Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 196: Chương 196: Anh lại nhìn thấy cô




Tống Ánh San co quắp ngồi xuống đất: " Không phải tôi, không phải tôi muốn giết anh, Kỷ Liên Liên nói muốn giết anh, là cô ta nói, là cô ta sợ anh tiết lộ ra ngoài, những chuyện này đều không phải do tôi làm.”

Cô ta giống như bị điên rồi vậy, quỳ trên mặt đất: "Các người không được giết tôi, cái gì tôi cũng không biết, không phải do tôi làm, mấy ngôi sao nữ kia không phải tôi tính kế, Anna bị giết cũng là do Kỷ Liên Liên làm, là Kỷ Liên Liên nói năng châm chọc cô ta, cô ta không chịu nổi mới nhảy lầu... ngay cả lần trước bỏ thuốc hãm hại Lưu Thanh Vũ cũng là Kỷ Liên Liên làm, đều là Kỷ Liên Liên, các người muốn tìm thì đi tìm Kỷ Liên Liên, không liên quan gì tới tôi cả.

Khi con người sợ hãi vì cái chết ngay trước mặt, luôn có vẻ yếu ớt vô lực

Tống Ánh San điên điên khùng khùng nói ra rất nhiều chuyện mình đã làm.

Lãnh Dạ lắc lắc đầu, nhìn người phụ nữ dường như đã điên rồi, nhận lấy điện thoại trong tay thuộc hạ, cung kính nói với đầu bên kia: "Tam gia, ngài xem..."

Đầu bên kia, Tô Ngọc Kỳ mím chặt môi.

Trong đáy mắt là giận dữ ngập trời.

Thì ra, chuyện bỏ thuốc nhốt anh và Tống Ánh San lại với nhau còn gán tội cho Cố Uyên, cũng là do Tống Ánh San và người đại diện của cô ta làm, được lắm.

Khóe môi người đàn ông nở một nụ cười vô tình: "Điên rồi thì đưa vào trong bệnh viện tâm thân, nếu không điên...nghĩ cách làm cho cô ta điên... còn Kỷ Liên Liên...”

.....

Liên tục mấy ngày nay, đầu đề giới giải trí ở thành phố Hải Châu đều là tin tức hoa hồng sáng Tống Ánh San điên rồi, nghe nói cô ta bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần, đông đảo truyền thông chắn ở cửa bệnh viện, chụp được hình ảnh Tống Ánh San vẻ mặt tiều tụy phát bệnh bị trói ở trên giường.

Còn Kỷ Liên Liên, bởi vì dính líu đến chuyện giết hại ngôi sao nữ Anna, bị nhốt vào trong nhà giam, chuyện ngôi sao nữ tuyến hai Anna mấy năm trước cũng bị lật ra, lúc ấy xảy ra tranh cãi với Kỷ Liên Liên, về nhà đã lập tức nhảy lầu tự sát, mà bây giờ nhìn lại, Kỷ Liên Liên có liên quan lớn nhất.

Thậm chí còn có truyền thông đào ra, Kỷ Liên Liên lạm dụng chức quyền, dâm loạn ngôi sao nam mới.

Những tin tức giải trí này nhanh chóng trở thành câu chuyện phiếm của thành phố Hải Châu, nhưng là chỉ thoáng cái, tin tức mới xuất hiện, che giấu những dấu vết trước kia.

Không ai chú ý tới những thứ này nữa.

....

Tô Ngọc Kỳ dời mộ của Cố Uyến đến khu mộ của nhà họ Tô ở thành phố Hải Châu, đương nhiên ông Tô và bà Tô cũng biết, hai ông bà cụ khiếp sợ, Cố Uyên thế nhưng gặp tai nạn xe cộ mất rồi.

Bà cụ đau lòng mất mấy ngày.

Sau khi tâm trạng khôi phục được một chút thì muốn đi chùa thắp nhang.

Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa nói với Cố Tinh Tinh, anh là ba của cô bé, anh chỉ sợ cô bé sẽ không thích ứng được, muốn tìm một cơ hội thích hợp mới nói.

Nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, Cố Tinh Tinh từng ngày lớn lên, lý do lúc đầu nói Cố Uyên muốn đi nước ngoài du lịch dùng để lừa gạt cô bé rõ ràng đã rất vụng về, không chịu nổi một đòn trước thời gian.

Quan hệ vi diệu của tình thân huyết thống, cũng khiến Cố Tinh Tinh từ từ lớn dần đã nhận ra.

Lúc Cố Tinh Tinh sáu tuổi.

Tô Ngọc Kỳ dẫn cô bé đến nhà họ Tô, chuẩn bị bánh ngọt, anh uống với ông cụ Tô một chút rượu, buổi tối lúc trở về, Cố Tinh Tinh hỏi anh: "Chú, chú có phải ba của cháu không?”

Trong nháy mắt đó, Tô Ngọc Kỳ ngớ ra.

Mùi rượu chớm say cũng tan mất.

Anh nhìn vào khuôn mặt non nớt trẻ con của tiểu cô nương, âm thanh khàn khan: "Tinh Tinh có hy vọng chú là ba của cháu không?"

Cố Tinh Tinh gật đầu.

Thật ra tiểu cô nương sáu tuổi hiểu được rất ít, chỉ là một đứa bé cần người nhà che chở, nhưng từ nhỏ cô bé đã không có ba, chỉ có mẹ và mình, cô bé rất muốn có một người ba.

Cô bé từng hỏi mẹ, mẹ nói, ba bận rộn nhiều việc.

Giống như là bây giờ ba nói mẹ bận rộn nhiều việc vậy.

Suy nghĩ của đứa bé rất ngây thơ, nhưng chính là vì sự ngây thơ đó mà cực kỳ yếu ớt nhạy cảm, lúc người ba cô bé chờ đợi từ nhỏ xuất hiện trước mắt mình, trong đáy mắt Cố Tinh Tinh lại không có vui vẻ.

Cô bé rất thích chú Tô, càng hy vọng chú Tô có thể trở thành ba của mình, nhưng mà như thế không có nghĩa là, cô bé có được ba, nhưng mỗi ngày lại phải đặt mình trong lời nói dối ‘mẹ bận rộn nhiều việc, mẹ ra nước ngoài du lịch’.

Từ sau ngày đó, Cố Tinh Tinh trở nên rất ít nói.

Có đôi khi cả ngày cũng không nói chuyện.

Mỗi ngày ngoan ngoãn đến trường tan học, cực kỳ ỷ lại Tô Ngọc Kỳ, nhưng lại không có loại cảm giác giống như trước kia.

Về đến nhà thì thích ở một mình trong phòng ngủ.

Ở trong trường học cũng vậy, chưa bao giờ nói chuyện với bạn học khác.

Bác sĩ nói, cái này gọi là...

Bệnh tự kỷ.

Đối với chuyện này, Tô Ngọc Kỳ đã làm vô số cách, nhưng Cố Tinh Tinh vẫn như thế, cô bé không gọi anh là ba, thậm chí cũng không gọi anh là...

Chú.

Ông Tô và bà Tô vì vậy mà lo lắng mấy ngày, ngày nào bà Tô cũng đi chùa thắp nhang, suýt nữa đã bị bệnh.

Năm Cố Tinh Tinh sáu tuổi rưỡi, bị bệnh phát sốt.

Lúc ấy Tô Ngọc Kỳ ở Mĩ, lo lắng vội vàng trở về trong đêm, Cố Tinh Tinh nằm trên giường bệnh truyền dịch, Tô Ngọc Kỳ đi qua, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô bé: "Tinh Tinh."

Tiểu cô nương bị sốt cao đến ý thức mơ mơ màng màng: "Ba... mẹ đâu...."

"Ba, có phải mẹ không cần Tinh Tinh nữa hay không..."

Đây là số ít lần Cố Tinh Tinh chủ động mở miệng.

Cũng là lần đầu tiên gọi anh là ba.

Vành mắt người đàn ông có chút đỏ: "Tinh Tinh, ba xin lỗi con, là ba không thể giữ lại mẹ con."

"Ba, Tinh Tinh muốn mẹ..."

Ngày hôm sau sau khi Cố Tinh Tinh hết sốt, Tô Ngọc Kỳ đi đến khu mộ, mỗi ngày đều có người đặc biệt tới đây dọn dẹp, trên bia mộ không có chút bụi bặm nào.

Anh ngồi trên một bậc thang phía trước bia mộ: "Cố Uyên, một năm rưỡi rồi, em đừng vội, anh đồng ý với em, đợi khi nhìn thấy Tinh Tinh kết hôn, anh sẽ đi với em, em đã từng đồng ý với anh rồi, chuyện đã đồng ý với anh, thì không thể nuốt lời.”

Mãi đến lúc trời chiều xâm xẩm tối, kéo dài bóng dáng cao lớn gầy yếu của người đàn ông, chứa đầy cô đơn.

Thời gian vội vàng lướt qua.

Trong nháy mắt, lại nửa năm trôi qua.

Buổi tối, Mĩ, New York.

Đêm nay nhà họ Cố tổ chức tiệc tượu thương nghiệp ở biệt thự Tắc Độ.

Nhiều xí nghiệp nổi tiếng trong nước, người có tài trong thương giới đều có mặt.

Trong sảnh tiệc rượu, những người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.

Một ngón tay trắng thuần bưng rượu sâm panh, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, có một người đàn ông bưng rượu đi tới bên cạnh, giọng nói mang theo cảm giác cưng chiều: "Nhã Thiển, không được uống rượu."

Cố Nhã Thiển tươi cười ngọt ngào, nâng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lên, cô nâng tay khoác lên cánh tay người đàn ông, cảm giác được vô số ánh mắt hâm mộ và ghen tị rơi ở trên người mình, cúi đầu nói: "Lee, tôi chỉ uống một chút thôi."

"Một chút cũng không được."

Cố Nhã Thiển mím môi: "Được rồi." Một lát sau, người phụ nữ còn nói thêm: "Lee, ở đây thật ồn."

Cô vẫn luôn không thể thích những nơi náo nhiệt.

Cô thích yên tĩnh hơn.

Người đàn ông ở bên cạnh nói: "Chúng ta đi đến vườn hoa phía sau đi, ở đó yên tĩnh hơn.”

"Được."

Cố Nhã Thiển đi theo người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú về phía hành lang, cùng lúc đó.

Cửa sảnh tiệc rượu mở ra, trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Có thể khiến những thiên kim nước ngoài không quan tâm lễ nghi rèn luyện hàng ngày từ nhỏ đến lớn mà hưng phấn thét chói tai chỉ có một người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ của nhà họ Tô - thế gia đứng đầu nước Hoa, xí nghiệp nổi tiếng nhất.

Trợ lý đẩy Cố Giác đi qua, trên khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông mang theo nụ cười: "Tổng Giám đốc Tô, đã lâu không gặp."

Tô Ngọc Kỳ nở nụ cười nhạt: “Đã lâu không gặp, Phó Tổng Giám đốc Cố."

Cố Giác gật gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Tô Ngọc Kỳ, đưa đến một ly sâm panh: "Tổng Giám đốc Tô, mời."

Tô Ngọc Kỳ nhận lấy ly sâm panh, chất lỏng nhàn nhạt tôn lên màu da trắng nõn của người đàn ông, anh cầm ly thủy tinh, lúc khẽ ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên hành lang lầu một, khiến trái tim đã yên tĩnh hai năm của anh đột nhiên sống lại. nhưng cảm xúc này thoáng cái đã biến mất, giống như chỉ là một hồi ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.