Tô Ngọc Kỳ đứng trước của sổ, giơ tay xoa mi tâm, gương mặt lạnh lùng sâu thẳm uể oải rõ ràng, anh hơi nheo mắt, có chút bất ngờ, hạng mục Tần Hồ, rơi vào tay nhà họ La rồi.
Có điều cũng chỉ là bấy ngờ mà thôi.
Khóe môi người đàn ông lạnh lùng nhàn nhạt cong lên: “Tôi biết rồi.”
“Chú – “
Sau lưng truyền đến tiếng bé gái mềm mại tinh tế: “Chú, bông tai này là của mẹ sao?”
Tô Ngọc Kỳ xoay người, anh đứng sát cửa sổ, bóng đêm lãnh đạm ngoài cửa sổ sấn lên thân hình lạnh lẽo của người đàn ông, anh nhìn một chiếc bông tay đặt trên bàn tay trắng nõn của bé gái.
Vài bước đi tới.
Cố Tinh Tinh nói: “Cháu cũng thấy trong ngăn kéo của mẹ.”
“Cháu vừa nói gì?” Tô Ngọc Kỳ có chút hoảng hốt, nặng nề hé mắt, anh cúi xuống, nhìn Cố Tinh Tinh, cầm lên chiếc bông tai trong tay bé: “Cháu nói là cháu thấy một chiếc bông tai khác trong ngăn kéo của mẹ cháu?”
“Đúng vậy.” Cố Tinh Tinh gật đầu lia lịa, bé từng thấy trong ngăn kéo của mẹ, bé chỉ vào một dây xích khác, nói: “Lắc tay này cũng là của mẹ, là bà ngoại để cho mẹ.”
Tô Ngọc Kỳ cảm thấy ngực bị dáng một đòn nặng nề, trước mắt đều đen lại, anh đứng lên, đột nhiên bắt đầu kịch liệt ho khan, Cố Tinh Tinh lo lắng bắt lấy tay anh: “Chú, chú không sao chứ? Chú?”
Lắc tay này, là anh bởi vì chuyện công việc mà tới thành phố Lệ Châu, đêm đó, anh đụng vào một người phụ nữ ở trong xe.
Anh đưa tay sờ vị trí bả vai, nơi này, đến bây giờ còn một dấu răng, là cô gái đó để lại, sáng sớm khi tỉnh táo, trong tay có chiếc lắc này, lúc ấy, anh tưởng đối phương không cẩn thận làm rơi.
Hóa ra là cô.
Mà cái bông tai này, đây là -
Máu khắp người điên cuồng tán loạn, Tô Ngọc Kỳ nắm chặt hai tay.
Bên tai, Cố Tinh Tinh thấy anh ho kịch liệt, không ngừng lắc tay anh: “Chú, chú không sao chứ?”
Tô Ngọc Kỳ nhìn Cố Tinh Tinh, cuống họng người đàn ông căng thẳng, đáy mắt u ám không có ánh sáng, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Tinh Tinh, có lẽ cô bé này quá nhỏ, nghĩ nhầm rồi.
Cũng có thể, một viên bông tai mộc mạc đơn giản này, trong các tiệm trang sức đều có, kiểu dáng rất phổ thông, nhưng lúc này, trong lòng anh cuộn trào mãnh liệt.
“Tinh Tinh.”
“Chú.”
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy bé: “Tinh Tinh, cháu có thể cho chú biết, tại sao lại cảm thấy bông tai này là của mẹ không? Cháu phải biết, loại bông tai này kiểu dáng rất phổ thông, rất nhiều người đều có.”
Cố Tinh Tinh lắc đầu: “Cháu cảm thấy giống của mẹ, mẹ có bông tai như vậy, nhất định là mẹ.”
Suy nghĩ của cô bé rất đơn giản.
Người đàn ông nở nụ cười, có chút mất mát: “Tinh Tinh, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Ngọc Kỳ tựa ở ghế giám đốc, anh cẩn thận nhìn chiếc bông tai này, đây là năm năm trước, đây rõ ràng là đêm đó của năm năm trước, Tống Ánh San để lại sao?
Nhưng lúc này, như một bàn tay bóp chặt trái tim anh, không thở nổi.
Trong lòng anh có một hi vọng hơn, nhưng lại hoang đường mà buồn cười, nếu Tinh Tinh là con gái anh…
- --
Hôm sau, anh mang tóc của mình và Cố Tinh Tinh cho Hoàng Hưng, để anh ta mang đi giám định, chờ đợi hai ngày, anh cảm thấy dài như hai năm, mãi cho đến khi Hoàng Hưng đem kết quả giám định đưa cho anh.
Tô Ngọc Kỳ chăm chú nhìn tập tài liệu bị niêm phong lại.
Đột nhiên không có sức mở ra, vì đáy lòng có hi vọng to lớn, anh sợ… sợ có được là thất vọng càng lớn.
Đường nét gương mặt lãnh đạm căng thẳng, người đàn ông đưa tay mở túi tài liệu ra, nhìn báo cáo, cả người liền chấn động.
Cho dù đáy lòng anh đã có chuẩn bị, có lẽ, có lẽ đưa bé này là của mình, nhưng khi anh thực sự nhìn thấy kết quả giám định “sau khi so sánh DNA, hai người xác định quan hệ cha con”, ngón tay anh không ngừng run rẩy.
Tô Ngọc Kỳ hung hăng cắn răng, ngón tay chăm chú nắm lấy đoạn báo cáo này, ghi nhớ tên người phụ nữ kia: “Cố Uyên.”
Hai mắt người đàn ông khiếp sợ đỏ bừng.
Tên lừa đảo, Cố Uyên, rốt cuộc em lừa tôi bao nhiêu chuyện?