Sau đó nằm trên ghế sô pha, trong biệt thự quá trống vắng, cô mở ti vi lên, vừa lúc phát phim truyện lúc tám giờ, bên trong truyền đến âm thanh.
Cố Uyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Tia sét ngoài cửa sổ xẹt qua.
Xe chạy nhanh như bay trên đường, Tô Ngọc Kỳ thoáng nhìn đồng hồ, tài xế hỏi: “Ngài đi đâu ạ? Muốn đi bệnh viện thăm cô Tống sao?”
Xe đã lái đến con đường đến bệnh viện.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Đi biệt thự Ngân Phong.”
Cô đã nói cho ông bà rồi, anh phải đi xem xem, cô còn muốn làm gì, mới có vài ngày mà đã bắt đầu rục rịch rồi.
“Vâng.” Tài xế lập tức chuyển hướng, đi tới biệt thự Ngân Phong.
Tô Ngọc Kỳ lấy chìa khóa mở cửa, phòng khách đang sáng đèn.
Người đàn ông đi qua đó.
Cởi xong áo khoác, vắt lên khuỷu tay, anh đưa tay nới cà vạt một chút, vốn muốn lên lầu, liền nhìn thấy bóng dáng nằm trên sô pha.
Bước chân người đàn ông dừng lại.
Đi qua đó.
Cô gái nằm trên sô pha ngủ thiếp đi rồi, mái tóc dài đen nhánh che hơn nửa khuôn mặt, tóc đen như mực, cô gái này lại luôn trắng trẻo, Tô Ngọc Kỳ đứng trước mặt “Lưu Thanh Vũ”.
Nhìn mi mắt thon dài của cô gái nhẹ run lên một cái.
Hít thở cũng không đều đặn.
Lông mày nhíu lại.
Anh lên tiếng: “Lưu Thanh Vũ.”
Cố Uyên từ từ mở mắt, thực ra cô hoàn toàn không ngủ được, chỉ là nghỉ ngơi một chút, bên cạnh có tiếng động gì cô liền tỉnh, quãng thời gian này, cô không có cách nào chìm vào giấc ngủ được.
Cô chậm rãi ngồi dậy, dụi mắt, nhìn bóng mờ trên mặt đất, còn có giày da của đàn ông, giật mình một cái.
Sau đó ngước mặt lên, nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Anh Tô, sao anh đến rồi.”
Anh không phải hẳn là nên ở bệnh viện cùng Tống Ánh San sao?
“Ý của cô là tôi không thể đến?” Giọng nói của người đàn ông mang theo tia giễu cợt hững hờ.
Cố Uyên nhỏ giọng: “Anh biết tôi không có ý này mà.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt ngày càng nhọn, chỉ còn đôi mắt đen nhánh sáng ngời, ánh mắt của cô rất trong sạch, sạch đến mức khiến anh không thích.
Cố Uyên nhìn lên trán người đàn ông, trên đó có một vết sẹo nhỏ, cô nói tiếp: “Tôi nghe nói, cô Tống và anh xảy ra tai nạn xe cộ, cô Tống ở bệnh viện, tôi tưởng anh hẳn là ở bệnh viện cùng cô ấy.”
“Trái lại cô nắm rất rõ việc của tôi nhỉ, cô đã biết rồi, còn đùa giỡn gì trước mặt tôi, chỉ cảm vặt cũng muốn ông bà biết, trước mặt thì vậy sau lưng thì khác, dù cô có lời ngon tiếng ngọt đi nữa cũng không lừa được tôi đâu.”
Cố Uyên hơi cau mày, cô không có nói cho ông Tô và bà Tô, cũng căn dặn Vân Thư không nói cho ông bà, sao ông bà lại biết được chứ?
Chẳng lẽ là…chị Từ sao?
Sáng nay chị Từ có tới, đưa một phần canh gà liền rời đi.
Hẳn là nhìn thấy thuốc hạ sốt trên bàn trà.
Sáng nay lúc thức dậy cô phát hiện mình sốt nhẹ, vì thế liền uống một viên thuốc.
Chắc là thím Tứ có ý tốt nói cho Tô Ngọc Kỳ.
Cô khẽ than trong lòng một tiếng: “Xin lỗi anh Tô, đây vốn không phải ý của tôi, anh cứ yên tâm chuyện của anh và cô Tống, tôi sẽ không nói cho ông bà đâu.”
Hôm nay chị Từ tới không có nói đến việc gì, còn nói lát nữa phải tới công ty đưa canh gà cho Tô Ngọc Kỳ, vậy hẳn là không biết việc Tô Ngọc Kỳ và Tống Ánh San xảy ra tai nạn xe, nếu đã biết, cho dù Tô Ngọc Kỳ chỉ bị thương nhẹ, bà Tô hẳn cũng rất đau lòng.
“Muốn đe dọa tôi?” Người đàn ông híp mắt: “Lưu Thanh Vũ, cô cho rằng việc này có đe dọa nổi tôi không?”
“Tôi không có, anh Tô, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đe dọa anh, ý của tôi chỉ là tôi sẽ không nói chuyện của anh và cô Tống cho ông bà, chỉ thế thôi.”
Thấy dáng vẻ Cố Uyên bình thản như thế khiến lòng anh không thoải mái, người đàn ông cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm cằm cô, ép cô nhìn mình: “Được, được lắm, hy vọng cô nói được làm được, đừng chỉ nói ngoài miệng, ngày hôm sau lại chạy tới chỗ ông bà giả bộ tình cờ nhắc tới, thủ đoạn như thế chỉ càng khiến tôi chán ghét hơn.”
Cố Uyên mím môi, răng trắng cắn lấy bờ môi nhợt nhạt, khô khốc, cô rũ mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia đau buồn, tại sao anh luôn không tin mình chứ.
“Anh Tô…Anh muốn tôi làm thế nào mới có thể tin tưởng tôi vậy.” Giọng nói của cô gái rất yếu, mang theo tuyệt vọng.
Tô Ngọc Kỳ khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của cô, không khỏi buông lỏng tay ra, rất nhanh giấu đi chút không thoải mái trong lòng, cô gái này chẳng qua là giả bộ yếu đuối để gạt mình thôi.
Suýt nữa bị cô ta lừa rồi.
Anh buông lỏng tay, giễu cợt lên tiếng: “Cho dù cô làm thế nào, tôi cũng không tin cô, bởi vì tôi nhìn thấy cô là đã chán ghét, cô là loại người gì, tôi còn không biết sao? Bộ dáng này của cô cũng chỉ lừa được những người không quen biết cô mà thôi.”
Cố Uyên cố nặn ra một nụ cười: “Tôi biết rồi, anh Tô.”
Tô Ngọc Kỳ lên lầu, hẳn là tối nay sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
Cố Uyên nhìn bóng lưng người đàn ông đó, cô chậm rãi vịn tường đi lên cầu thang, cố gắng không để anh ta nhìn ra chân mình bị thương.
Thời gian sau đó, cô không chủ động gọi điện cho Tô Ngọc Kỳ, không chủ động liên lạc cho anh, mỗi thứ sáu lúc tới nhà của Tô Ngọc Kỳ, cô nói dối là chân mình trẹo rồi, bà Tô chỉ lo lắng quở trách vài câu.
Chỉ có Tô Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng cô giả bộ.
Chân của Cố Uyên bị thương rất nặng, nửa tháng trôi qua vẫn không tốt lên, nhưng không sưng viêm, cũng không nổi mủ mà kết vảy, bởi vì miệng vết thương sâu, vảy vẫn chưa hết.
Mỗi ngày cô đều muốn đi nghĩa trang một lần để ở bên cạnh mẹ.
Cô muốn đi Mỹ, đi thăm Tùng An, cùng nó trò chuyện.
Bây giờ không đi được, nhưng còn chưa đến bảy ngày nữa, cô và Tô Ngọc Kỳ ly hôn rồi.
Đến lúc đó, tất cả đều kết thúc.
Cô không trở về thành phố Hải Châu nữa.
Buổi chiều, Cố Uyên đi một chuyến đến bệnh viện.
Lấy một ít thuốc, mấy ngày nay, phần bụng có chút không thoải mái, đau âm ỷ từng cơn, kỳ kinh nguyệt cũng chưa tới, cô đưa tay xoa huyệt thái dương, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Lập tức bị cô bác bỏ.
Mỗi lần cô và Tô Ngọc Kỳ làm tình, anh ta sẽ cho cô uống thuốc.
“Ánh San, cô đoán lúc nãy ở lầu một tôi thấy ai?” Kỷ Liên Liên vào phòng bệnh.
“Ai thế?”
“Lưu Thanh Vũ! Cô ấy cũng ở bệnh viện!”
Tống Ánh San siết chặt ngón tay, mấy ngày nay mặc dù Tô Ngọc Kỳ về đây thăm cô, nhưng rất rõ ràng là anh ấy chỉ có áy náy và trách nhiệm đối với cô, khiến cô càng ngày càng luống cuống.
Một khi Tô Ngọc Kỳ biết người ngủ cùng anh ấy bốn năm trước không phải là cô, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
Những gì cô có được như bây giờ sẽ tan tành.
Mà cô lại phát hiện, Tô Ngọc Kỳ nhìn như chán ghét Lưu Thanh Vũ, nhưng chỉ cần có việc liên quan đến Lưu Thanh Vũ, anh ấy sẽ vô cùng để ý.
“Liên Liên, cô nói xem…tôi nên làm sao…tôi nên làm gì…” Tống Ánh San nắm tay Kỷ Liên Liên: “Lần trước, tôi nhờ cô điều tra tại sao Cố Uyên lại tới thành phố Lệ Châu, cô tra ra được chưa?”
Kỷ Liên Liên lắc đầu: “Chưa. Lưu Thanh Vũ tới thành phố Lệ Châu chỉ là giúp một người bạn thôi…Cụ thể ra sao thì không tra được gì.”
“Nếu anh ấy thích Lưu Thanh Vũ, chuyện của tôi còn đâu cơ chứ, nhiều năm qua những gì cần dùng tôi đã dùng hết rồi, nếu anh ấy biết tôi lừa anh ấy, tôi liền không còn gì nữa, Liên Liên, giúp tôi đi.”
Kỷ Liên Liên đã là người đại diện rất nhiều năm Tống Ánh San, cô ấy buông lỏng tay của Tống Ánh San ra, sau đó đi tới đóng thật chặt cửa phòng bệnh, sau đó lại tới gần giường bệnh.
"Ánh San, cậu Tô vẫn còn rất thích em, Lưu Thanh Vũ ấy, chỉ là người cậu Tô bị ép cưới thôi. Em cũng biết, cậu ghét nhất ai uy hiếp cậu ấy..."
Tống Ánh San có chút do dự: "Thực sự phải làm như vậy sao? Thế nhưng em làm như vậy.."
"Em còn sợ cái gì chứ, làm cô Tô rồi vẫn lo những thứ này sao?"
"Chào cô, cô đã mang thai, có dấu hiệu sinh non, trước khi vào viện cô đã uống nhiều thuốc quá, tôi nghĩ cô nên bỏ đứa bé này." Cố Uyên nhìn giấy siêu âm trên tay, cắn chặt môi. Một hồi lâu sau cô mới thốt ra được một câu: "Không.. Chắc chắn các người nhầm rồi..."
Sao cô lại có thai được chứ.
"Cô à, bệnh viện chúng tôi không có chuyện nhầm lẫn đâu, đúng là cô mang thai. Đã 9 tuần rồi mới có thể phát hiện..."
Cố Uyên hai tay run, siết chặt tờ phiếu siêu âm, nếu như bình thường, cô sẽ phát hiện. Nhưng khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác, cô không để ý sự thay đổi của mình...
Kỳ kinh nguyệt bị chậm, cô chỉ cho đây là do tâm trạng..
"Cô Lưu, tình trạng cơ thể cô hiện tại không tốt, có dấu hiệu sinh non, cũng phải một thời gian. Sao giờ cô mới tới khám?" Bác sĩ có chút trách móc: "Cho dù cô không muốn có đứa bé này, cũng không thể tùy ý như thế. Như vậy không tốt cả với cơ thể mẹ."
Cố Uyên tay của đặt ở bụng: "Tôi..."
Đột nhiên có con, cô không biết phải làm gì.
Bác sĩ nói lần nữa: "Để thân thể của cô khỏe mạnh, tôi khuyên cô nên bỏ đứa bé. Thuốc kích thích tinh thần của cô đã ảnh hưởng lớn tới đứa bé. Hy vọng cô có thể nghĩ kĩ và mau chóng đưa ra câu trả lời. Nếu không thì đối với cả cô và đứa bé đều không tốt."
Cố Uyên rời khỏi bệnh viện, cô về tới biệt thự.
Hai tay đặt ở bụng.
Ông trời càng ngày càng thích đùa giỡn cô.
Lấy đi Tùng An.
Cho cô một đứa bé, hiện tại lại muốn cướp nó đi.
Cô thì thào mở miệng: "Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì... Vì sao..."
Gặp phải Tô Ngọc Kỳ, có lẽ là chính là kiếp nạn đã định trước không thể chạy thoát.
Ba ngày sau.
Bệnh viện gọi điện thoại tới, lo lắng hỏi thăm cô.
Cố Uyên chỉ là muốn ở cùng với đứa bé trong bụng thêm vài ngày.
Đây là con của cô.
Là con của cô và Tô Ngọc Kỳ.
Chắc là có vào đêm ở Lệ Châu.
Đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn không nhận ra cô.
Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Uyên đi tới mở cửa.
Chỉ thấy Tống Ánh San đứng ở cửa, Cố Uyên cũng không muốn cùng Tống Ánh San nhiều lời. Đang chuẩn bị đóng cửa lại, chỉ thấy Tống Ánh San đưa tay ngăn lại.
"Cô Lưu, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
"Tôi với cô không có gì để nói."
Cố Uyên nhìn cô ta: "Nếu cô không đi thì để tôi gọi bảo vệ."
Tống Ánh San gở kính râm: "Cô thích Ngọc Kỳ."
Cố Uyên mặc kệ cô ta: "Tô Ngọc Kỳ là chồng của tôi, có thích hay không, chẳng có gì liên quan đến cô cả."
"Thế nhưng Ngọc Kỳ không thích cô, anh ấy chỉ thích mình tôi thôi."
Ngón tay nắm chốt cửa của Cố Uyên hơi dừng lại một chút, thả lỏng ra.
"Anh ấy thích tôi, thích một người không thích mình, nhất định là rất khổ sở. Nếu khổ sở như vậy, không bằng kết thúc sớm một chút."
Tống Ánh San cứ như là chủ nhân biệt thự này: "Nếu tôi là cô, thì tôi sẽ ly dị, trang bìa đến cuối cùng huyên quá khó coi."
"Đáng tiếc, cô không phải tôi."
Tống Ánh San rời đi, Cố Uyên hẹn bác sĩ, ngày mai sẽ đến bệnh viện.
Tối nay, để cô chăm sóc Thiểm Thiểm thật tốt.
Thiểm Thiểm là biệt danh cô đặt cho con mình.
Cho dù đứa bé là nam hay nữ, biệt danh cũng sẽ là Thiểm Thiểm.
Tinh Tinh Thiểm Thiểm.
Ngày thứ hai, sáng sớm Cố Uyên phát hiện trên quần nhỏ của mình có vết máu, bụng cảm thấy đau đớn. Cô đến bệnh viện, lúc đang chuẩn bị đi vào thang máy, Tống Ánh San cùng Kỷ Liên Liên từ bên trong đi ra, bên trong bệnh viện có rất nhiều người.
Tống Ánh San lại kéo mạnh tay Cố Uyên lại, quỳ trước mặt Cố Uyên.
Cố Uyên không tránh được.
"Cô có ý gì, Tống Ánh San buông tôi ra."
Vốn dĩ đã ở bệnh viện, hơn nữa Tống Ánh San minh tinh nổi tiếng, đúng lúc cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người vây quanh.
Tống Ánh San đúng là mang dánh vẻ của người yếu: "Tôi cầu xin cô, cô Tô, tôi và Ngọc Kỳ đã quen nhau năm năm... Tôi rất thương anh ấy, nhưng tôi chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn anh ấy là được, cho tới bây giờ tôi không muốn uy hiếp địa vị của cô gì hết... Cô đừng phong sát tôi mà..."
Cố Uyên muốn rời đi, thế nhưng Tống Ánh San ôm chặt lấy chân của cô, không ngừng cầu xin.
Tống Ánh San ngày hôm qua đi tìm cô thể hiện uy quyền, ngày hôm nay ngay trước mặt cô làm ra vẻ yếu đuối, Cố Uyên đã nhận ra gì đó.
"Cô không cần giả vờ, tôi cũng không làm gì, không cần chạy tới đây khóc lóc năn nỉ, mặc kệ cô có thích anh ta hay không, đó là chuyện của cô."
Cô không có ý đá Tống Ánh San ra, Tống Ánh San ôm lấy chân của cô, cô muốn rời đi, chỉ là theo bản năng nâng chân lên, Tống Ánh San ngã xuống đất, Kỷ Liên Liên đi tới: "Cô Tô, tôi biết Ánh San nhà tôi sai, thế nhưng tình yêu có lỗi sao? Ánh San biết cậu Tô trước cô năm năm... Nếu như không phải là bởi vì cô, Ánh San hiện tại đã về cùng một nhà với cậu ấy từ lâu rồi... Hiện tại cô ấy chỉ là thấp thỏm lo sợ, sao cô vẫn muốn đuổi giết tận cùng...”
Xung quanh vang lên toàn tiếng bàn tán.
"Đây là ngôi sao Tống Ánh San, thảo nào trông quen thế.."
"Người chống lưng phía sau Tống Ánh San hóa ra là cậu chủ Tô nhà họ Tô. Thảo nào, cô Tô này, vợ cả và vợ bé.. Chậc chậc..."
"Gì mà vợ bé nói khó nghe thế, cậu không nghe kĩ à? Tống Ánh San người ta biết cậu Tô bao nhiêu năm, nếu không phải cô Tô này chen chân vào, Tống Ánh San đã sớm ở bên cạnh cậu Tô rồi..."
"Nói rất có lý, thế này thì cô Tô mới là người thứ ba chứ..."
"Trong nhà thì rõ ràng cô Tô là vợ cả, các người có tầm nhìn kiểu gì vậy!"
Cố Uyên sắc mặt tái nhợt, xoay người đẩy đoàn người rời đi, Tống Ánh San yếu đuối được Kỷ Liên Liên đỡ dậy, mặt toàn nước mắt, trông rất mệt mỏi.
Mọi người xung quanh đã cầm điện thoại và chụp rất nhiều ảnh.
Đăng lên FB.
Nhất thời tạo nên một trận sóng gió.
Đa số đều nghiêng về phía cô Tô, dù sao thì cô cũng là vợ chính thức, trong mắt phụ nữa thì không bao giờ được tồn tại người thứ ba.
Ban đêm.
Top tìm kiếm bất ngờ hiện lên.
# Tống Ánh San tự sát #
FB đơ cứng, Tô Ngọc Kỳ biết tin, vội vàng chạy tới bệnh viện. Ở cửa phòng giải phẫu, đôi mắt Kỷ Liên Liên đỏ lên.
Đáy mắt anh một màu tức giận, anh bước tới trước mặt Kỷ Liên: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
Kỷ Liên Liên nghẹn ngào, chị ta lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho Tô Ngọc Kỳ: "Cậu Tô, trong này là giọng nói của Ánh San, cô ấy để lại cho anh."