Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 401: Chương 401: Ác quỷ yêu cô




Những ngón tay của Đào Gia Thiên nhẹ nhàng giữ cằm cô khẽ nâng lên, những ngón tay chạm nhẹ vào má cô, Mộc Như Phương cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ ở đầu ngón tay của người đàn ông, áp vào vết thương sưng đỏ trên má.

Kèm theo đó là cơn tức giận nhàn nhạt dưới đáy mắt anh.

Đôi mắt anh đen thẳm không chút ánh sáng, tựa như một cái giếng sâu thăm thẳm, khi anh nhìn cô, cô chợt cảm thấy thật bối rối, kèm theo đó là chút cảm giác thấm lạnh.

Mộc Như Phương chẳng rõ nữa, anh nhìn vào vết thương trên má cô.

Có vui có tức giận.

Đào Gia Thiên nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo và thanh tao của người phụ nữ, cô thực sự rất đẹp, các đặc điểm trên khuôn mặt cô đẹp hệt như tranh vẽ, ngay cả khi là có sai sót, cũng sẽ trở thành điểm nhấn trên khuôn mặt xinh đẹp này.

Đặc biệt là trên gò má in hằn lòng bàn tay lớn, có một vết đỏ và sưng sâu, rõ ràng là năm ngón tay khác biệt, nhưng lại giống như hoa mận nở trong tuyết, khiến người ta thương tiếc, mang theo chút sương pha lê, những ngón tay thô ráp của người đàn ông chạm vào khóe môi cô, chúng đỏ và sưng lên.

Không nhẹ không mạnh mà ấn một cái.

Mộc Như Phương hơi đau.

Nhẹ nhàng nhíu mày.

Môi mím chặt một cách không tự nguyện.

Vì những ngón tay của người đàn ông liên tục ngoáy cằm cô, nên Mộc Như Phương buộc phải ngẩng đầu lên hết cỡ, nhìn nét mặt và xương chân mày sâu thẳm của anh. Đối với đàn ông, có hàng ngàn người có vẻ ngoài đẹp mắt, Đào Gia Thiên cũng không được tính là đẹp trai nhất trong số các tiểu sinh dựa vào mặt kiếm cơm kia, nhưng ngược lại, nếu luận về thu hút người khác giới thì Đào Gia Thiên có sức hấp dẫn nhất, ngũ quan tinh mỹ, không phải kiểu kênh kiệu, lạnh lùng mà là trưởng thành và đặc biệt hấp dẫn.

Mộc Như Phương nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, lúc đó cô vẫn còn trẻ và phải chịu đói trong nhiều ngày, nhìn thấy anh ra khỏi nhà với những giọt máu vương trên người, máu này có thể là từ em gái, hoặc từ chú của người quản gia, anh cầm một con dao găm trên tay, khuôn mặt vẫn đẹp trai đi kèm với nụ cười lạnh lùng.

Chính là một con quỷ.

Nhưng ngày hôm đó, con quỷ ấy đã thích cô.

Đào Gia Thiên thả cằm người phụ nữ ra, thu tay lại, đi vào phòng khách tìm hộp thuốc, anh lấy một tuýp thuốc mỡ, bóp nó ra, thuốc này có thể trị sưng, anh xoa nó vào lòng bàn tay, Mộc Như Phương đi qua, anh đặt lòng bàn tay lên một nửa má nặng trĩu của cô.

Cô nghe giọng anh không rõ ràng lắm: “Đánh cô, mà cô không tránh sao?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng chớp mắt.

Lòng bàn tay ấm áp của anh thơm mùi thuốc mỡ.

Cảm xúc của cô tràn ngập trong giây lát: “Đó là bà Đào mà.”

Nói cách khác, là không tránh được.

Đào Gia Thiên khẽ mỉm cười, vươn tay ôm cô vào lòng, Mộc Như Phương ngồi trên đùi anh, anh bắt đầu hôn cô, răng môi nhuốm mùi thuốc mỡ trên má cô, kèm theo một vài mùi lạ tràn ngập trên môi, nhưng đồng thời chúng cũng mang hương vị ngọt ngào của cô.

Khiến anh bỗng bối rối.

Trong khi đó, tối nay anh cũng có vài việc.

Vẫn chưa sẵn sàng để có thể ở lại đây.

Điện thoại di động của anh reo lên.

Nằm trên bàn cà phê trong phòng khách, ngay bên cạnh anh, cánh tay dài cầm lấy điện thoại, Mộc Như Phương thấy tên của người gọi trong điện thoại trên tay là: “Thiệu Vy Vy.”

Cô gái với cái tên ấy.

Không có cách nào bỏ qua được.

Thiệu Vy Vy là ai, không một ai có thể rõ ràng hơn cô, trước đây Đào Gia Thiên có thích cô không? Thích, nhưng ngay cả khi Đào Gia Thiên thích cô, thì lúc Thiệu Vy Vy gặp khó khăn, anh sẽ là người đầu tiên vội vàng chạy đến, tại sao?

Có lần Đào Gia Thiên đã ôm cô và nói: “Như Phương, anh nợ Tiểu Vy một mạng.”

Trước khi cô biết Đào Gia Thiên, anh có một hình xăm trên ngực, là chữ ‘Vy’.

Đào Gia Thiên nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại di động, đôi mắt anh lập tức sáng lên, sau khi hôn cô anh đứng dậy.

Anh muốn rời đi.

Mộc Như Phương biết anh muốn đi làm gì.

Cô ôm eo người đàn ông từ phía sau, gò má đặt sau lưng anh: “Anh Đào, tối nay anh có thể ở lại không?”

Mộc Như Phương thừa nhận, cô có chút tâm cơ.

Nhưng Thiệu Vy Vy đã về, nếu tối nay Đào Gia Thiên rời đi, cô sẽ mất đi cơ hội, cô sẽ vào thế bị động vì vị trí thụ động của mình.

Ngay cả khi cô đã từng muốn lạc mất người đàn ông này, hay là đã từng muốn rời xa anh.

Nhưng bây giờ, cô bị giam cầm ở đây như một con chim hoàng yến, cô chỉ có thể có được những gì cô muốn thông qua người đàn ông này, tiến thoái lưỡng nan, ở đằng sau, bà Đào còn đang cố gắng đưa cô đến chỗ chết.

Nếu Thiệu Vy Vy quay về.

Cô không thể để Nặc Nặc gặp rắc rối, cô cũng không muốn dành cả cuộc đời để bị giam cầm ở nơi này sống một cuộc sống như thể hoàng yến.

Cô rất muốn rời đi.

Nhưng trên hết, cô muốn đảm bảo sự an toàn của Nặc Nặc.

Muốn Đào Gia Thiên ở lại chỉ là một hành động theo bản năng, trước đây cô chưa từng làm như vậy, cô thấy khinh bỉ, mà cũng có thể là hận thù, cô kiêu ngạo và coi thường Đào Gia Thiên.

Có lẽ đó là quả báo, cuối cùng cũng đã rơi vào chính cô.

“Buông tay!” Anh lạnh lùng quát.

Mộc Như Phương vẫn không buông tay.

Điện thoại liên tục đổ chuông.

Anh nghe máy.

Khuôn mặt của Mộc Như Phương nằm ngửa, lắng nghe giọng anh: “Thiệu Vy, em về rồi à? Anh sẽ đón em nhé… em đang ở nhà à? Ok, anh sẽ quay về ngay.”

Sau khi Đào Gia Thiên cúp điện thoại, anh cảm nhận được cơ thể dịu dàng của người phụ nữ vẫn ở phía sau anh, anh cau mày: “Mộc Như Phương, buông tay.”

Mộc Như Phương buông tay.

Những ký ức ùa đến, có một nỗi thất vọng không thể tả.

Đào Gia Thiên đã đi rồi, Mộc Như Phương ngồi trên ghế sofa, cô không di chuyển nổi, người hầu đến hỏi cô, Mộc Như Phương đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Cô nằm trên giường, nhìn giờ, chỉ mới tám giờ tối.

Đi đến giai đoạn này trong cuộc đời, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhà họ Đào nằm trong khu biệt thự sang trọng có diện tích khoảng 8000m², có hồ nước và đài phun nước trong vườn,v.v… cũng có nhiều phương tiện giải trí khác nhau, đây là khu vực riêng của nhà họ Đào.

Đi qua đường Ngân Hạnh, cuối đường là một biệt thự riêng được bảo vệ chặt chẽ của nhà họ Đào.

Một chiếc Bentley màu đen lái qua, cánh cửa sắt khắc hoa mở ra từ bên trong, một người đàn ông bốn mươi tuổi đứng ở cửa, dừng một lúc đợi chiếc xe đi qua, kính phía sau kéo xuống, người đàn ông cúi đầu kính cẩn: “Cậu chủ, cậu đã trở về.”

Đào Gia Thiên gật đầu, kính cửa sổ lại kéo lên, tài xế lái xe tiếp tục lái về phía trước.

Cuối cùng dừng lại trước tòa nhà chính.

Đào Gia Thiên ra khỏi xe, bước vào nhà.

“Tiểu Vy, con về là tốt rồi, ở đây thôi nhé, đừng ở bên ngoài khách sạn, khách sạn không sạch đâu.” Tống Như Tẩm nhẹ nhàng cầm tay Thiệu Vy Vy: “Nhà có rất nhiều phòng mà, sao phải ở khách sạn bên ngoài chứ?”

“Dì Tẩm, vậy thì rắc rối quá.” Người phụ nữ trên ghế sofa mặc một chiếc váy màu hồng ngọc nhạt với mái tóc đen dài qua vai, cô trông như một nàng tiên, lúc này, cô cúi đầu xuống, khi cô nghe nói cô có thể sống trong nhà họ Đào, mắt cô sáng lên, nhưng cũng có chút dè dặt mà nói: “Dì Tẩm, thế này không tốt đâu.”

“Có gì mà không ổn chứ, dì là người duy nhất sống trong ngôi nhà này đấy, chú của con đang ở Anh, Gia Thiên thì không thường xuyên quay về, Y Y thì thường ra ngoài, con xem giờ còn chưa về nhà kia kìa, con đang ở đây vậy thì ở lại nhà với dì luôn đi.” Tống Như Tẩm mỉm cười.

Chợt nghe thấy tiếng người giúp việc kêu lên: “Thiếu gia, anh đã trở về rồi.”

Thiệu Vy Vy trông rất vui.

Cô nhìn ra cửa.

Đào Gia Thiên cởi áo khoát đưa cho người giúp việc, anh mặc chiếc áo sơ mi đen và quần đen, với dáng người cao ráo, mang đến cảm giác anh tuấn và lạnh lùng, đôi má trắng nõn của Thiệu Vy Vy ngay lập tức ửng đỏ, cô đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.