Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 151: Chương 151




"Một sợi dây chuyền rẻ tiền đã lấy lòng được cô, tôi đối xử tệ với cô hay sao."

"Rẻ tiền hay là không, không phải đánh giá bằng tiền bạc." Cố Uyên mở miệng, cảm giác còn lại trong đầu dây thần kinh làm giọng nói của cô vẫn mềm mại như cũ: "Loại vật như tiền bạc này, có thể đong đếm nhiều thứ, nhưng không thể đong đếm được tình cảm."

"Vậy ý của cô là, sợi dây chuyền kia, có tình cảm rất sâu sao?" Khóe môi Tô Ngọc Kỳ cong lên một đường cong lạnh lẽo: "Cho nên ở trong lòng cô, nó rất đắt tiền, bởi vì là La Thần Dương tặng, cho nên rất quý giá."

"Đó là một người bạn rất.. quan trọng của tôi nhờ La Thần Dương tặng cho tôi, rất quý giá, thứ gì cũng không thể đong đếm được giá trị của sợi dây chuyền này, ở trong lòng tôi, nó rất quý giá." Cố Uyên không sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt che giấu mưa rền gió dữ của người đàn ông, cô biết nói như vậy anh sẽ không vui, sẽ tức giận, nhưng, cô vẫn không chút do dự nói ra.

Bởi vì, đó là đồ vật cuối cùng Cố Tùng An để lại cho cô.

"Quý giá thì thế nào." Anh rút dây lưng ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt người phụ nữ: "Có quý giá thế nào, cuối cùng không phải vẫn lẫn lộn với rác rưởi hay sao."

Anh hoàn toàn không tin người phụ nữ này nói cái gì mà một người bạn nhờ La Thần Dương tặng, loại lí do từ chối vụng về này làm trong lòng anh xuất hiện ngon lửa buồn bực: "Bạn, được, vậy cô cho tôi biết là bạn gì đi."

Sắc mặt Cố Uyên trắng nhợt.

Thấy người phụ nữ không lên tiếng, anh thấp giọng khàn khàn cười lạnh: "Sao, không nói ra được đúng không?"

Cô nhắm hai mắt lại.

Người đàn ông đi vào trong cô, bởi vì màn dạo đầu đã làm rất đầy đủ, cho nên cũng không đau, cô chỉ cảm thấy nhục nhã, khó chịu.

Bởi vì lời nói của Tô Ngọc Kỳ.

Bởi vì cô không thể giữ lại đồ vật cuối cùng Tùng An cho cô.

Bởi vì, trái tim của cô, không có nơi để sắp xếp tình cảm.

Mãi đến khi rất khuya.

Tô Ngọc Kỳ ngừng lại, ôm cô đi đến phòng tắm tắm rửa.

Cố Uyên mơ mơ màng màng nghĩ.

Cô là tình nhân sao?

Sau khi người đàn ông này ly hôn với cô, sẽ muốn cưới Tống Ánh San, còn mình thì sao, là tình nhân của người đàn ông này sao?

Cố Uyên đã nhận ra sự thay đổi của người đàn ông trong khoảng thời gian này.

Cô không cho rằng đó là yêu, đó chỉ là chiếm giữ mà thôi.

Một loại ham muốn giữ lấy.

Mười ngày sau, nhiệt độ bắt đầu từ từ tăng lên, tuy rằng vẫn lạnh lẽo như trước.

Cố Uyên đi tìm Mộc Như Phương một chuyến, Mộc Như Phương nói áo cưới đã làm xong, cô đi vào nhà sách, nhìn thấy người phụ nữ gần như tuyệt sắc nghiêng thành đang mặc bộ áo cưới vừa người, trên khuôn mặt phong tình vô hạn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đẹp như hoa quỳnh.

Áo cưới rất vừa người, Cố Uyên cảm thấy vẫn có thể sửa chữa đơn giản một chút, Mộc Như Phương gật đầu, Cố Uyên hỏi còn mấy ngày thì đến ngày cưới.

Mộc Như Phương viết: "Còn khoảng hai mươi ngày nữa."

"Chúc mừng cô." Cố Uyên nói ra lời từ tận đáy lòng.

Mộc Như Phương gật đầu: "Cảm ơn." Cô ấy lại viết: "Đến lúc đó cô nhớ đến nhé."

"Tôi chắc chắn sẽ đi." Hai mươi ngày sau, cô vẫn còn ở thành phố Hải Châu, chắc chắn sẽ đi tham gia lễ cưới của Mộc Như Phương.

Hôn ước một năm, rất nhanh sẽ đến rồi.

Cố Uyên ở lại trong nhà sách của Như Phương cả buổi chiều, trong tiệm vừa có rất nhiều sách mới, dưới lầu chỉ có một nhân viên, sắp xếp lại rất chậm, Mộc Như Phương bèn đóng cửa, Cố Uyên và Mộc Như Phương cùng nhau đến lầu dưới sắp xếp lại.

Cao ốc Tô thị.

Phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

"Tổng Gíam đốc Tô, ngày sáu cuối tuần là sinh nhật của bà chủ, muốn tôi đi chọn quà cho bà chủ không?"

Sinh nhật của Lưu Thanh Vũ?

Ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ dời ra từ tài liệu: "Tôi biết rồi."

Đi ra khỏi công ty, người đàn ông lái xe đến trung tâm thương mại.

Khu trang sức.

Vài người bán hàng đỏ mặt nhìn người đàn ông đang chọn lựa trang sức, cho dù từ khuôn mặt hay là một thân tây trang tinh tế xa xỉ, còn có hơi thở lạnh lùng trên người, làm cho người ta muốn tới gần nhưng lại đỏ mặt không dám.

"Thưa anh, xin hỏi anh cần gì?"

Tô Ngọc Kỳ nhìn một lát, ánh mắt hơi tối tăm, anh nhìn trang sức quý giá rực rỡ trong cửa sổ thủy tinh, trong ấn tượng, hình như không nhìn thấy Lưu Thanh Vũ đeo trang sức gì cả, chỉ có cái lắc chân kia, là khóa chết, cô không thể tháo ra, cho nên vẫn luôn đeo.

Cô lại đặc biệt để ý dây chuyền của cậu chủ nhỏ nhà họ La kia tặng

Buổi tối, trong một phòng bao của câu lạc bộ sa hoa.

Đường Cảnh Ngọc ôm một cô gái trẻ tuổi đang ca hát, Trần Kiên Trung gạt gạt tàn thuốc: " Cậu được rồi đấy, hát khó nghe như vậy có thể nghĩ đến lỗ tai của chúng tôi một chút không.

Tô Ngọc Kỳ uống một ngùm rượu vang đỏ, hỏi một câu: "Cậu nói xem, con gái thích cái gì?"

Trần Kiên Trung nghĩ rằng mình nghe nhầm, sao anh ba có thể hỏi vấn đề này được, anh nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Anh ba, anh vừa nói gì?"

"Chính là sinh nhật, con gái sẽ thích cái gì?" Ngón tay người đàn ông vân vê ly thủy tinh, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, buồn bực hỏi ra tiếng.

Trần Kiên Trung vuốt cằm, sinh nhật?

Sinh nhật của Tống Ánh San sao?

"Nếu là sinh nhật của cô ta, tặng cô ta một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng là được rồi, gần đây trong công ty của Tiểu Lục đang làm một bộ phim IP lớn, mấy phương diện như làm phim và đạo diễn đều không tệ, có thể cho cô ta."

Tô Ngọc Kỳ buông ly rượu xuống, bắt chéo chân, thản nhiên nâng mắt: "Không phải cô ta."

Trần Kiên Trung ngẩn ra, không phải Tống Ánh San à.

Vậy là ai?

Đừng nói là.. chị ba chứ..

Đêm nay có không ít người trong phòng bao, rất nhiều cậu chủ của thành phố Hải Châu đều có mặt, đa số đàn ông đều dẫn theo bạn gái, vài cô gái ăn mặc xinh đẹp ngồi trên sô pha, ánh mắt Trần Kiên Trung nhìn thoáng qua, mắt hoa đào chứa ý cười: "Mấy em gái, con gái mấy em thích có gì vào sinh nhật."

Mấy cô gái bị ánh mắt kia của Trần Kiên Trung trêu chọc đến mặt đỏ tim đập, ánh mắt dừng dừng trên người Trần Kiên Trung, cùng lúc cũng nhìn Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông này mới là người thu hút nhất, thỏa mãn thẩm mỹ của tất cả cô gái, nhưng mà, rất lạnh lùng, lạnh như bằng làm người ta không dám đến gần.

Một cô gái nói: "Sinh nhật à, túi xách này, quần áo đồ trang điểm các thứ."

"Lần trước lúc sinh nhật em, bạn trai tặng em một cái túi xách Italy số lượng có hạn, cái này, không có cô gái nào có thể chống cự lại được cả, cậu Trần là đang muốn tạo niềm vui cho cô gái nào đó phải không.”

Trần Kiên Trung cười: "Đương nhiên là một cô gái rất đẹp rồi."

Có hai cậu chủ nhà giàu ngồi xuống, ôm lấy bạn gái thân thiết một chút, nói với Trần Kiên Trung: "Tặng một cái thẻ là được rồi, muốn mua gì thì quẹt."

Mỗi lần nghe được một câu trả lời, sắc mặt Tô Ngọc Kỳ sẽ nặng nề hơn một chút.

Thẻ, anh có để lại trong ngăn kéo một cái, đó là thẻ phụ của anh.

Trước giờ anh đều chưa từng nhận được tin nhắn mua thứ gì đó bị trừ tiền, bởi vì trước giờ Lưu Thanh Vũ đều không dùng.

Quần áo, túi xách, mấy loại trang sức đắt tiền, chất đống không biết bao nhiêu bên trong phòng giữ quần áo, mấy loại trang sức anh từng dẫn người phụ nữ kia đi hội đấu giá lấy được, cô đều xem như rác rưởi chất ở trong phòng giữ quần áo, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Tô Ngọc Kỳ có chút đăm chiêu nhìn về một phía: "Mọi người nói xem, nếu.. mình đưa thẻ cho một người phụ nữ, trước giờ người phụ nữ đó vẫn chưa từng quẹt là vì sao."

Một cô gái cười: "Sao có thể chứ, sao có thể không quẹt được?"

Cô gái thuận miệng nói: "Có tiền cũng không quẹt, có lẽ là không thích, có thể là không thích người tặng thẻ cho cô ấy, nếu như thích, sao có thể không quẹt được."

Dù sao mua này kia là bản tính của phụ nữ, đi dạo phố sẽ khiến người ta vui vẻ.

Thẻ người khác tặng, sao lại không quẹt chứ.

Tô Ngọc Kỳ nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nhìn cô gái vừa mới nói chuyện: "Cô lặp lại lần nữa?"

Bầu không khí bên trong đột nhiên lạnh xuống làm cho mấy cô cậu đang nói chuyện trên trời dưới đất đều cảm giác được. Cô gái nọ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tô Ngọc Kỳ, giọng nói hơi run: “Làm gì có người phụ nữ nào không thích người khác đưa thẻ, đưa túi, đưa quần áo chứ, nhất định là bởi vì không thích mà lại không thể từ chối mới..."

Trần Kiên Trung là bạn bè bao nhiêu năm của Tô Ngọc Kỳ, thế nên trong nháy mắt liền cảm giác được, lập tức cười ngắt lời nói: “Được rồi, chúng ta uống rượu đi. Nào nào, mấy cô gái cứ nói chuyện phiếm đi." Uống một ly rượu rồi nói với hai người đàn ông khác: “Chúng ta đánh bài."

"Được, đánh thôi."

"Anh ba Tô cùng đánh chứ?"

Tô Ngọc Kỳ đứng lên: “Không được, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Trên hành lang.

Trên mặt đất rơi một lớp tàn thuốc.

Người đàn ông có thân hình cao ngất thon dài mặc chiếc áo sơ mi màu bạc đứng bên cửa sổ, cách một lớp kính nhìn trời đem đầy sao, gương mặt anh tuấn âm u, trong đầu vang lên những lời mà những cô gái trong ghế lô đã nói.

Phụ nữ thích các loại túi xách đắt tiền, quần áo, thích cả đồ trang sức.

"Làm gì có người phụ nữ nào không thích người khác đưa thẻ, đưa túi, đưa quần áo chứ, nhất định là bởi vì không thích mà lại không thể từ chối mới..."

Không thích người đưa, lại không thể từ chối, thế nên mới...

Tô Ngọc Kỳ giờ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ 10 phút tối. Anh cầm điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía hành lang: “Nói với người phụ trách của Cảnh Hoà Building, thời gian buôn bán tối nay kéo dài đến 12 giờ, lương làm thêm giờ tăng gấp ba."

"Dạ, tổng Gíam đốc Tô, tôi đi xử lí đây."

Cảnh Hoà Building là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố Hải Châu, tuy nằm dưới cờ của Quốc tế Thịnh Đông, nhưng boss lớn nhất là tổng Gíam đốc Trần của VK, mà VK lại nằm dưới cờ của Tô thị...

Cố Uyên ôm Tiểu Ngũ rồi tắm cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không hề náo loạn, cuối cùng thì trực tiếp ngủ luôn...

Cô xoa bọt trắng trong tay.

"Mợ chủ, điện thoại của cô đổ chuông." Vú Trương cầm điện thoại di động đi tới: “Mợ chủ, là cậu chủ gọi đến."

Trong tay Cố Uyên đều là bọt, để vú Trương đặt điện thoại bên tai cô: “A lô, anh Tô à."

"Thay quần áo xong thì đi xuống, tôi ở ngoài cửa."

Đầu bên kia chỉ nói một câu rồi tắt máy, Cố Uyên nhìn bàn tay đầy bọt của mình còn chưa phản ứng kịp, rửa sạch tay rồi dặn dò vú Trương rửa sạch sẽ cho Tiểu Ngũ. Sau đó cô lên lầu thay một bộ quần áo đơn giản, áo khoác ngắn và quần jeans.

Cách ăn mặc bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.

Đi xuống lầu, chiếc xe con màu đen đậu trước cửa.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông tuấn tú, anh ngậm điếu thuốc: “Lên xe."

Nửa tiếng sau, xe dừng trước trung tâm mua sắm Cảnh Hoà.

Tô Ngọc Kỳ sãi bước đi về phía trước, Cố Uyên đi theo sau lưng, cẩn thận nhìn bốn phía, tới đây làm gì vậy, lúc này lại gọi điện thoại rồi dẫn cô tới đấy, Cố Uyên thật không nghĩ ra là phải làm gì.

Dừng lại ở khu quần áo nữ.

Tô Ngọc Kỳ dẫn cô đi tới một cửa tiệm trang phục nữ cao cấp, người bán hàng nhận được thông báo tối nay buôn bán đến 12 giờ, hơn nữa tiền lương làm thêm còn tăng gấp ba, hình như có người tai to mặt lớn nào đó yêu cầu như thế, mấy người bàn hàng nhỏ giọng trao đổi.

"Mấy người nói xem lần này có giống lần trước không? Có người tai to mặt lớn dẫn bạn gái tới mua đồ, thế nên mới kéo dài thời gian."

"Nhất định rồi, người đàn ông lần trước rất đẹp trai."

"Cô lại mê trai nữa rồi, ôi, có người đến rồi kìa."

"Chào anh, chào cô, cửa hàng của chúng tôi mới nhập về rất nhiều mẫu trang phục nữ, đều rất thích hợp với cô đây."

Người bán hàng vừa nói, ánh mắt dời khỏi người người đàn ông tuấn tú, rơi xuống trên người cô gái đi theo phía sau, ăn mặc rất tuỳ ý nhưng lại rất yêu kiều và xinh đẹp.

Hơn nữa nhìn thấy cô gái nhỏ da trắng trẻ tuổi, nhìn thế nào làm sao lại giống như là...

Người bán hàng đã tiếp đãi rất nhiều khách hàng, đàn ông dẫn phụ nữ tới mua quần áo cũng không ít, cũng đã thấy nhiều loại người có tiền, dù sao thì chiếc áo dài tay rẻ nhất trong tiệm cũng phải 7 số trở lên, người có thể tới nơi này mua quần áo đều không phải là người bình thường.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô: “Có bộ quần áo yêu thích nào không?"

"Hả?" Cố Uyên thật bối rối, người đàn ông này, trời tối rồi còn kéo cô ra ngoài rồi đưa cô tới đây, chính là để mua quần áo sao?

"Áo quần của tôi đủ mặc rồi, rất nhiều."

Cố Uyên vừa nói xong, đã nhìn thấy người đàn ông cau mày lại, cô im miệng không nói ở đây, Tô Ngọc Kỳ nhìn người bán hàng: “Dựa theo số đo của cô ấy, gói hết đi."

Người bán hàng trợn to hai mắt: “Gói hết sao?"

Cố Uyên kéo tay áo của người đàn ông: “Anh Tô, tôi có rất nhiều quần áo, lần trước anh đã để cho thư kí Tịch mua cho tôi rất nhiều quần áo rồi, tôi không thiếu đồ mặc."

Mấy người bán hàng nhanh chóng gói quần áo lại, Tô Ngọc Kỳ quẹt thẻ rồi đưa địa chỉ để đưa tới, sau đó cầm lấy cổ tay của người phụ nữ đi tới một cửa tiệm khác.

Suốt mấy cửa hàng trang phục nữ có phong cách kiểu dáng khác nhau, cơ hồ là gói hết tất cả quần áo dựa theo số đo của cô, còn có các loại túi xách có kiểu dáng khác nhau, trang sức, các loại đồ xa xỉ mà phụ nữ yêu thích.

Cố Uyên bị người đàn ông cầm lấy cổ tay đi theo sau, cô nhìn bóng lưng cáo ngất của người đàn ông, người này đột nhiên không nói một lời mà kéo cô tới đây mua quần áo, túi xách và đồ trang sức các loại, còn mua nhiều như thế: “Anh Tô, đã mua nhiều lắm rồi..."

Thấy Tô Ngọc Kỳ kéo cô tới một cửa hàng trang sức rồi dừng lại, Cố Uyên nắm ngược tay anh, kéo anh dừng lại: “Anh Tô..."

Tô Ngọc Kỳ dừng bước, nghiêng mặt sang một bên, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, trong đáy mắt của người phụ nữ chỉ có nghi hoặc và kinh ngạc, cũng không có vui vẻ và kích động khi mua một ít túi xách, quần áo và đồ trang sức.

Anh mở miệng: “Cô không thích đúng không?"

Tô Ngọc Kỳ nhớ tới mấy câu nói đó.

"Làm sao có thể chứ? Làm sao lại không quẹt thẻ?"

"Có tiền mà không quẹt thẻ, chắc là không thích rồi. Có thể là cô ấy không thích người đưa tấm thẻ đó cho cô ấy, còn nếu là thích, làm sao có thể không quẹt thẻ được?"

Bởi vì người mua đồ đưa cho cô ấy không phải là người cô ấy thích, thế nên ngay cả những thứ này, cũng không thích. Cô ấy không thích các loại túi xách, đồ trang sức hay quần áo đắt tiền, đó là bởi vì người đưa, cô ấy không thích."

Bên trong đôi mắt xinh đẹp này, một chút vui vẻ cũng không hề có.

Từ lúc anh kéo cô tới đây mua đồ rồi đi dạo mấy tiệm, cô ngoại trừ nói câu “Đừng mua, tôi có rất nhiều quần áo."

Từ đầu đến cuối đều bài xích và kháng cự.

Từ hơn nửa năm trước, tuy anh cưới người phụ nữ này về, chán ghét người phụ nữ này cũng không thích cô, nhưng trong biệt thự Ngân Phong có thẻ phụ của anh, ngay tại trong tủ đầu giường, anh không tin là cô không nhìn thấy.

Nhưng mà cô cũng không chạm qua.

Tô Ngọc Kỳ lạnh nhạt nhìn cô, giọng nói của sắc mặt đều lạnh nhạt như vậy, lần nữa lạnh nhạt: “Cô không thích."

"Không có." Cố Uyên lắc đầu: “Tôi rất thích."

Ngón tay thon dài thấy rõ khớp xương nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên: “Thích sao?" Một tay khác của anh sờ lên đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp của người phụ nữ, trong này dù chỉ là một chút vui vẻ cũng không có, giọng nói lộ ra một loại ưu tư tức giận nhưng cũng buồn cười, tựa hồ như đang áp chế sự không vui của mình: “Được thôi, cô nói cho tôi xem nào. Cô thích gì? Mua nhiều như thế, cô nói cho tôi nghe đi cô thích bộ đồ nào, túi xách nào, thích cái vòng tay nào?"

Người phụ nữ thu hồi ánh mắt, dời khỏi tầm mắt của anh.

Tựa hồ như đang suy tư vậy, bởi vì bị anh nắm cằm nên đầu cô không thể lập tức cúi xuống: “Tôi.. Tôi thích..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.