Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 125: Chương 125




Bác sĩ ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ.

Tiếp tục viết đơn thuốc, cơ thể của vợ anh không sao, chỉ quá yếu thôi. Thuốc này chia thành hai ấm, sớm và tối mỗi buổi uống một lần.

Cố Uyên cảm ơn nhận đơn thuốc.

Cô đi xuống cầu thang định lấy thuốc xong sẽ đi, nhưng Tô Ngọc Kỳ đã lấy lại đơn thuốc của cô, trực tiếp đưa cô đi kiểm tra toàn thân.

Đến trưa lại lấy máu xét nghiệm.

Lúc về đến biệt thự Ngân Phong cũng đã là buổi tối, Cố Uyên không ngờ Tô Ngọc Kỳ nóng nảy vậy mà lại đi theo cô từ trưa tới bây giờ, còn đưa cô về biệt thự Ngân Phong. Nhưng sắc mặt vẫn như vậy, trông vô cùng khó coi.

Cô không biết anh bắt cô kiểm tra toàn thân là vì cái gì.

Cô vừa bước xuống khỏi xe, xe liền lập tức khởi động rời đi.

Cố Uyên nhìn ô tô Tô Ngọc Kỳ rời đi, xe đã đi ra khỏi khu biệt thự, vài giây sau ngay cả đuôi xe cũng không nhìn thấy.

Trở lại biệt thự.

Cố Uyên gọi một cuộc điện thoại tới máy riêng của nhà họ Tô, người nghe chính là chị Từ, nói với chị Từ vài câu, rồi chị Từ đưa uống nghe cho bà Tô.

Bà cười hỏi cô hôm nay đi dự tiệc mừng thọ thế nào.

Cố Uyên trả lời, rất vui.

Nói chuyện một lúc, bà Tô hỏi cô và Tô Ngọc Kỳ dạo này thế nào. Cô cũng không suy nghĩ quá lâu mà nói ra ngay, dường như đã nghĩ đến rất nhiều.

“Bà nội, thời gian còn rất dài, con tin sẽ dần dần chuyển biến tốt. Bây giờ cũng không nóng nảy như lúc trước nữa, ngược lại sẽ khiến cho anh ấy phản cảm với con. Hơn nữa, con cũng tin tưởng Ngọc Kỳ.”

“Thanh Vũ, con nghĩ như vậy là bà vui rồi. Còn Tống Ánh San kia, chỉ là Ngọc Kỳ nhất thời bị mê hoặc thôi. Bà biết con đã phải chịu khổ rồi. Hôm qua ba con gọi tới, nhà họ Tô chúng ta thật sự xin lỗi con.”

Lưu Chấn Khang gọi điện thoại tới nhà họ Tô?

Cố Uyên dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng tham lam của Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai.

Vì tiền.

Vì lợi ích.

Họ có thể làm hết tất cả.

Cẩm Vinh Uyển.

Tô Ngọc Kỳ tắm rửa xong tựa người trên lan can của sân thượng, áo tắm màu xám tùy ý mặc trên người. Anh đi tới kệ lấy bao thuốc, rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.

Trong bệnh viện, Kỷ Liên Liên gọi điện thoại tới nói là Tống Ánh San vẫn chưa tỉnh, nhưng cơ thể gần như đã khôi phục hoàn toàn.

Anh hút một hơi thuốc, xương mù màu trắng bao phủ gương mặt của người đàn ông. Tô Ngọc Kỳ lấy điện thoại ra, nhìn vào những lời bình luận gay trên Weibo.

Tuy video đã sớm bị xóa.

Nhưng vẫn có người đã xem qua, chỉ là mấy ngày nay nghị luận đã nhỏ hơn một chút.

Nhưng vẫn có một số ngôn từ ác liệt.

Phần lớn đều là công kích Lưu Thanh Vũ.

Một người có ID màu đỏ trong số hàng triệu người hâm mộ đã viết một bài bình luận và trở thành tâm điểm: “Ân oán hào môn thực sự là hại mình hại người. Một số người kết hôn với một người bạn trai mà họ đã yêu ba hoặc bốn năm, lại nói mình là người bị hại, nạn nhân thực sự vẫn còn sống và đã chết giờ vẫn chưa biết rõ.”

Phía dưới có rất nhiều bình luận.

Người đàn ông cau mày, liếc nhìn vài lần, tắt điện thoại đặt sang một bên, dựa người trên lan can hút thuốc, sau khi hút hết hai điếu, anh đi vào thư phòng.

Bật máy tính lên.

Nhìn mấy văn bản tài liệu.

Mãi cho đến mười một giờ.

Tô Ngọc Kỳ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ anh thấy “Lưu Thanh Vũ”.

Một mảnh mơ hồ nhiều sương mồ bao quanh.

Anh nhìn thấy cô khóc, anh gào thét với cô, cô càng khóc ghê hơn, cues khóc như vậy.

Anh quay người bước đi, bàn tay mềm mại, trắng trẻo của người phụ nữ nắm lấy tay áo anh, khuôn mặt tái nhợt và giọng nói thổn thức “đừng bỏ tôi lại”.

Anh bực mình rút tay đi về phía trước.

Xương mù bao phủ xung quanh.

Anh phát hiện người phụ nữ không đi theo mình, anh quay người lại, lớn tiếng gọi tên cô. Xung quanh đều là sương mù, không nghe thấy tiếng trả lời của cô.

Tô Ngọc Kỳ mở mắt ngồi dậy.

Phía sau lưng đã đổ mồ hôi

Mẹ kiếp, sao anh lại ngủ mơ thấy “Lưu Thanh Vũ.”

Cây cỏ.

Tô Ngọc Kỳ đưa tay xoa lông mày.

Xuống giường đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào. Anh nhắm hai mắt lại, không ngờ trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Lưu Thanh Vũ, khuôn mặt trắng, xinh đẹp động lòng người.

Gió lạnh buốt khiến anh tỉnh táo hơn nhiều, một đôi mắt đen nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh nghiện thuốc lá nặng, quay lại bàn cầm bao thuốc lên, phát hiện bên trong không còn thuốc.

Nhớ tới đôi môi không còn huyết sắc của Lưu Thanh Vũ, trong đáy mắt của Tô Ngọc thoáng tối xầm.

Thậm chí anh còn có cảm giác muốn đặt cô dưới thân.

Điên rồi.

Là mấy ngày nay nhịn quá lâu rồi nên anh có cảm giác muốn như vậy sao? Người phụ nữ kia chỉ là một người có tâm địa sâu mà thôi.

Anh nhắn tin cho Hoàng Hưng: “Gỡ những bình luận không sạch sẽ trên mạng xuống.”

Vào giữa trưa ngày thứ hai.

Cố Uyên nghe tiếng chuông cửa liền đặt tập tranh trong tay xuống, đi xuống tầng mở cửa, phát hiện đó là dì Trương.

Dì Trương mang hành lý tới: “Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi tới chăm sóc mợ.”

“Dì Trương, khóe môi Cố Uyên nở nụ cười: “Dì Trương, khoảng thời gian trước dì ở đâu?”

Dì Trương để đồ trong tay xuống, vỗ vỗ tay Cố Uyên: “Mợ chủ, một thời gian không gặp, sao cô gầy như vậy? Người trẻ tuổi các cô mỗi ngày đều muốn giảm cân. Mợ chủ, dáng cô rất đẹp rồi.”

“Trước đây công việc của tôi là quét dọn phòng ở, cũng rất nhàn hạ. Chỉ là một khoảng thời gian không gặp, có chút nhớ mợ chủ.”

Sáng nay lúc dì Trương nhận được điện thoại của Hoàng Hưng, bảo cô tới biệt thự Ngân Phong chăm sóc mợ chủ, dì Trương liền lập tức dọn đồ tới đây.

Dì đã làm cho mợ chủ nhiều năm rồi, tính cách ở chung rất tốt.

“Dì Trương, hoan nghênh bà trở về.” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Cố Uyên cười, ôm lấy dì Trương, má cọ xát cổ dì Trương.

Dì Trương vỗ sau lưng cô.

Buổi trưa gdì Trương mang thức ăn lên, toàn món cô thích, sườn xào chua ngọt, canh xương sườn, canh cá.

Tuy Cố Uyên thích ăn nhưng không dám ăn nhiều, cô sợ ăn nhiều dạ dày sẽ cảm thấy không thoải mái.

Dì Trương thấy cô đặt một gói thuốc Đông y trong tủ lạnh, dò hỏi: “Mợ chủ, cô bị sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?”

“Không sao. Chỉ là dạ dày không thoải mái một chút. Bác sĩ đã kê thuốc Đông y, không có chuyện gì đâu.”

“Mợ chủ, cô uống thêm một chút nữa đi.”

Gì Trương lại đưa cho Cố Uyên nửa bát cháo Tiểu Mễ.

Bệnh viện.

Tống Ánh San nhìn vào những bình luận trên FB trong điện thoại di động, nhiều người ủng hộ cô ta. Dù sao cô ta cũng đã đi, theo Tô Ngọc Kỳ hơn năm năm. Lưu Thanh Vũ kia chỉ ỷ vào anh Hai nhà họ Tô mà vừa kết hôn với Tô Ngọc Kỳ.

Nhưng cũng có rất nhiều người nói cô ta không biết xấu hổ, cướp chồng của người khác, loại tiểu tam thấp hèn.

Tống Ánh San càng xem càng tức, lại không thể xóa tức giận quăng điện thoại xuống đất.

Kỷ Liên Liên nói: “Được rồi, Ánh San, đừng tức giận. Bây giờ vết thương trên cổ tay của cô đang đóng vảy, cô lại kích động, không tốt cho cơ thể.

“Tại sao lại như vậy? Liên Liên, chẳng phải chị truyền tin cho truyền thông rồi sao? Sao đến bây giờ con tiện nhân Lưu Thanh Vũ kia vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.”

Trái lại các nhà truyền thông đều mai danh ẩn tích, tựa như chưa từng phát sóng qua đoạn video kia.

Đều hết sức tránh né để tài này.

Kỷ Liên Liên cũng đã phát hiện, cô đã liên hệ với truyền thông, còn liên hệ với cánh paparazi hạng nhất, thuê một nhóm người đẩy hướng dư luận, vừa bắt đầu đã lên hot search, nhưng bây giờ đã trôi qua mấy ngày, vẫn không gây ảnh hưởng gì đến Lưu Thanh Vũ.

Mà những tên truyền thông paparazi đều rối rít xóa Facebook, thậm chí có người còn tuyên bố xin lỗi.

Chứng tỏ chuyện này có người giật dây ở đằng sau.

Có thể có bản lĩnh lớn như vậy, rõ ràng chỉ có Tô Ngọc Kỳ thôi…

“Được rồi Ánh San, bây giờ cô nghỉ ngơi cho thật tốt, anh Tô vẫn rất lo lắng cho cô, con đường phía sau còn dài, chờ đến lúc cô bình phục lại, con đường phía trước lại tốt đẹp.”

Tống Ánh San đâu đoán được Tô Ngọc Kỳ sẽ ém sự việc xuống, cô cắn môi, hai tay siết chặt, vết thương trên cổ tay suýt nữa nứt toác, cô cũng kệ, chẳng phải cô đã chịu một vết đao sao.

Vậy mà Tô Ngọc Kỳ lại để ý đếnLưu Thanh Vũ như thế.

Tức đến nỗi cả khuôn mặt cô đều vặn vẹo rồi.

Buổi chiều, Hoàng Hưng nhận được cuộc điện thoại của Kỷ Liên Liên, nói Tống Ánh San tỉnh rồi, anh gõ cửa phòng họp.

Đi vào phòng.

Nói vào tai của Tô Ngọc Kỳ mấy câu, người đàn ông gật đầu, thoáng nhìn đồng hồ, nói với Hoàng Hưng: “Cậu xử lý chỗ này đi.” Sau đó liền đứng lên rời khỏi phòng.

Trong phòng bệnh.

Tống Ánh San suy yếu nhìn Tô Ngọc Kỳ, một hàng nước mắt chảy ra: “Em tưởng rằng đời này em không còn gặp được anh nữa…”

“Ánh San, sau này đừng làm thế nữa.” Tô Ngọc Kỳ vỗ vai cô, môi mỏng mím lại, gấp gáp tới đây, mắt kính trên sống mũi còn chưa gỡ xuống.

Mặt kính lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng màu bạc, che khuất màu sắc của con ngươi.

“Ngọc Kỳ, anh đang trách em sao?” Tống Ánh San ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Tô Ngọc Kỳ, anh đeo kính, cô không nhìn rõ được thần sắc nơi đáy mắt của anh.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh như băng.

Cô nhờ Kỷ Liên Liên gọi Hoàng Hưng, đến bây giờ chỉ mới qua nửa tiếng, Tô Ngọc Kỳ liền vội vã chạy tới, chứng tỏ cô có một vị trí trong lòng Tô Ngọc Kỳ.

“Ngọc Kỳ, là em không đúng.” Tống Ánh San rũ mắt, khuôn mặt yếu đuối tái nhợt, bày ra dáng vẻ yêu đuối nhất, cô đã quen Tô Ngọc Kỳ hơn năm năm, làm sao không hiểu tính cách của người đàn ông này, vô cùng lạnh lùng, chưa từng chạm qua mình, cho dù là cô chủ động, hay cho dù là anh say rượu.

Anh ấy cũng không chạm vào mình.

Nếu không phải hơn bốn năm trước cô thế chỗ của cô gái xa lạ kia, hiện tại đối với Tô Ngọc Kỳ mà nói, nói dễ nghe một chút thì cô chẳng qua là một hồng nhan bình thường mà thôi.

Ngẫu nhiên tâm sự, uống một ly rượu.

Ngay cả tình nhân cũng không bằng.

Nói trắng ra, cũng không phải bạn bè, chỉ là khoảng cách gần hơn người bình thường một chút thôi.

Một thân phận rất khó xử.

Anh muốn chịu trách nhiệm với cô, nhưng nửa chừng lại nhảy ra một cô Lưu Thanh Vũ.

Lúc bắt đầu Tống Ánh San đã biết.

Bản thân đoán rằng từ trước tới giờ chính mình chưa hề đi vào tim anh, chỉ là ở cạnh anh lâu rồi, cộng thêm anh nhận lầm cô mới là cô gái đêm đó, chịu trách nhiệm với cô, mới để tâm đến cô như vậy, Tống Ánh San khẽ khóc, từng hàng nước mắt yếu ớt rơi xuống, thấm vào trong sợi tóc.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, vươn tay giúp cô đắp chăn gọn gàng, tròng kính mỏng che khuất một đôi mắt lạnh lẽo như ánh trăng, anh ngồi trên ghế giường xếp kế bên giường bệnh.

“Ánh San, xảy ra chuyện như thế này, ông để VK cấm diễn em, đáng lẽ em nên nói cho anh trước, anh có thể giúp em giải quyết mà không phải lực chọn cách thức cực đoan như thế này…”

Tống Ánh San nghẹn ngào: “Em không muốn gây thêm phiền phức cho anh.”

Tô Ngọc Kỳ ở bên giường bệnh hơn một tiếng, Hoàng Hưng gọi cho anh nói buổi tối có bữa tiệc quan trọng, liên quan đến hạng mục hợp tác tâm đắc, anh đứng dậy, áo vest đen có nếp nhăn mờ nhạt.

“Chăm sóc tốt cho Ánh San, có việc thì liên lạc với Hoàng Hưng.” Nói xong những lời này với Kỷ Liên Liên, Tô Ngọc Kỳ rời khỏi phòng bệnh.

Kỷ Liên Liên vuốt ngực, ánh mắt của người đàn ông kia giống như ánh trăng lạnh lẽo, mặt lạnh như tiền, trong không khí mang theo lờ mờ ý lạnh, gặm nhấm cô, người đàn ông này thật đáng sợ.

Tô Ngọc Kỳ không trực tiếp rời khỏi bệnh viện mà đi đến phòng giám sát: “Tôi muốn xem bản ghi hình buổi sáng số 25.”

Vốn nhân viên phụ trách giám sát của bệnh viện không có ý đưa ra, dù sao cũng không thể tùy tiện nói muốn là có thể kiểm tra camera, nhưng Viện trưởng gọi điện tới.

Nhân viên công tác lập tức mở camera ra.

Từng hình ảnh lần lượt hiện lên.

Lưu Thanh Vũ đanh chuẩn bị vào thang máy, Tống Ánh San đi từ trong thang máy ra, hai người đụng vào nhau, Tống Ánh San quỳ xuống trước mặt Lưu Thanh Vũ, ôm lấy chân Lưu Thanh Vũ, khổ sở cầu khẩn.

Tiếp đó, Lưu Thanh Vũ giơ chân đạp Tống Ánh San một cái, Tống Ánh San ôm ngực ngã trên mặt đất.

Người đàn ông chỉ vào màn hình nói: “Tua lại 5 giây trước.”

Nhân viên công tác dựa theo yêu cầu của Tô Ngọc Kỳ mà lùi lại năm giây.

Ánh mắt của người đàn ông chăm chú dán vào màn hình, so với Tống Ánh San mặt đầy nước mắt mà cầu khẩn, mặt Lưu Thanh Vũ không có biểu cảm gì, khuôn mặt trắng nõn không có phản ứng, cô muốn rút chân ra, Tống Ánh San ngã trên mặt đất.

Sức mà Lưu Thanh Vũ dùng xem ra cũng không lớn.

Nhưng mà Tống Ánh San đau đớn ôm ngực ngã trên đất.

Camera của nơi này giám sát tương đối toàn diện, không giống với góc quay của điện thoại lan truyền trên mạng.

Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên gỡ mắt kính, môi mang theo một nụ cười không nóng không lạnh mà rời khỏi phòng giám sát.

Hôm nay cô nhân viên kia trong tiệm sách không tới, sáng nay nhập không ít sách mới, Mộc Như Phương dứt khoát đóng cửa vào buổi chiều.

Bắt đầu sắp xếp sách mới, dọn ra kệ sách phân loại vào.

Còn nhập một chồng truyện tranh, là truyện tranh tình cảm lãng mạn tương đối nổi gần đây, cô mở ra nhìn sơ qua, nhân vật trong truyện tranh được vẽ rất đẹp, nhất là nam chính, thiếu niên tiêu chuẩn của truyện tranh, cô lướt qua tác giả ghi trên bìa.

- -Thiệu Vy Vy.

Mộc Như Phương hơi mím môi.

Vì ngực của Đào Gia Thiên có một hình xăm, hoa văn chính là chữ “Vy”.

Vy trong Thiệu Vy Vy.

Cố Uyên vẫn luôn ngồi trên xích đu ở ban công, nghĩ đến chuyện áo cưới, cô đã mường tượng được đường nét cơ bản đối với váy cưới của Mộc Như Phương.

Nhưng còn cần bàn bạc trước mặt Mộc Như Phương một chút.

Dù sao đây cũng là áo cưới, là bộ quần áo đẹp nhất trong đời người phụ nữ.

Dọn đồ xong, cô nói với vúTrương một tiếng, rời khỏi biệt thự.

Cố Uyên bắt xe đi đến cửa tiệm sách đã là sáu giờ hơn rồi.

Tiệm sách đã đóng cửa.

Treo một tấm bảng: “Đang dọn sách mới”

Cô gọi cho Mộc Như Phương, điện thoại đã kết nối: “Tôi ở cửa tiệm sách, bây giờ cô có tiện không, chúng ta bàn một chút về chuyện áo cưới.”-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.