Đường Cảnh Ngọc gọi cô lần nữa.
Cô mới chầm chậm đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy...
Liền nghe thấy một giọng nói: “Cô ta không có tay hay sao mà cậu phải đi rót nước cho cô ta? Đường Cảnh Ngọc, cậu rảnh rỗi đến vậy sao?
Những ngón tay của Cố Uyên run rẩy và từ từ rút lại.
Khả Di đứng dậy với một nụ cười nhạt trên gương mặt xinh đẹp: “Tô Ngọc Kỳ, ý anh là gì?”
Đây là cách Tô Ngọc Kỳ đối xử với Cố Uyên sao?
Thật kinh khủng.
Chẳng trách Cố Uyên trông không giống so với bốn năm trước.
Bình thường nói không chừng cô còn bị Tô Ngọc Kỳ ức hiếp thành hình dạng như thế nào nữa.
“Tôi có ý gì sao?” Tô Ngọc Kỳ ném lá bài trong tay xuống, lờ mờ liếc nhìn Khả Di: “Ngược lại, tôi muốn hỏi cô có ý gì? Lưu Thanh Vũ là vợ tôi, tôi muốn làm gì chẳng được, liên quan gì đến cô.”
Tống Thanh Việt nhìn Khả Di và nói: “Khả Di.”
Khả Di “hừ” một tiếng, nhìn Tống Thanh Việt: “Qủa nhiên là bạn bè có khác, tính cách không khác gì nhau, đều xấu xa giống nhau.”
“Đủ rồi, Khả Di!” Tống Thanh Việt dằn giọng nói.
Khả Di khoanh hai tay trước ngực và ngồi im lặng trên ghế sofa.
Đường Cảnh Ngọc đặt cốc nước lên bàn uống trà: “Chị dâu, không sao đâu, chị đừng nghe anh ba nói, anh hay nóng nảy, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về chị. Đúng rồi, chị vẫn chưa ăn gì, để em đi lấy chút đồ ăn cho chị.”
“Đường Cảnh Ngọc, người phụ nữ này có chân có tay, không cần cậu phải hầu hạ cô ta, cô ta nghĩ cô ta là ai, ai cũng phải để ý đến sắc mặt của cô sao?” Tô Ngọc Kỳ châm một điếu thuốc, giọng nói của anh biểu lộ sự chán ghét và châm biếm.
Mạc Kiên Trung thấy rằng Tô Ngọc Kỳ đang không vui, vội vàng gọi Đường Cảnh Ngọc: “Sáu, tôi không chơi nữa rồi, cậu qua đây thay tôi đánh bài đi.”
Đường Cảnh Ngọc cũng không có can đảm đùa Tô Ngọc Kỳ trong khi anh đang nổi nóng. Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng đi đến bàn đánh bài và ngồi xuống, Mạc Kiên Trung đứng dậy và đi đến cửa sổ để hút thuốc.
Cố Uyên đứng dậy và đi về phía cửa.
Khả Di gọi cô: “Thanh Vũ, cô đi đâu vậy?”
Giọng nói của Cố Uyên rất nhẹ nhàng: “Phòng tắm”
Khả Di muốn đi cùng cô, nhưng lúc này Tống Thanh Việt gọi cô xáo trộn các lá bài.
Cố Uyên vào phòng tắm, cô mở vòi và đổ đầy nước, sau đó cô cúi đầu xuống và vùi mặt vào bồn rửa, cô dần dần bị thiếu oxi và thấy khó chịu.
Nhưng trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Cô muốn khóc, nhưng lại thấy mình không thể khóc.
Cho mãi tới khi sắp ngạt thở, Cố Uyên mới đột ngột ngẩng đầu lên, miệng cô thở hổn hển, chiếc gương phản chiếu lại gương mặt tái nhợt và yếu ớt của người phụ nữ.
Chân cô đau như kim châm muối xát.
Cô biết là cô bị đâm, nhưng dường như có một chút đau đớn trên cơ thể thì mới khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Sau khi Tô Ngọc Kỳ hút hai điếu thuốc, anh liếc nhìn ghế sofa trống không, anh cau mày, nhìn Khả Di đang xáo lá bài ở bên: “Cô ta đâu rồi?”
“Tôi làm sao biết được?” Khả Di không thèm ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Không phải anh vừa nói cô ấy là vợ của anh sao? Anh hỏi tôi làm gì!”
Về tin đồn giữa Tô Ngọc Kỳ và minh tinh Tống Ánh San kia, Khả Di đều biết. Ai cũng biết rằng Tô Ngọc Kỳ vốn dĩ không thích Lưu Thanh Vũ, người anh thích là Tống Ánh San.
Khả Di vốn không quan tâm đến chuyện này.
Trong vòng tròn bát quái giới thượng lưu, chỉ cần nghe mà thôi.
Tuy nhiên, điều mà khiến cho Khả Di không ngờ tới chính là Lưu Thanh Vũ lại là Cố Uyên.
Người bạn thân của cô...Cố Uyên.
Đã bốn năm không gặp, thân phận giữa họ đều đã thay đổi.
Cô có thể nhìn ra rằng Tô Ngọc Kỳ đối xử không tốt với Cố Uyên.
Cố Uyên quay trở lại phòng, cô đi đến chỗ cửa sổ và mở cửa sổ. Gió lạnh thổi vào trong nháy mắt khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô nhìn ra cửa sổ.
Hôm nay trời mưa và không có sao.
Một màu đen ảm đạm.
Mẹ ơi! Mẹ đã tìm thấy Tùng An chưa...
Em ấy đi tìm mẹ rồi đó...
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng dáng gầy gò bên cửa sổ với gương mặt nhợt nhạt. Dường như cơn gió lạnh có thể thổi bay cô. Mưa xối xả lại có gió lạnh, người phụ nữ này không có một chút ý thức nào sao? Người đàn ông đặt lá bài xuống một cách cáu kỉnh, trái tim anh ta rất hỗn loạn. Sau khi thua hai ván bài liên tiếp vì không chú ý, anh đứng dậy: “Tôi không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Anh bước tới bên cửa sổ với khói thuốc trong miệng, đóng cửa sổ một cách mạnh mẽ và nhìn đôi môi nhợt nhạt của cô, cau mày: “Nếu như cô cảm thấy nóng thì cút ra ngoài, trong đây bật thiết bị sưởi ấm và người khác vẫn thấy lạnh.”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ, đôi môi cô chuyển động, đôi mắt vừa đen láy vừa vừa sáng ngời, cô gật đầu và quay đi bước ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cổ tay cô: “Lưu Thanh Vũ, cô đang cố tình chọc tức tôi đúng không?”
Cố Uyên không nói gì.
Tô Ngọc Kỳ hất tay ra: “Cô có bị câm không? Mở miệng ra và nói chuyện!”
Giọng của Cố Uyên khàn khàn nhưng rất nhẹ. Dường như không dễ dàng để cô thốt lên hai chữ: “Không có.”
Khả Di đứng dậy và muốn lao tới đó nhưng bị Tống Thanh Việt nắm lấy cổ tay: “Em im lặng ngồi xuống cho anh, em với Lưu Thanh Vũ chỉ là mới quen nhau được vài tiếng đồng hồ mà đã vội vã muốn ra mặt giúp cô ta sao? Hả?”