Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 136: Chương 136




Tiệc tối là do nhà họ Trần tổ chức.

Nhà họ Trần tổ chức tiệc đấu giá từ thiện.

Tiền thu được sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

Bước vào sảnh lớn liền nhìn thấy hội trường đã được sắp xếp vị trí, phía trên có dán tên dựa theo vị trí chỗ ngồi. Cố Uyên đi sau lưng Tô Ngọc Kỳ, ngồi hàng đầu.

Ngồi bên tay trái Tô Ngọc Kỳ.

“Vậy đi, cô chỉ cần giơ bảng lên là được rồi.” Tô Ngọc Kỳ thản nhiên mở miệng.

Cố Uyên gật đầu.

“Anh Ba.” Một giọng nữ yêu kiều vang lên.

Cố Uyên liếc mắt nhìn qua.

Trần Liên Liên mặc một chiếc váy dạ hội tinh xảo, đi theo anh cả nhà họ Trần, lại buông tay anh cả nhà họ Trần ra, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Anh Ba, anh cũng đến à.”

Vị trí bên tay phải Tô Ngọc Kỳ là Trần Kiên Trung, Trần Kiên Trung đang bận tổ chức tiệc đấu giá nên không đến ngồi. Trần Liên Liên ngồi cạnh Tô Ngọc Kỳ, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông, trái tim rung động dữ dội: “Anh Ba, nghe nói hôm nay bức “Gửi Tuyết Hàn Mai” của ngài Đằng cũng xuất hiện, lát nữa anh Ba nhớ nhường cho em nhé, ông nội rất thích, em muốn lấy về cho ông nội.”

Tô Ngọc Kỳ dường như là thèm thuốc lá, đang muốn rút điếu thuốc, sờ túi một cái, không có thuốc. Người đàn ông nhã nhặn bắt chéo hai chân, cũng không nhìn Trần Liên Liên, thờ ơ ‘ừ’ một tiếng.

“Cảm ơn anh Ba.”

Cố Uyên yên tĩnh ngồi bên kia.

Một lọn tóc rũ xuống trên đôi má trắng hồng nõn nà, tăng thêm vẻ yêu kiều. Lưỡi Tô Ngọc Kỳ đảo một vòng trong miệng, trong ngực dâng lên một ngọn lửa, cháy rừng rực, ánh mắt tối sầm lại.

Đột nhiên đôi má cảm nhận được một cơn gió, có người chạm vào chóp tai cô, Cố Uyên khẽ ‘a’ một tiếng, vô thức rụt cổ lại, chóp tai nóng lên.

Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, cắn môi.

Môi mỏng của người đàn ông mở ra: “Tóc bị rơi ra.”

Hôm nay Cố Uyên ăn mặc khá giản dị, cô cũng không cố gắng ăn diện, nhưng cũng không tùy ý để mặt mộc như trước, trang điểm một lớp mỏng, nhìn nhã nhặn thanh lịch.

So với những trang phục dự tiệc cầu kì của người khác, cô chỉ mặc một chiếc váy giản dị, khoác thêm áo len bên ngoài. Sau khi bước vào cửa liền cởi áo ngoài ra, bên trong mặc một chiếc váy dài màu nâu nhạt. Cô vốn nghĩ mình ăn mặc tùy tiện như vậy sẽ làm Tô Ngọc Kỳ mất mặt, khiến anh không vui.

Nhưng người đàn ông cũng không nói gì.

Ngược lại, Tô Ngọc Kỳ còn cảm thấy cô ăn mặc thế này rất tốt, đơn giản một chút, cũng sẽ không hấp dẫn nhiều ánh mắt.

Không có nhiều ánh mắt của những người đàn ông khác đặt trên người cô.

Cố Uyên ‘a’ một tiếng, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai.

Trần Liên Liên nhếch môi nhìn Tô Ngọc Kỳ và ‘Lưu Thanh Vũ’ nói chuyện với nhau, tương tác với nhau. Lúc trước cô ta còn ở nước ngoài, nghe tin anh kết hôn, từ lúc đó đến giờ cô ta vẫn chưa hề chú ý đến ‘Lưu Thanh Vũ" này. Từ nhỏ cô ta đã thường xuyên gặp Tô Ngọc Kỳ, xem như là thanh mai trúc mã, cô ta biết Tô Ngọc Kỳ ghét nhất là bị uy hiếp, cưới Lưu Thanh Vũ, anh nhất định là không thích.

Phụ nữ bên cạnh anh, chỉ có Tống Ánh San mới là đối thủ của cô ta.

Nhưng thật không ngờ, anh vậy mà... quá để ý đến Lưu Thanh Vũ này...

Trần Kiên Trung bước lên sân khấu, nói sơ lược về quy tắc và số lượng đồ vật trong buổi đấu giá tối nay.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu: “Đấu giá bên dưới bắt đầu, vật đấu giá đầu tiên...”

Vật đấu giá đầu tiên là một bức tranh chữ.

Tranh chữ của ngài Kiều Ngự, giá trị khá cao.

Sau một phen đấu giá, Trần Liên Liên mua được với giá hơn 250 tỷ.

Những vật tiếp theo lần lượt được đưa lên sàn đấu giá, trân châu san hô, gốm sứ đá quý...

...

Cố Uyên không quá hứng thú với những thứ này, cô cũng không đấu giá, Tô Ngọc Kỳ cũng không mở miệng, mãi đến khi một chiếc vòng kim cương màu hồng được đem ra.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô một cái.

Cô đã từng tham gia một buổi đấu giá với Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông gần như là lấy hết toàn bộ những vật có trong buổi đấu giá. Một đống trang sức đó cô cũng không đụng tới, đều được vú Trương cất ở phòng quần áo.

Cố Uyên cầm bảng, muốn lấy sao?

Chắc cũng không phải cho mình, Cố Uyên nghĩ vậy, giơ bảng lên, mỗi lần tăng thêm 1 tỷ.

Phụ nữ luôn rất thích trang sức, vài vị phu nhân cũng lần lượt giơ bảng, Trần Liên Liên cũng cạnh tranh, giá của chiếc vòng nhanh chóng lên đến gần 200 tỷ.

Tuy chiếc vòng kim cương màu hồng này nhìn tinh xảo đẹp đẽ, nhưng với giá tiền này hoàn toàn có thể mua được cái tốt hơn. Cố Uyên liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ, ý hỏi có muốn tranh nữa hay không.

Tô Ngọc Kỳ gật đầu.

Cố Uyên lại giơ bảng lên, lần này là người đàn ông ra giá: “330 tỷ.”

Lần này, cả hội trường không ai ra giá nữa.

Trần Liên Liên cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Tô Ngọc Kỳ, làm nũng: “Anh Ba, em cũng thích, anh biết mà còn giành với em!”

Tô Ngọc Kỳ không nói gì, ánh mắt chỉ liếc Trần Liên Liên một giây, liền nhìn sang chỗ khác.

Trong giờ giải lao.

Cố Uyên đứng dậy muốn đi vệ sinh, Tô Ngọc Kỳ cũng đứng lên, đi theo hướng mà cô đang đi. Anh liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, rất hợp với màu hồng nhỉ...

Có điều, cổ tay cô quá gầy.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô bước vào nhà vệ sinh nữ, anh cũng không bước vào nhà vệ sinh nam, mà dựa trước cửa sổ đốt một điếu thuốc.

Cửa sổ mở hé ra một khe hở.

Gió lạnh thổi vào lưng người đàn ông.

Hút xong một điếu thuốc, người đàn ông lại rút thêm một điếu khác.

Cố Uyên từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, hơi kinh ngạc: “Ngài Tô.” Cô đứng tại chỗ nhìn Tô Ngọc Kỳ.

“Ừ.” Tô Ngọc Kỳ dập thuốc, đi phía trước, Cố Uyên đi theo sau, cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông.

Hình như cũng không phải cố ý chờ cô.

Chỉ là cô trùng hợp bước ra, anh trùng hợp rời khỏi.

Cố Uyên đi theo sau.

Buổi đấu giá tiếp tục cử hành.

Lúc này đang trình ra tuyệt tác của ngài Đằng – bức ‘Gửi Tuyết Hàn Mai’. Vật đấu giá vừa lộ diện, tiếng thảo luận sôi nổi liền vang lên, người ở đây đều là người có thân phận ở thành phố Hải Châu, ai cũng đều nghĩ nhất định phải có được bức tranh này.

Dù sao thì bức ‘Gửi Tuyết Hàn Mai" này cũng không phải có tiền là có thể mua.

Thật không ngờ, lần này nhà họ Trần lại đem bức tranh này ra.

Bức tranh được đẩy giá lên đến hơn 660 tỷ, Trần Liên Liên cắn răng, tiếp tục theo, Nhưng cái giá này lại khiến rất nhiều người phải bỏ cuộc. Bức ‘Gửi Tuyết Hàn Mai’ này tuy quý giá, nhưng chỉ khi kết hợp cùng ba bức tranh khác của ngài Đằng mà tạo thành bốn mùa, thì khi đó mới có thể đạt đến giá trị cao nhất.

Bức tranh lại bị đẩy giá lên đến 1000 tỷ.

Trần Liên Liên đương nhiên là lực bất tòng tâm, do dự một hồi, không theo nữa. Vị Tổng giám đốc Chu đang cạnh tranh kia cứ cười cười, hiển nhiên là muốn nhất định phải có được.

“1230 tỷ lần thứ nhất...”

“1230 tỷ lần thứ hai...”

Câu thứ hai vừa dứt, một giọng nói thản nhiên vang lên: “1650 tỷ.”

Tổng giám đốc Chu đương nhiên là bỏ cuộc trước con số này, không cam lòng mà cười cười nhìn qua, nụ cười trên mặt lập tức thu lại một chút: “Thì ra là cậu Đào à...”

Người thừa kế nhà họ Đào – Đào Gia Thiên.

Cố Uyên liếc mắt qua. Cô hơi có ấn tượng với Đào Gia Thiên này, đã từng gặp ở tiệm sách. Bên ngoài đồn rằng anh ta máu lạnh vô tình, nhưng nhìn lại có vẻ là một người đàn ông thanh lịch nhã nhặn.

Ít nhất là, đối xử rất tốt với Mộc Như Phương. Nếu không cũng sẽ không mở cho cô một tiệm sách như vậy, trải qua những tháng ngày yên tĩnh.

Tô Ngọc Kỳ nhìn theo ánh mắt Cố Uyên, khẽ cười lạnh một tiếng.

Sau đó lại lần lượt trưng bày thêm vài món đồ. Gần 9 giờ buổi đấu giờ mới chấm dứt, cả đoàn người bước vào sàn khiêu vũ.

Ánh sáng mơ màng.

Cố Uyên không cẩn thận giẫm vào chân người đàn ông, khẽ ‘a" một tiếng: “Tôi không cố ý.” Sau đó, mỗi bước nhảy của cô đều cẩn thận hơn.

Tay người đàn ông đặt ngang hông cô. Lần thứ hai cô đạp lên chân người đàn ông, tim cô lại đập mạnh. Cô cũng không biết tại sao. Chân cứ luôn bước sai...

“Lần này cũng không phải là cố ý?” Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên ở phía trên.

“Tôi sẽ cẩn thận.”

Thật vất vả mới nhảy xong một điệu, cô vậy mà lại giẫm chân Tô Ngọc Kỳ hết ba lần, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Tô Ngọc Kỳ vốn muốn nói với cô vài câu, nhưng nhìn thấy đôi má đỏ ửng của cô, dáng vẻ bồn chồn lo lắng mà cắn môi, nãy giờ vẫn không lên tiếng, dường như trong lòng đang sợ hãi.

Anh cũng không phải thú dữ hay hồng thủy, đạp mấy cái, không lẽ anh lại ăn thịt cô?

Sợ đến nỗi như vậy.

Nhảy xong một khúc, âm nhạc lại thay đổi. Trần Liên Liên bước tới, yêu kiều cười, giọng nói khẽ khàng: “Anh Ba, em có thể nhảy với anh một điệu không?’

Cố Uyên buông tay Tô Ngọc Kỳ ra, lui về sau một bước. Cô lại có cảm giác ánh mắt người đàn ông nhìn cô hơi lạnh lẽo, không lẽ là vì cô ở đây quấy rầy anh và Trần Liên Liên ư?

Cố Uyên xoay người định đi đến phòng nghỉ, lại có tiếng nói truyền đến từ sau lưng: “Mợ chủ Tô, không biết họ Đào này có vinh hạnh, mời phu nhân Tô nhảy một khúc không?”

Trong sàn khiêu vũ.

Cố Uyên chú ý theo sau bước nhảy của Đào Gia Thiên, sợ bản thân nhảy sai. Bởi vì chăm chú vào việc này, trên cái trán trơn bóng của người phụ nữ hiện lên một lớp mồ hôi mịn, sợi tóc đen còn hơ ướt.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô, những vệt sáng để lại một bóng mờ trên đó, không có cảm giác quyến rũ. Ánh sáng càng chiếu, gương mặt cô càng sạch sẽ nhã nhặn, hiện lên khí chất ôn nhu.

Ánh mắt lười biếng của Đào Gia Thiên mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhìn chăm chú khuôn mặt ‘Lưu Thanh Vũ’, hơi nheo mắt lại. Chợt cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo mang theo mũi nhọn bắn tới, Đào Gia Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Ngọc Kỳ, ánh sáng chớp lóe, Đào Gia Thiên thờ ơ cong môi cười, xem như chào hỏi.

Một người giàu nứt đố đổ vách.

Một người quyền thế ngập trời.

Cố Uyên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ chăm chú cẩn thận khiêu vũ.

Đào Gia Thiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên cười khẽ: “Phu nhân Tô, không cần lo lắng như vậy. Nhảy sai cũng không sao.” Tay anh ta đặt ngay ngắn trên eo cô, trong ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng trong trẻo lại mang theo chút vui vẻ.

Cố Uyên nói: “Ngài Đào không mang Như Phương đến đây ư?”

“Cô ấy không thích ồn ào, chưa bao giờ tham gia tiệc tối với tôi.” Ánh mắt Đào Gia Thiên rơi vào nơi ánh sáng mơ màng: “Tôi cũng không muốn đưa cô ấy đến.”

“Vì sao?” Cố Uyên ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Nếu tôi mang cô ấy đến, cả hội trường này nhiều đàn ông như vậy đều nhìn cô ấy, tôi có ghen tuông cũng phải nhịn xuống. Tôi cũng không muốn để nhiều đàn ông như vậy đều nhìn chằm chằm vợ tôi.

Cố Uyên nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”

Mộc Như Phương có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ai thấy đều phải ngoái lại nhìn, cô ấy mới phải suốt ngày ru rú trên lầu hai tiệm sách.

Mấy hình ảnh trên diễn đàn trường cấp 3 lần trước không còn tìm thấy nữa, chắc hẳn là Đào Gia Thiên xử lý.

“Ngài Đào thiếu tự tin vào bản thân đến vậy sao?”

“Ở trước mặt cô ấy, tôi chưa bao giờ tự tin.” Không biết có phải ảo giác của Cố Uyên hay không, cô cảm thấy trong giọng nói của Đào Gia Thiên có chút cô đơn, mặc dù lúc anh nói chuyện vẫn nở nụ cười.

Vẻ tươi cười nhã nhặn đẹp đẽ.

Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ vẫn luôn dán vào người Cố Uyên, không để ý đến giọng nói của Trần Liên Liên, xoay người một cái. Trần Liên Liên nhìn theo ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ, nhìn thấy Cố Uyên, cô ta cắn môi: “Anh Ba, ông nội nói, mời anh Ba ngày mai đến nhà dùng cơm.”

Ông cụ Trần mời, đương nhiên Tô Ngọc Kỳ sẽ không từ chối, vẫn phải chừa chút mặt mũi: “Ừ.”

Ngoại trừ một tiếng ‘ừ’, nhảy xong xả điệu nhảy, Tô Ngọc Kỳ không nói thêm câu nào với Trần Liên Liên nữa. Hốc mắt Trần Liên Liên hồng hồng, thấy anh muốn buông tay, liền nắm chặt tay anh: “Anh Ba, lúc nhỏ chúng ta không giống như vậy, anh không lạnh lùng xa cách với em như vậy.”

Lúc nhỏ?

Tô Ngọc Kỳ nhìn Trần Liên Liên, cười nhạt một tiếng: “Cô Trần, lúc nhỏ cô mới hai ba tuổi đã đi nước ngoài, không ngờ lúc nhỏ cô lại có trí nhớ tốt đến vậy.”

Mặt Trần Liên Liên đỏ lên, cô ta cười lớn: “Em... Anh Ba, sao anh có thể chọc ghẹo em như vậy chứ?”

“Ngày mai ông cụ Trần mời, tôi nhất định sẽ đến.” Tô Ngọc Kỳ nói xong câu đó, gỡ tay Trần Liên Liên ra, lấy ra một điếu thuốc từ túi quần, vừa đốt thuốc vừa đi về một hướng nào đó.

Trên bàn có bày các món tráng miệng ngọt với rượu vang, Cố Uyên ăn hết một miếng bánh, ngón tay bưng một cái dĩa trắng, Sở Thanh Tú lại đi đến.

“Phu nhân Tô, trùng hợp nhỉ.”

Sau lưng Sở Thanh Tú còn có hai cô gái ăn mặc cầu kì.

Cố Uyên Thật Không ngờ lại gặp Sở Thanh Tú ở đây. Có điều nghĩ một chút, hội đấu giá từ thiện lần này, những người có tiếng tăm ở thành phố Hải Châu đều đến, đương nhiên cũng bao gồm nhà họ Sở và... nhà họ Hạ.

Chắc hẳn Hạ Cường Nam cũng đến.

Cố Uyên mở miệng: “Đúng là rất trùng hợp.”

“Người này là phu nhân Tô sao, ăn mặc xuềnh xoàng như vậy, nhất thời tôi còn không nhận ra đấy.” Người nói là một cô gái đứng sau lưng Sở Thanh Tú.

“Minh Minh, sao cô có thể nói vậy chứ.” Người này là một cô gái khác, đang che miệng cười khẽ.

Cố Uyên bưng một ly nước trái cây, lướt qua bọn họ rời đi. Sở Thanh Tú nhìn bóng lưng Cố Uyên, dậm chân.

Ánh mắt mang theo vẻ u oán!

Điện thoại vang lên.

Sở Thanh Tú lấy điện thoại trong túi xách ra, là Hạ Cường Nam gọi, cô ta bắt máy: “Này, Cường Nam.”

“Thanh Tú, anh bàn chuyện với chủ tịch Lý một chút, sau khi tiệc đấu giá kết thúc, anh sẽ kêu tài xế đến đưa em về trước. Không cần chờ anh.”

Ngón tay cầm điện thoại của Sở Thanh Tú siết chặt lại: “Được.”

“Sao vậy, Thanh Tú sắp phải kết hôn hay sao, sắc mặt khó coi như vậy.”

Sở Thanh Tú cười: “Không sao, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Tầng thứ hai của sảnh tiệc rất trống, có một ban công rất yên tĩnh, còn có ghế sofa. Cố Uyên bước đến ngồi xuống, sofa thấy điện thoại vang lên.

Tô Ngọc Kỳ gọi tới.

Cố Uyên ngồi dậy, bắt máy.

Giọng người đàn ông truyền tới: “Ở đâu?”

Ban nãy, Tô Ngọc Kỳ nhìn xung quanh, mới phát hiện không thấy Cố Uyên đâu, phòng nghỉ cũng không tìm thấy.

“Ngài Tô tìm tôi có chuyện?” Cố Uyên nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến lúc kết thúc tiệc.

Chắc khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc.

“Ừ.”

“Ngài Tô ở đâu, tôi đến đó tìm anh.” Cố Uyên nói xong, cầm điện thoại, đi về sảnh tiệc ở lầu một, chỗ sàn khiêu vũ.

Tô Ngọc Kỳ dựa trước cửa sổ, rút điếu thuốc, ánh mắt tìm tòi trong sảnh lớn, chợt nhìn thấy Cố Uyên đi từ xuống từ trên lầu, nhìn quanh một lượt. Người đàn ông gạt tàn thuốc, hút một hơi, dập điếu thuốc rồi đi qua.

Người trong sảnh tiệc rất nhiều.

Cố Uyên tìm một hồi vẫn không tìm thấy Tô Ngọc Kỳ, cô cầm điện thoại, nghĩ xem có nên gọi hỏi anh đang ở đâu không.

Do dự vài giây, còn chưa kịp gọi.

Cô xoay người qua, trước mặt lóe lên một người.

“A...”

Trần Liên Liên cắn môi, đôi mắt trong trẻo lấp lánh mang vẻ áy náy, trong tay cầm chén rượu trống không: “Chị Thanh Vũ, em không cố ý.”

Cố Uyên nhìn vết ẩm trên váy dài của mình, màu đỏ của rượu vang hiện lên rõ ràng.

Sự việc này hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác.

Cố Uyên lắc đầu, nhìn ánh mắt tủi thân xấu hổ của Trần Liên Liên, thản nhiên nói: “Không sao.”

Cô cũng không cảm thấy Trần Liên Liên vô ý.

“Được rồi Liên Liên, phu nhân Tô cũng không mất hứng, cô đừng áy náy nữa.”

“Đúng vậy đó, Liên Liên.”

Trần Liên Liên nức nở, nhìn Cố Uyên: “Chị Thanh Vũ, em đền cho chị một cái váy khác.”

“Không cần.” Cố Uyên thản nhiên gỡ tay Trần Liên Liên ra, xoay người rời đi.

Tô Ngọc Kỳ đi qua, che trước mặt Cố Uyên, ánh mắt rơi vào vết rượu trên váy Cố Uyên, nhíu mày: “Sao vậy?”

Trần Liên Liên bước tới, trong mắt ngập nước, giọng run run: “Là do em không cẩn thận.”

Tô Ngọc Kỳ nhìn Trần Liên Liên, môi mỏng khẽ nhếch. Nói thật, nhìn dáng vẻ mắt rưng rưng, ngại ngùng e thẹn của Trần Liên Liên lúc này, anh hoàn toàn không có cảm giác gì.

Ngược lại còn hơi ghét.

Rõ ràng là cô ta đổ rượu lên váy Lưu Thanh Vũ, lại tự mình khóc lóc, không lẽ lại còn muốn trách Lưu Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện đụng vào ly rượu trong tay cô ta ư?

Dáng vẻ khóc lóc nhu nhược như vậy, lại khiến Tô Ngọc Kỳ nhớ đến Lưu Thanh Vũ. Nghĩ đến dáng vẻ lúc khóc của Lưu Thanh Vũ, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác.

Đây là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Ánh mắt anh nhìn về phía ‘Lưu Thanh Vũ’, cô khẽ cắn môi, thản nhiên nói: “Cô Trần, cô đừng khóc, từ nãy đến giờ tôi không có trách cô.”

Cố Uyên cảm thấy, Trần Liên Liên rõ ràng là cố ý. Tạt cho cô một đống rượu, lại khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy, như thể là mình đang cay nghiệt mà nhục nhã chửi bới gì cô ta vậy.

Trần Liên Liên nghẹn ngào nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Anh Ba, em xin lỗi.”

“Cô có cận thị không?” Tô Ngọc Kỳ vốn muốn hỏi mắt cô có mù không, nhưng lại ngại mặt mũi của ông cụ Trần, anh cũng không muốn làm khó coi quá, đành đổi cách nói khác.

Trần Liên Liên ‘a" một tiếng: “Em không cận thị...”

Đôi môi người đàn ông hiện lên nụ cười nhạt: “À, tôi còn tưởng cô cận nặng lắm chứ, đổ rượu lên người vợ tôi mà lại quay sang xin lỗi tôi.”

Xung quanh không ít những cô gái quyền quý đều che miệng cười.

Người thông minh đều hiểu, cậu ba nhà họ Tô châm chọc Trần Liên Liên mắt mù.

Mặt Trần Liên Liên tái đi: “Anh Ba, anh đừng nói giỡn, em xin lỗi chị Thanh Vũ, xin chị thứ lỗi.”

Tiệc tối kết thúc.

Tô Ngọc Kỳ đi lấy xe, Cố Uyên đứng trên bậc thang, mưa phùn nổi lên, như sương như tơ. Người canh cửa che dù, đưa Cố Uyên đến bên xe, mở cửa xe.

Cố Uyên ngồi vào xe.

Không khí trong xe rất mát mẻ, trên người người đàn ông không có mùi rượu, còn thoang thoảng mùi thơm của nước hoa nam.

Một đường yên tĩnh.

Lúc xe đi qua đường Thanh Vân, chợt tắt máy.

Mưa phùn rơi trên cửa sổ.

Tạo thành một tấm màn mưa.

Tô Ngọc Kỳ xuống xe, kiểm tra một chút, ngón tay đặt trên cửa sổ xe, nhìn xung quanh một chút, nói: “Xe hỏng rồi, trong thời gian ngắn không khởi động được, cô cứ ngồi trong đó, tôi đi lên trước kiểm tra xem.”

Cố Uyên ghét đêm mưa.

Mẹ ra đi vào đêm mưa, mà cũng vào đêm mưa ấy cô nhận được tin bà mất.

Lúc nhỏ bị bắt cóc cũng là khi trời mưa. Mưa rất to, những người kia hung hăng độc ác, sợ bọn cô chạy nên cột bọn cô vào kho hàng, bên ngoài sấm sét ầm ĩ, trong kho hàng lại đen kịt âm u.

Cố Uyên ôm chặt cánh tay, trên gương mặt trắng nõn hơi xanh xao. Cô nhắm hai mắt lại, muốn đẩy những ký ức kia ra khỏi đầu, ngón tay cuộn lại.

Cửa xe bị mở ra.

Gió lạnh bên ngoài quyện với mùi của mưa len vào trong chóp mũi Cố Uyên. Tô Ngọc Kỳ che dù, đứng ngoài xe, cùng với tiếng mưa rơi trên mặt đất, người đàn ông nói: “Xuống xe.”

Cố Uyên xuống xe, Tô Ngọc Kỳ đưa dù cho cô cầm, khóa xe, nói: “Đi theo tôi.” Sau đó liền đi nhanh về phía trước.

Trời mưa cũng không lớn lắm.

Chỉ là đang trong ngày đông giá rét.

Mưa mang theo hơi lạnh, rét thấu xương.

Cố Uyên không ngờ anh đưa cây dù cho cô rồi lại bước nhanh về phía trước. Cô nhanh chân chạy theo, đưa cây dù che trên đầu người đàn ông, thân hình anh cao trên 1m85, hơn nữa bước chân rất nhanh, Cố Uyên hơi không theo kịp tốc độ của anh.

Cô vô thức nghiêng dù về phía trước, phơi mình giữa cơn mưa, sợi tóc sau gáy bị mưa làm ướt, vài sợi tóc đen tán loạn lại dính ở trên má, đẹp đẽ mà kiều diễm.

Chính cô cũng không phát hiện.

Tô Ngọc Kỳ quay đầu lại nhìn, mắt nheo lại, ôm eo cô, kéo cô bước về trước, tay kia lấy đi cây dù trong tay cô: “Chậm muốn chết.”

Cố Uyên ngửi thấy mùi rượu trong không khí, còn có trong hơi thở của người đàn ông. Anh hút thuốc lá, mùi thuốc lá nồng, mà còn có mùi rượu.

“Anh uống rượu?” Lúc cô ở trong xe không ngửi thấy mà.

Tô Ngọc Kỳ thản nhiên liếc mắt lên: “Là trên người cô đấy.”

Cố Uyên không biết làm sao: “...”

Đường Thanh Vân cách Cẩm Dung Uyển rất gần, chừng 10 phút đi bộ. Cố Uyên nhìn tòa biệt thự 3 tầng với phong cách châu Âu trước mặt, đây là chỗ ở của Tô Ngọc Kỳ.

Người đàn ông mở cửa, bước vào.

Cố Uyên hơi bất ngờ, Tô Ngọc Kỳ lại mang cô đến đây. Ở chung với anh mấy tháng, cô biết rõ, anh ghét cô như vậy, đáng lẽ phải bỏ rơi cô dưới màn mưa, để cô bị dầm mưa chết cũng sẽ mặc kệ cô, sẽ không đưa cô đến chỗ của mình.

Cố Uyên đứng trước cửa.

Chỗ này đương nhiên là không có dấu vết phụ nữ, trên tủ giày không có dép phụ nữ, trống rỗng, chỉ có một đôi dép đi trong nhà của đàn ông, bị anh mang đi.

Chỗ này, là nơi ở của anh.

Cố Uyên nhìn nước đọng theo từng dấu chân cô, không biết làm sao, đành cởi giày và vớ ra mà bước vào, sàn nhà bằng gỗ khá mát, đi vài bước là đến được mặt thảm mềm mại.

Cô hơi run.

Tô Ngọc Kỳ cởi áo khoác ngoài ra, ánh mắt thản nhiên mà nhìn qua, rơi vào một đôi chân trắng nõn như ngọc trên mặt thảm, ánh mắt khẽ lóe lên, âm u không rõ: “Xe hư rồi, bên ngoài trời còn mưa, tối nay cô cứ ở đây.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Cố Uyên biết trong lòng Tô Ngọc Kỳ chắc chắn đang mong muốn cô rời khỏi đây nhanh một chút. Cho dù là ai đi nữa, cũng sẽ không muốn người mình ghét bước vào chỗ của mình, cô mở miệng nói: “Anh đưa chìa khóa gara cho tôi, tôi lái xe về, ngày mại sẽ kêu... ngày mai tôi tự đem đến trả lại cho anh.”

Trong gara của Tô Ngọc Kỳ, không thể nào thiếu xe.

Ngay cả biệt thư Ngân Phong không thường đến, trong gara cũng có trên dưới mười chiếc.

Tuy nhiên, Cố Uyên chưa từng lái thử.

“Muốn rời đi đến vậy?” Động tác cởi cà vạt của Tô Ngọc Kỳ thoáng dừng lại, anh hao hết tâm sức đưa cô về nhà, cô lại luôn muốn rời khỏi. Người đàn ông nở nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt đen như mực: “Nhưng mà, tôi không thích người khác động vào xe tôi.”

Đôi mắt kia không hề có độ ấm.

Màn đêm đen kịt bên ngoài còn muốn nặng hơn màn mưa.

Cố Uyên đơ ra một hồi, Tô Ngọc Kỳ cởi cà vạt bước lên lầu, cô ngước mắt nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ.

Cô bước đến ghế sofa muốn ngồi xuống, nhưng nhìn vết rượu đỏ và vết nước mưa trên váy mình, lại nhìn ghế sofa màu trắng ngà, do dự không ngồi xuống.

Cố Uyên nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Cũng không lớn lắm.

Cô có thể... Tự mình cầm dù rời đi...

Nhưng mà...

Cô không thích đêm tối thế này.

Khiến cô sợ hãi, hít thở không thông.

Đột nhiên, một cục thịt mỡ màu cam nhảy lên chân cô, dựa vào chân cô. Cố Uyên khẽ giật mình, nhìn con mèo tai cụt màu cam đang liếm láp chân cô.

Cố Uyên ôm mèo tai cụt lên, đưa tay chơi đùa với nó: “Em tên gì vậy?” Không ngờ Tô Ngọc Kỳ vậy mà lại nuôi mèo!

Một người đàn ông lạnh lùng như vậy, thế mà lại nuôi mèo.

Mèo tai cụt không hề sợ người, nằm trong lòng Cố Uyên tìm một vị trí thoải mái, cọ cọ, thỏa mãn mà ‘meo" một tiếng.

Cố Uyên sợ mình làm ướt ghế sofa, lấy áo khoác ngoài lót lên ghế sofa. Cô ngồi trên áo khoác, ôm mèo nhỏ, vuốt lông mèo nhỏ, vô cùng mềm mại.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Cô sờ chiếc túi sau lưng mình, rút điện thoại ra, điện thoại im lặng, màn hình tối đen, không phải gọi cho cô.

Ánh mắt Cố Uyên rơi vào trên bàn trà.

Điện thoại Tô Ngọc Kỳ không ngừng vang lên, tiếng chuông vang đứt quãng hồi lâu, trên đó hiện lên ba chữ ‘Tống Ánh San’. Một tay Cố Uyên ôm mèo, tay kia cầm điện thoại, do dự vài giây, đi lên lầu.

Cô chưa từng đến đây, không biết chỗ nào là phòng làm việc, chỗ nào là phòng ngủ.

Hiện giờ chắc anh đang ở phòng làm việc nhỉ?

Mèo cam linh hoạt nhảy ra từ trong lòng Cố Uyên, bước đi tao nhã, đến cửa một căn phòng, liếm móng vuốt, đẩy cửa.

Cố Uyên mở cửa ra, vừa đúng lúc Tô Ngọc Kỳ tắm xong bước ra. Cô trợn mắt thật to, sau đó lấy tay che mắt, khuôn mặt đỏ lên trong nháy mắt: “Anh... Điện thoại anh reo...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.