"Anh đấy, anh bảo anh đi méc cha cơ chứ." Đào Y Y kéo tay Đào Gia Thiên, gương mặt xinh đẹp của cô phụng phịu không vui.
Khi nãy bị cha dạy dỗ một chặp.
Nói cô không biết nghe lời, còn nói nếu mà cô còn như vậy nữa sẽ ném cô vào doanh ám vệ dạy dỗ lại vài ngày.
Đào Kiệt cũng chỉ là tức giận quá mới nói vậy mà thôi.
Đào Y Y là công chúa nhỏ bị chiều hư.
Từ khi còn bé đã được Đào Kiệt và Tống Như Thấm thương yêu nâng niu trên tay, bọn họ mắng mỏ vài câu ngoài miệng thế thôi.
Phòng khách nhà họ Đào xây dựng theo kiểu Âu phảng phất hơi thở năm mới, Tống Như Thấm lại còn dặn người làm trang trí phòng khách thêm nên trông có vài phần cổ kính, tất nhiên, ở phòng khách hơi hướm kiểu Tây thế này mà muốn trang trí sao cho có phần cổ kính thì rất khó, hơn nữa trông có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai gì cả.
Tất nhiên toàn làm từ đồ sang trọng nên cho dù có ngô không ra ngô, khoai không khoai gì thì vẫn có khí phách ngời ngời như cũ.
Sở dĩ Tống Như Thấm làm vậy.
Là vì bà lớn Đào về nước rồi.
Từ lúc ông lớn Đào không còn, một mình bà lớn sống ở nước Pháp, nhà Đào đã phát triển ra thị trường nước ngoài từ ba năm trước, làm ăn với cả hai giới hắc bạch đạo, gầy dựng nên các tập đoàn kinh doanh hùng mạnh, tài sản trong bóng tối cũng nhiều.
Đều có người cố định quản lý.
Lần này Đào Kiệt ra nước ngoài nửa năm, dừng chân ở nước Pháp lâu nhất, mà lần này bà lớn Đào cũng sẽ về nước.
Đào Gia Thiên lần mò gói thuốc lá trong túi quần tây, gật đầu với Đào Y Y: "Đi nói chuyện với bà nội đi."
Đào Y Y bĩu môi: "Còn anh thì sao? Chị Vọng Vũ dưới phòng khách đấy, khi nãy chị ấy mới hỏi em."
"Anh ra ban công một chút."
Đào Gia Thiên vỗ cánh tay cô, Đào Y Y đi khỏi phòng, anh mới bước ra ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, hôm nay là mùng một, là ngày cả nhà đoàn viên, nhưng hôm nay…
Vốn dĩ chiều hôm qua anh phải đi xử lý vài chuyện, nhưng vì bà nội về nước nên anh mới sai Diên Phong làm, kết quả, 11 giờ tối qua Diên Phong lại gặp tai nạn giao thông.
Ở khúc ngoặt Kỳ Sơn.
Đâm phải chiếc xe vận tải.
Đối phương là con sâu rượu.
Uống rượu lái xe.
Sáng nay Diên Phong vừa tỉnh, mặc dù không xảy ra vấn đề lớn nhưng cũng không nhẹ.
Việc này rõ ràng là trùng hợp.
Có người, nhắm vào anh...
Mắt người đàn ông nọ càng tối tăm hơn, lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, điếu thuốc trên đầu ngón tay lập lòe, làn khói xanh nhạt che khuất gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, trông đến là thâm trầm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như dao.
"Gia Thiên..." Thư Vọng Vũ mở cửa ban công rồi bước ra.
"Gia Thiên, bà lớn kêu em gọi anh xuống ăn cơm."
Đào Gia Thiên dập tắt điếu thuốc trong tay, ừ một tiếng, Thư Vọng Vũ cất bước bên cạnh anh: "Gia Thiên, Kiều Kiều là con gái con đứa mà để con bé ở khách sạn một mình, ngày mai có thể gọi con bé sang đây không?"
"Chuyện này em hỏi mẹ là được." Quả thật Đào Gia Thiên sẽ không để ý đến mấy chuyện này.
Thư Vọng Vũ cười nhạt: "Dạ."
Cô ta siết chặt nắm tay, thật ra cô ta chỉ muốn tìm cái cớ để tán gẫu với Đào Gia Thiên mà thôi, đến ở mình ở đây mà Tống Như Thấm còn chưa muốn cho lắm, nói gì đến em gái mình cơ chứ, từ sau khi Đào Gia Thiên mất trí nhớ, thì anh lại càng khó dò, anh hoàn toàn không giống với trước đây, gương mặt vẫn tuấn tú khôi ngô khiến bao người điên cuồng như vậy, tính cách cũng lạnh lùng, không phải, càng lạnh lùng hơn, càng khó mà nhìn thấu được.
Mộc Như Phương đã ăn cơm tối từ sớm.
Cô đã đợi từ trưa cho đến giờ.
Cô muốn đi gặp Nặc Nặc.
Nhưng Diên Phong không có nhà.
Những ám vệ khác đều không dám tự mình quyết định, cô muốn liên lạc với Đào Gia Thiên, nhưng lại sợ vì những chuyện này lại khiến anh ta thấy không vui, anh ta vui buồn thất thường, chỉ một câu nói của anh ta thôi cũng có thể dễ dàng phá tan tình trạng hòa hoãn tạm thời hiện nay của cô.
Điều duy nhất Mộc Như Phương mong muốn bây giờ.
Là Đào Gia Thiên quên hẳn cô đi, không phải quên trong ký ức mà là lãng quên từ sâu tận linh hồn, hận cô, dày vò cô đủ rồi bèn cô kêu cút ra thật xa.
Như thế.
Là tốt nhất.
Bắc sủi cảo xuống nồi một lần nữa, Mộc Như Phương bưng hai dĩa đi ra ngoài biệt thự rồi nói với hai ám vệ ngoài đó rằng: "Vừa nấu xong đấy, hai người ăn thử xem, có hai loại nhân, thập cẩm với thịt."
Hai ám vệ không từ chối như trước đó nữa, thời tiết ngoài trời rất đỗi lạnh giá, hai người trèo lên chiếc Land Rover đậu ngoài cửa biệt thự.
Mộc Như Phương bước qua, vờ như đang lơ đãng hỏi vậy: "Anh Phong của hai người đâu?"
Hôm nay Diên Phong cũng không có nhà.
Mặc dù Mộc Như Phương thất vọng vì không được đi thăm Nặc Nặc, nhưng mà cô tò mò nhiều hơn, hơn nửa năm nay, trước giờ Diên Phong chưa từng vắng mặt ở đây bao giờ.
Cứ đúng giờ đó mỗi buổi chiều anh ta lại đưa cô đi vào thành phố.
Một ám vệ nói: "Anh Phong hả, anh ấy..."
"Khụ khụ." Ám vệ còn lại ho hai tiếng, hai người liếc mắt nhìn nhau tựa như đang trao đổi điều gì, rồi chợt im bặt, người còn lại nói: "Anh Phong ấy à, anh ấy bận tí chuyện, mấy hôm nữa sẽ về."
Câu nói này khiến tâm trạng của Mộc Như Phương nặng nề hẳn đi.
Mấy hôm nữa.
Cô còn muốn hỏi.
Ám vệ nói: "Cô Mộc, trời lạnh lắm, cô vào trong trước đi."
Mộc Như Phương ngủ từ sớm, mới 9 gờ đã đi ngủ rồi, cô nằm mơ, mơ thấy Nặc Nặc khóc lóc gọi cô, cô sợ đến bât mình tinh giấc, rồi cho dù thế nào cũng không ngủ nổi nữa, mồ hôi lạnh nhễ nhại đầy lưng.
Cô xuống lầu uống ly nước, dòng nước lạnh lẽo chảy vào dạ dày đến là khó chịu, nhưng không áp chế cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng cô.
Sao cô lại mơ như vậy cơ chứ.
Đáng sợ quá.
Nhưng sao trái tim mình vẫn không bình tĩnh lại nổi.
Cô nhớ con gái mình cồn cào.
Trước giờ Nặc Nặc chưa từng rời xa cô lâu đến như vậy, trước nay chưa chừng.
Cô mặc áo khoác đi ra ngoài biệt thự, gió lạnh lẽo đến thấu xương, một ám vệ xuất hiện trước mặt cô: "Cô Mộc, có việc gì không ạ?"
"Tôi có thể mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc điện thoại không, gọi vào số dinh thự Hoa Nhài, tôi muốn nghe giọng con gái tôi, cầu xin các cậu mà."
Mộc Như Phương mặc áo ngủ màu hồng nhạt, áo khoác vàng kem, gương mặt trắng nõn nà, vành mắt ửng đỏ, có thể thấy đang lo lắng ghê lắm, ám vệ chần chừ một lúc rồi đưa điện thoại cho cô, Mộc Như Phương liên tục nói cảm ơn rồi gọi vào số máy dinh thự Hoa Nhài.
Đổ vài tiếng chuông rồi có người làm bắt máy.
Mộc Như Phương muốn nghe giọng con gái mình, hoặc là video chat nhìn ngắm con gái một chốc cũng được, nhưng nghe người làm bên đầu máy kia nói: "Chiều này cô Nặc Nặc đang chơi đùa bình thường bỗng dưng ngất đi, bây giờ đang lên cơn sốt cao, đã mời bác sĩ đến khám rồi."
Đầu óc Mộc Như Phương rỗng không.
Bàn tay cô siết chặt điện thoại.
Mắt mũi tối sầm.
Ám vệ vội đỡ lấy cô: "Cô Mộc, cô Mộc?"
Bờ môi cô run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch: "Tôi cầu xin các cậu cho tôi đi gặp con gái đi, tôi chỉ đến thăm nó một lát thôi, Đào Gia Thiên cho phép tôi mà, anh ta cho phép tôi gặp con bé mà, chỉ mỗi một nỗi Diên Phong không có đây mà thôi, tôi muốn gặp Nặc Nặc, con bé không khỏe."
Trong đầu cô chỉ có mấy chữ "Đau đến ngất đi", cô không biết Nặc Nặc đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, cô là một người mẹ, không thể gánh chịu thay con, con bé còn nhỏ như vậy mà không được gần gũi chăm sóc.
Lúc này lại có một ám vệ đến.
Bọn họ không dám quyết định.
Sếp của bọn họ là Diên Phong.
Nhưng lúc này Diên Phong nào có ở đây.
Mà nhiệm vụ của bọn họ là quản lý Mộc Như Phương, chỉ cần cô không bước chân khỏi căn biệt thự này là được.