"Ừ, Nhã Thiển, em cũng nghỉ sớm đi."
Cố Nhã Thiển cúp máy và nằm ở trên giường. Cô nào ngủ được, cứ lật qua lật lại một lúc rồi đứng lên, khoác thêm một cái áo và đi tới phòng ngủ của trẻ.
Bên trong phòng ngủ có ánh đèn mờ hắt ra.
Người phụ nữ rón rén đi tới.
Cô nhìn cậu bé đang ngủ say, kéo chăn đắp xong thì nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn nửa bên mặt ngủ say của Cố Dạ Lê, thấy trước trán có mấy sợi tóc hơi ướt. Cố Nhã Thiển giơ tay sờ lên gương mặt của Cố Dạ Lê.
Anh trai nói Dạ Lê sinh ra sức khỏe không tốt lắm, rõ ràng đã bảy tuổi nhưng nhìn chỉ giống như mới năm tuổi thôi. Mỗi lần nhìn cậu bé, trong lòng Cố Nhã Thiển đều vô cùng đau xót.
Hai năm trước cô bị tai nạn giao thông, nghe anh trai nói tình hình lúc đó rất nguy hiểm và đáng sợ, cô hôn mê rất lâu mới tỉnh lại nhưng không nhớ ra được chuyện lúc trước.
Trong lòng Cố Nhã Thiển càng thêm áy náy, đặc biệt thương yêu Dạ Lê. Cô đúng là đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, tự nhiên lại quên hết tất cả.
Ba Dạ Lê là ai, Cố Nhã Thiển cũng không nhớ, rõ ràng có Dạ Lê vậy thì cô đáng lẽ phải kết hôn rồi mới đúng...
"Mẹ..." Dạ Lê dụi mắt.
Nhã Thiển dịu dàng lên tiếng: “Sao con lại thức dậy thế? Có phải mẹ đã làm phiền con không."
"Mẹ ngủ cùng với Dạ Lê nhé.."
"Được." Cố Nhã Thiển nằm ở bên cạnh Dạ Lê, vỗ sau lưng của cậu bé: “Mẹ ngủ cùng Dạ Lê, con mau ngủ đi."
Cố Nhã Thiển vốn định đợi đến khi Dạ Lê ngủ rồi sẽ rời đi, nhưng không ngờ cơn buồn ngủ lại ập tới làm cô ngủ thiếp đi mất. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh lại thì phát hiện ra Dạ Lê còn thức dậy sớm hơn cả cô, đã tắm rửa xong và mặc quần áo tử tế rồi.
Cô ngồi dậy, giơ tay lên day thái dương: “Xin lỗi, Dạ Lê."
Cô không ngờ mình còn thức dậy muộn hơn cả con trai nữa...
"Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm một lát nữa." Cố Dạ Lê mặc bộ vest trẻ con, đang đeo nơ.
Dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ nên chiếc nơ bị đeo xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cố Nhã Thiển xuống giường và đi tới, muốn giúp cậu bé, Cố Dạ Lê lại nói: “Mẹ, con có thể tự làm được mà."
Cố Nhã Thiển giơ tay lên xoa mái tóc của Dạ Lê và cúi đầu hôn một cái.
"Con giỏi quá."
Gương mặt Dạ Lê hơi đỏ lên, nhưng nét mặt lạnh đi: “Mẹ, mẹ xoa làm rối tóc con rồi."
Cố Nhã Thiển biết con trai ngoan của mình có tính nghiện sạch, không đồng ý cho người giúp việc trong nhà họ thay quần áo cho cậu bé, càng không cho phép bọn họ tùy tiện ôm cậu bé.
Càng ngày càng lớn lên, trông cậu bé càng giống như một ngọn núi băng nhỏ vậy.
Gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc.
Cố Nhã Thiển chống má. Rốt cuộc tính tình này của con trai mình là giống ai nhỉ?
Chỉ có điều sao cô có cảm giác..
Hình như có chút gì đó nhìn quen mắt, nhìn Dạ Lê thế nào cũng...
"Cô ơi, bữa sáng của cậu chủ nhỏ đã được chuẩn bị xong rồi." Giọng nói của người giúp việc vang lên ở ngoài cửa.
Cố Uyên nhanh chóng trở lại trong phòng ngủ của mình, tắm xong thay một bộ quần áo rồi mới xuống tầng dùng cơm.
Trong phòng ăn.
Tống Hân cắn đũa, trừng mắt nhìn Cố Giác: “Nếu hôm nay anh còn uống rượu thì ngày mai dọn ra khỏi đây."
Cố Giác giơ tay lên đỡ trán: “Anh dọn ra khỏi đây, em nỡ sao?"
"Tôi có gì mà không nỡ chứ? Tôi nói cho anh biết, người muốn theo đuổi tôi xếp hàng từ cửa biệt thự nhà họ Cố tới hết con đường này, thêm một mình anh cũng không nhiều đâu."
"Hân..."
"Tối nay mà anh vẫn dám uống rượu để cả người đầy mùi rượu thì đừng có lên giường của tôi, ở bên ngoài thích tới nhà cô nào thì qua đó mà tìm."
"Hân, anh làm sao dám chứ."
"Ông chủ nhà họ Cố có gì không dám đâu."
Cố Nhã Thiển vừa đi tới cửa đã nghe Cố Giác và Tống Hân cãi nhau, cô khẽ ho khan vài tiếng và đi tới, đã thấy Dạ Lê ngồi yên tĩnh ở trên ghế ăn cơm, dường như đã quá quen với những điều này vậy.
Tống Hân nhìn thấy cô thì vội vàng bảo cô qua ăn sáng.
Ăn cơm xong, Tống Hân dẫn theo Dạ Lê đi tới vườn hoa sau nhà chơi.
Cố Nhã Thiển chuẩn bị ra ngoài đi dạo một lát.
Cô lên tầng thay một chiếc váy liền kẻ ô vuông màu vàng nhạt, đeo kính râm và đi xuống tầng, lại nghe người giúp việc đến báo: “Ông chủ, ngài Tô tới."
Cố Nhã Thiển nghe được mấy chữ này thì lập tức nhíu mày, cô bước nhanh xuống dưới và nói với Cố Giác đang ngồi ở trên sô pha một tiếng: “Anh, em đi ra ngoài trước."
Cố Giác uống một hớp nước trà, cảm giác đầu lưỡi hơi chát, mí mắt nâng lên nhìn: “Ừ, em đi đi."
Cô vừa đi tới cửa thì trước mặt đã nhìn thấy người đàn ông với dáng người cao ráo đi tới.
Cố Nhã Thiển đứng ở cửa, mím môi và muốn đi lướt qua anh để rời đi. Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cổ tay của cô: “Cô Cố."
Cô nói: “Buông ra! Lưu manh!"
"Tôi mới nắm tay đã nói là tôi lưu manh à?" Người đàn ông với gương mặt đẹp trai cùng chiếc áo sơ mi màu trắng, cảm giác có phần tao nhã: “Cô Cố là chuẩn bị đi đâu vậy?"
"Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh?" Cố Nhã Thiển nhìn anh: “Anh đến tìm anh trai tôi làm gì?"
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cổ tay của người phụ nữ và đi vào bên trong phòng khách. Cố Nhã Thiển bị ép phải đi theo anh: “Này, anh thả ra, Tô Ngọc Kỳ, anh thả tay ra!"
Người đàn ông cong môi lên, nhìn người phụ nữ đầy sức sống, xinh đẹp giống như bông hoa trong núi vậy.
Rất tốt, người phụ nữ này biết tên gọi của anh.
Tốt, cuối cùng cô không khúm núm gọi anh là ngài Tô nữa.
Trong phòng khách được trang trí theo phong cách á đông.
Cố Giác yên tĩnh xem báo, gương mặt đeo một cái kính mắt giống như khắc bằng ngọc. Anh ta ngước mắt lên nhìn Tô Ngọc Kỳ và thấy Tô Ngọc Kỳ nắm chặt cổ tay của Cố Nhã Thiển thì hình như không hề bất ngờ: “Tổng giám đốc Tô, cậu tới rồi à?"
"Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn hỏi thăm ông chủ Cố." Tô Ngọc Kỳ vẫn nắm lấy tay của Cố Nhã Thiển không buông, ngồi xuống sô pha. Cố Nhã Thiển bị ép phải ngồi ở bên cạnh Tô Ngọc Kỳ. Cô nhìn Cố Giác: “Anh trai, người đàn ông này chính là một kẻ háo sắc!"
Cố Giác mỉm cười nhã nhặn, nhìn Tô Ngọc Kỳ nói: “Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, Nhã Thiển có hơi bướng bỉnh, hy vọng Tổng giám đốc Tô bỏ qua cho."
"Cô Nhã Thiển, tối hôm qua tôi đưa cho cô Nhã Thiển bộ vest, không biết cô Nhã Thiển để ở đâu rồi?" Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ nhìn người phụ nữ: “Hôm nay, tôi đặc biệt tới lấy."
Cố Nhã Thiển ngẩn người.
Sau đó cô lại cắn môi.
Người đàn ông này không chỉ đơn thuần là một kẻ háo sắc, còn là một quỷ hẹp hòi nữa. Chỉ là một bộ vest mà thôi, không ngờ anh còn tới đây muốn đòi về?
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông này cũng đâu giống với kẻ thiếu tiền đâu.
Hơn nữa bộ vest đó...
Tối hôm qua cô đạp mấy cái xong ném vào trong thùng rác rồi.