Hạ Cường Nam không nhận ra người này là ai chỉ gật đầu.
Trợ lý Giang ở bên cạnh nhắc anh: “Tổng giám đốc Hạ, đây là người đại diện công ty giải trí VK, Kỷ Liên Liên...” Người này là Kỷ Liên Liên, vậy thì người vừa được đẩy vào có lẽ chính là Tống Ánh San. Nghĩ như vậy, ánh mắt trợ lý Giang liền nhìn qua, y tá đang kiểm tra các hạng đặc thù cho cô gái nằm trên giường bệnh. Mặc dù bị y tá che khuất một nửa nhưng trợ lý Giang vẫn nhìn được rõ ràng.
Sáng nay tin tức liên quan đến Tống Ánh San và Tô Ngọc Kỳ bị đụng xe mặc dù đã bị chặn lại nhanh chóng nhưng loại chuyện này trong giới chỉ một thoáng là đã truyền rộng khắp.
Giang Thiếu cũng nghe ngóng được.
Trợ lý Giang nói với Hạ Cường Nam, anh ta hơi cau mày, ánh mắt nhìn về Kỷ Liên Liên.
Anh ta nói với trợ lý Giang: “Liên hệ với bác sĩ trong tối nay đổi phòng cho tôi.” Nếu như người nằm giường bên cạnh là Tống Ánh San thì chắc chắn Uyên sẽ không thích.
Trợ lý Giang gật đầu.
Kỷ Liên Liên ngồi bên giường bệnh Tống Ánh San, trong lòng hơi tức giận. Vừa nãy rõ ràng bác sĩ đã nói không thể đổi phòng bệnh, còn nói đã hết chỗ nằm thì sao Hạ Cường Nam lại có được!
Sao Hạ Cường Nam lại ở đây?
Ánh mắt Kỷ Liên Liên nhìn về phía giường ngủ sau tấm rèm nhưng lại bị che kín mít không nhìn thấy gì.
Người nằm giường bên cạnh rốt cuộc là ai?
Tô Ngọc Kỳ hơi ấn huyệt Thái Dương, trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, Hoàng Hưng có chút lo lắng: “Tổng giác đốc Tô, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Người đàn ông mở miệng. Sáng nay anh đến phim trường đón Tống Ánh San chuẩn bị cùng nhau đến VK, không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn xe. Tống Ánh San chắn cả người phía trước anh, nếu không anh sẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy.
“Đi xem Ánh San thế nào.” Anh nói.
Y tá đến thay thuốc cho Cố Uyên, dặn dò: “Cô nhớ vết thương nhất định không được để dính nước nhé, mưng mủ rồi đây này. Nếu đau quá thì hãy bảo chồng cô đến phòng y tá lấy thuốc giảm đau.”
Mấy ngày rồi mà vết thương vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Cố Uyên gật đầu.
Đối với chuyện y tá nhầm Hạ Cường Nam là chồng cô, đáy mắt Cố Uyên vẫn bình tĩnh, không chút phản ứng.
Hạ Cường Nam hơi giương môi lên, trong lòng anh ta có chút vui mừng. Nhưng khi thấy đáy mắt bình tĩnh của Cố Uyên, anh biết cô vẫn chìm đắm trong nỗi đau Cố Tùng An ra đi, không quan tâm thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Y tá thay thuốc cho Cố Uyên xong lại kéo rèm lại, đi đến giường bên cạnh.
Tống Ánh San đã tỉnh lại. Trên người cô ta có rất nhiều chỗ bị trầy xước, cánh tay trái bị gãy, chấn động não nhẹ nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Vừa mở mắt ra đã bất mãn vì mình phải nằm ở phòng bệnh đôi bình thường.
Kỷ Liên Liên cũng bất đắc dĩ: “Được rồi Ánh San, yên tâm dưỡng thương đi.” Vì Tống Ánh San nằm nên không nhìn thấy, Kỷ Liên Liên ghé vào tai cô ta nói nhỏ: “Giường bên cạnh không biết là ai mà lại có thể khiến Tổng Giám đốc Hạ của Hạ thị ở bên suốt như vậy nữa?!”
Y tá đi đến kiểm tra đặc thù tình trạng cơ thể Tống Ánh San. Cô đương nhiên nhận ra người trước mặt là minh tinh nhưng thế thì sao chứ, ở bệnh viện bệnh nhân nào chả có, đến cả ảnh đế cô cũng đã từng gặp. Về chuyện Kỷ Liên Liên muốn đổi phòng bệnh cao cấp hơn, y tá đành nhẫn nại: “Bệnh viện gần đây tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, thời gian trước xảy ra một vụ nổ nên chỉ còn một phòng này thôi. Cô nhìn bên ngoài mà xem, đều đã hết phòng rồi, nếu như có phòng khác tôi sẽ lập tức thông báo cho cô Tống.”
Đang ghi chép, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tô Ngọc Kỳ đi vào.
Vành mắt Tống Ánh San đỏ lên: “Ngọc Kỳ... anh không sao là tốt rồi. Lúc đó làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng không được gặp lại anh nữa.”
Hạ Cường Nam cầm cốc nước đưa đến bên môi Cố Uyên.
Cô nhận lấy cầm trong tay.
Nghe thấy giọng Tống Ánh San.
Lông mi cô hơi run.
Hạ Cường Nam đưa tay phủ lên mu bàn tay cô: “Anh đã bảo Giang Thiếu liên hệ với bệnh viện đổi phòng rồi, em cố gắng một chút.”
Cố Uyên không ngờ, giường bên cạnh lại là Tống Ánh San.
Hơn nữa...
Tô Ngọc Kỳ cũng đến đây.
Cô uống hớp nước, giọng khàn khàn: “Anh chắn mất tầm nhìn của tôi rồi, chắn mất sao trời của tôi.”
Hạ Cường Nam ngạc nhiên một chút rồi nghiêng người qua.
Ánh mắt Cố Uyên dừng trên cửa sổ.
Lúc này đang là ban ngày.
Lấy đâu ra sao chứ?!
Hạ Cường Nam biết trong lòng Cố Uyên đang rất buồn, cái chết của Cố Tùng An đã khiến cô suy sụp hoàn toàn. Trợ lý Giang nói: “Tổng giám đốc Hạ, tối nay có một bữa tiệc, là Trần cục của bên xây dựng, ông chủ nói ngài bắt buộc phải đi.”
“Tôi biết rồi.”
Hai giường bệnh đều kéo rèm chỉ có giọng nói mơ hồ truyền đến.
Mà Cố Uyên bên này lại trầm tĩnh.
Cô nghe thấy giọng Tống Ánh San nói với Tô Ngọc Kỳ.
Cả buổi chiều, Tô Ngọc Kỳ đều ở đây với Tống Ánh San. Đương nhiên cô ta không muốn ở lại trong phòng bệnh phổ thông này nhưng lại không muốn chủ động mở miệng nói với Tô Ngọc Kỳ nên đành để Kỷ Liên Liên nói khéo cho anh biết.
“Tổng giám đốc Tô, thân phận Ánh San đặc thù, tôi sợ sẽ dẫn tới sự chú ý của đám chó săn tin, đến lúc đó làm phiền đến người khác thì không hay nhưng bệnh viện đã hết phòng rồi...”
Hoàng Hưng rất nhanh đã đi xử lý.
Tô Ngọc Kỳ kéo rèm đi ra ngoài hút thuốc, trong phòng bệnh nhỏ có hơi chật chội liền nhìn thấy Giang Thiếu. Giang Thiếu nói: “Tổng Giám đốc Tô.”
Tô Ngọc Kỳ híp mắt, anh có chút ấn tượng, người này là trợ lý bên cạnh Hạ Cường Nam, sao anh ta lại ở đây?
Ánh mắt anh dừng trên giường bệnh sau tấm rèm che bên kia.
Có chút tìm tòi nghiên cứu.
Buổi tối, Kỷ Liên Liên thấy Tô Ngọc Kỳ vẫn ở đây nên đi ra ngoài. Hành lang cũng có rất nhiều bệnh nhân nên cô ta chỉ có thể đến phòng y tá ở đối diện ngồi nghỉ ngơi một chút.
Cô ta gọi điện cho một tên chó săn: “Hôm nay không phải tôi đã gọi bảo các anh tới rồi sao? Sao còn không đến, lẽ nào anh không biết đây là một tin tức lớn?”
Đây tất cả đều là ý của Tống Ánh San.
Vụ tai nạn xe này, Tống Ánh San chắc trước người Tô Ngọc Kỳ chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh mắt của đám quần chúng ăn dưa lê, tám chuyện.
“Liên Liên à, không phải chúng tôi không tới, cô không thấy hot search sao? Đến mấy tin hot trên đó cũng đều bị gỡ xuống rồi. Phàm là truyền phát ra video về vụ tai nạn xe cộ đó đều đã bị cảnh cáo, cấp trên dặn dò chuyện này không được phép làm loạn nữa.”
Kỷ Liên Liên cắn răng, lẽ nào cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ sao?!
“Ngọc Kỳ, anh không cần ở đây với em mãi như vậy... Nếu để cô Tô biết chắc chắn sẽ không vui đâu.” Gương mặt Tống Ánh San tái nhợt nằm trên giường bệnh mang lại cho người khác một cảm giác mỹ nhân thê mỹ đau ốm.
Tô Ngọc Kỳ hơi cười chế giễu một tiếng: “Nhắc đến cô ta làm gì?” Nghĩ đến Lưu Thanh Vũ, trong lòng anh lại thấy phiền.
Tống Ánh San nói: “Ngọc Kỳ, dù gì cô ấy cũng là vợ anh. Em chỉ là người ngoài mà thôi, anh vẫn nên về đi. Em không muốn để đám chó săn nhìn thấy rồi viết linh tinh mang đến phiền phức cho mọi người.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông có hơi trầm xuống.
Anh nhẹ nhàng cầm tay Tống Ánh San.
“Ánh San, em nghỉ ngơi cho khỏe. Liên quan đến vụ tai nạn xe lần này, em yên tâm, anh đã cho người ngăn lại rồi, sẽ không có bọn săn tin đến đây làm phiền em nghỉ ngơi đâu. Bác sĩ nói, bây giờ điều duy nhất em cần làm là nghỉ ngơi thật tốt. Còn nữa, đừng suy nghĩ linh tinh, không phải em không biết, nếu như không phải vì ông nội cưỡng ép thì sao anh có thể cưới cô ta chứ. Sau này đừng nhắc đến cô ta trước mặt anh!”
Người con gái kia nhiệt tình cười nói với người khác nhưng với mình thì ngoài trốn tránh chính là kháng cự, nghĩ tới cô ta là thấy phiền!
Cố Uyên cắn môi.
Môi đã bị cô cắn đến chảy máu.
Lời nói bên tai như một con dao sắc nhọn độc ác đâm thẳng vào trái tim cô khiến nó vỡ tan thành những mảnh vụn.
Cô nắm chặt ngón tay, đưa hai tay lên ôm chặt lấy ngực.
Cô chẳng là gì cả.
Trong lòng Tô Ngọc Kỳ, cô chẳng là gì cả.
Cô biết rõ.
Tại sao hết lần này đến lần khác anh dần dần xâm lấn vào trong lòng cô? Cô chưa bao giờ tham lam, không hy vọng hão huyền muốn ở cùng anh. Tại sao cô lại đối xử với bản thân mình như vậy?
Cố Uyên nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại.
Cô nhất định sẽ không để Cố Tùng An rời đi. Cô sẽ cùng với Tùng An. Nếu ông trời cướp Tùng An đi, vậy cô sẽ lựa chọn đi cùng với Tùng An.
Cô không nên...
Cô không nên đồng ý thay thế Lưu Thanh Vũ tới nhà họ Tô, cô sẽ mang theo tro cốt của mẹ cô rời đi.
Gặp Tô Ngọc Kỳ là chuyện đáng nhớ cả đời của cô.
Dù anh có dịu dàng nhưng sẽ không bao giờ thuộc về cô.
Cô chỉ có Tinh Tinh.
Chỉ có Tinh Tinh thôi.
Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt của cô, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Giang Thiếu mua bữa tối mang vào phòng bệnh.
Tổng Giám đốc Hạ vừa gọi điện thoại cho anh ta, nhờ anh ta chăm sóc cô Lưu. Đương nhiên anh ta biết rõ mối quan hệ giữa cô Lưu và Tổng Giám đốc Tô.
Cô Lưu là vợ Tổng Giám đốc Tô.
Mà giờ này Tổng Giám đốc Tô đang ở cùng với Tống Ánh San.
Cách nhau một tấm rèm ngăn cách.
Giang Thiếu cẩn thận vén rèm lên, đặt bữa tối lên bàn cạnh giường ngủ: "Đây là thứ Hạ tổng đặc biệt yêu cầu. Tôi đã mua cháo cô thích ăn. Bác sĩ nói cơ thể của cô bây giờ nên ăn uống thanh đạm một chút."
Giọng nói của Cố Uyên khàn khàn giống như bà già: "Tôi biết rồi. Anh đặt nó ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ ăn sau."
Giang Thiếu gật đầu.
Đi ra ngoài ngồi.
Điện thoại di động vang lên, anh ta cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Cố Uyên chống đỡ cơ thể ngồi dậy, cô ra khỏi giường, vịn ghế đi tới cửa sổ. Cô nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời cũng đã tối đen, nhưng lại không có những vì sao.
Cố Uyên vươn tay ra, dường như muốn vươn tới một nơi xa hơn.
Tô Ngọc Kỳ mở rèm đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giường bệnh bên cạnh, nó yên ắng như một hồ nước. Phòng bệnh không lớn lắm, giữa phòng là một chiếc ghế sofa để mọi người nghỉ ngơi. Người đàn ông đi tới chiếc ghế sofa ngồi xuống.
Hạ Cường Nam đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, hai ánh mắt chạm nhau. Hạ Cường Nam khẽ kéo khóe môi, nắm chặt tay, cúi đầu cười: "Tổng Giám đốc Tô, thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp." Tô Ngọc Kỳ mở miệng nói tiếp: "Thật không ngờ có thể gặp Hạ tổng ở đây."
Đột nhiên, tiếng đồ sứ vỡ vang lên.
Hạ Cường Nam biến sắc, bước vài bước tới kéo rèm ra. Tô Ngọc Kỳ hút một hơi thuốc, khẽ nâng mí mắt lên nhìn sang, nhưng chỉ thấy một bóng dáng mặc bộ đồ bệnh viện màu xanh trắng thấp thoáng, sau đó tấm rèm liền rơi xuống.
"Sao vậy? Có bị bỏng không?" Hạ Cường Nam nhìn ly thủy kính bị vỡ nát trên mặt đất. Anh ta nắm lấy tay Cố Uyên, nhìn những chấm đỏ lốm đốm trên mu bàn tay của người phụ nữ bị nước nóng bắn phải.
"Tôi không sao." Cố Uyên rút tay lại rồi nằm lên giường.
Bên ngoài tấm rèm, Tô Ngọc Kỳ nghe thấy giọng nói khàn khàn, khẽ cau mày, siết chặt tay. Đây chỉ là một giọng nói bình thường, khàn khàn không thể phân biệt được giọng điệu, nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác khó hiểu.
Như cứa vào lòng anh.
Trên người Hạ Cường Nam mang theo mùi rượu, anh ta đưa tay lên xoa xoa lông mày. Cố Uyên nằm trên giường nói: "Anh về trước đi, không cần tới đây chăm sóc tôi. Ngày mai tôi sẽ xuất viện."
Vì Tô Ngọc Kỳ ở bên ngoài nên Hạ Cường Nam không trực tiếp gọi tên Cố Uyên. Anh ta nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Cố Uyên, mím môi đồng ý.
Anh biết rõ, Cố Uyên rất bướng bỉnh.
Tuy nhiên, anh ta cũng chưa đi ngay mà bước ra khỏi tấm rèm, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên ngoài. Chiếc ghế sofa nhỏ chứa đựng hai người đàn ông mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả không khí cũng cảm thấy chật chội.
Giang Thiếu và Hoàng Hưng cùng bước ra khỏi phòng bệnh, tìm một băng ghế dài ngoài phòng bệnh để nghỉ ngơi. Hoàng Hưng lấy một điếu thuốc ra đưa nó cho Giang Thiếu: "Hút không?"
Giang Thiếu mỉm cười: "Cảm ơn."
Hai người nói chuyện với nhau, chủ đề chính là vấn đề kinh doanh.
Buổi sáng, Cố Uyên nghe thấy âm thanh bên ngoài tấm rèm, dường như Tống Ánh San đã rời khỏi phòng bệnh.
Giang Thiếu làm thủ tục xuất viện cho cô.
Cô y tá đặt thuốc lên chân rồi dặn dò vài câu, Cố Uyên gật đầu. Hạ Cường Nam muốn đưa cô về nhưng Cố Uyên từ chối. Cô và Hạ Cường Nam vốn dĩ không có quan hệ gì.
Cô không muốn làm phiền anh quá nhiều.
Cô nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hạ Cường Nam siết chặt nắm tay, dường như đang kiềm chế thứ gì đó. Nhưng nhìn ánh mắt lạ lẫm, trống rỗng của cô, anh ta nhịn xuống không nói. Vẫy một chiếc xe lại, nhìn Cố Uyên ngồi trong xe rời đi, anh ta mới đưa tay lên xoa xoa chân mày.
Anh ta nói với Giang Thiếu: "Quay về công ty."
Cố Uyên trở lại biệt thự Ngân Phong.
Biệt thự đã yên tĩnh vài ngày, dường như được phủ một tấm màn che vô hình.
Không có chút hơi người nào.
Cô vịn cầu thang đi lên tầng hai, nhưng phải mất rất nhiều bước mới có thể lên tới phòng ngủ. Cô bật điện, cả người không còn chút sức lực nào, ngồi xuống giường nghỉ ngơi một lúc, rồi sạc điện thoại di động, điện thoại cô đã hết pin mấy ngày rồi.
Tiêu Tuyết và Sở Vân đã gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô.
Còn có một yêu cầu kết bạn của Khả Di.
Tô Ngọc Kỳ đi bộ đến chỗ y tá hỏi: "Giường 12 trong phòng bệnh 305 là của ai?" không biết vì sao trong đầu anh luôn xuất hiện giọng nói khàn khàn kia.
Y tá nói: "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân."
Tô Ngọc Kỳ đến trước cửa phòng 305 bước vào. Người trong phòng bệnh đã thay đổi. Một thành viên trong gia đình nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Anh tìm ai?"
Anh ta lại đến chỗ y tá một lần nữa, y tá nói bệnh nhân nằm ở giường 12 đã xuất viện sáng nay.
Bệnh của Cố Uyên mất hơn một tuần mới khỏi, nhưng chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn, dù đã đóng vảy nhưng mỗi lần bước đi vẫn đau.
Tiêu Tuyết đến tìm cô.
Nhìn thấy vết thương ở chân cô: "Cậu bị sao vậy?"
Cố Uyên chỉ mỉm cười thờ ơ nói: "Tớ không cẩn thận bị ngã."
Tiêu Tuyết bảo cô ngồi xuống: "Cậu ngồi im đừng cử động. Tại sao cơ thể không thoải mái lại không nói với tớ và Sở Vận một tiếng? Gọi điện thoại cậu không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, tới đây cậu lại không ở nhà. Cậu có biết tớ và Sở Vận lo lắng cho cậu thế nào không? Lần sau không cho phép như vậy nữa."
Tiêu Tuyết rất lo lắng, nhưng cô ấy thực sự rất mạnh mẽ. Lúc đầu, cô ấy thấy "Lưu Thanh Vũ" là vợ của Tô Ngọc Kỳ, mà cô ấy lại bị Tống Ánh San tính toán. Vì vậy cô ấy thích "Lưu Thanh Vũ" và cảm thấy họ đang cùng trên một con đường. Nhưng sau khi ở chung vài ngày với Lưu Thanh Vũ lại coi cô là bạn thân.
Cố Uyên nhìn Tiêu Tuyết, khẽ cười nói: "Tớ biết rồi."
"Cậu thì biết cái gì?" Tiêu Tuyết nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao của Cố Uyên, cằm cô gầy hơn, cả người cũng gầy hơn rất nhiều. Cô đưa tay sờ trán của Cố Uyên, khá tốt, không bị sốt.
Tiêu Tuyết khẽ thở dài. Cô nghe nói Tống Ánh San bị tai nạn xe hơi, tin tức lớn như vậy, gió thổi cỏ lay đều có thể phát hiện. Tuy bên ngoài không có ai đưa tin chuyện này nhưng bên trong đã sớm truyền ra.