Một hàng nước mặt từ khóe mắt Mộc Như Phương chảy xuống.
“Chà, tiểu mỹ nhân khóc cái gì, các anh đây bồi cô.”
“Cô khóc, anh đây rất đau lòng đó.”
Điện thoại vẫn chưa tắt máy.
Mộc Như Phương hét lên một câu: “Đào Gia Thiên!!!”
Cô không nói thêm bất cứ điều gì.
Chỉ hét lên một tiếng.
Yếu ớt gào thét.
Khàn khàn, rời rạc.
Bên kia, Đào Gia Thiên từ từ nắm chặt hai tay.
Một tiếng này, đánh mạnh vào đáy lòng anh.
“Thiếu gia.” Diên Phong đứng một bên không nhịn được: “Cô Mộc, cô ấy….”
Tạ Ngũ Gia ngắt điện thoại.
“Chao ôi, mấy tên thuộc hạ kia của tôi, thô lỗ không chịu nổi, sao có thể xúc phạm tiểu tình nhân của Đào lão đệ như thế, như vậy đi, Đào lão đệ, nếu như anh thật sự muốn cứu tiểu tình nhân của anh, không bằng một mình anh đi, không mang theo thuộc hạ.”
Tạ Ngũ Gia cười, không tệ, Đào Gia Thiên người này, cuối cùng sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của anh ta, nên, không thể không trừ khử.
Nhưng, ra tay ở thành phố Hải Châu.
Sao có thể chống được thế lực của nhà họ Đào.
Nên anh ta nghĩ nước cờ này.
Ngay từ đầu, anh ta chính là muốn điều này.
Anh ta chính là cố ý làm như thế.
“Không thể.” Diên Phong đứng dậy, ngăn cản Đào Gia Thiên: “Thiếu gia, nếu như phải đi, tôi đi, anh không thể đi!”
Đây rõ ràng là một cái bẫy của Tạ Ngũ Gia!.
Chỉ đợi Đào Gia Thiên nhảy vào!
Một mình đi, nhất định cạm bẫy!
Đào Gia Thiên nhìn Tạ Ngũ Gia đang nhàn nhã nghe tuồng Cô Sơn, anh ta hờ hững nhếch miệng.
Nói với Diên Phong.
“Anh ở đây, đi nhận lại Mạc Trang và Thiệu Vy Vy, những việc còn lại, có lẽ anh biết phải làm như thế nào.”
- ----
Trên đường, điện thoại của Đào Gia Thiên nhận được tín hiệu định vị.
“Đào lão đệ à, đi theo định vị này, chỉ có một mình anh đi, nếu không anh sẽ không gặp được tiểu tình nhân kia.”
Trong Xuân Yến Lâu, Tạ Trường Hồng vui mừng khôn xiết: “Để ta xem Đào Gia Thiên là nhân vật như thế nào, cũng là chỉ có như này thôi sao? Rất nhanh, phải chôn mình dưới đáy biển.”
- -----
Mộc Như Phương được một đám người đem lên du thuyền.
Chạy suốt đêm.
Cô bị trói trên boong tàu, gió lạnh thấu xương, nước mắt trên mặt sớm đã khô, có người nâng mặt cô lên, là A Tân.
“Tiểu mỹ nhân, khóc cái gì, đợi một lát, ca ca sẽ thương em.”
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Tại sao phải đi ra biển?
Chiếc thuyền này đã chạy đến vùng biển quốc tế, Mộc Như Phương cảnh giác, cảm thấy có cái gì không đúng.
Người đàn ông trung niên đi đến, nhìn Mộc Như Phương: “Thật không ngờ, Đào Gia Thiên cũng không lợi hại như trong truyền thuyết, vì một người phụ nữ. Xinh đẹp thì xinh đẹp, đặt sinh mệnh mình lên, cũng tính là làm quỷ cũng phong lưu đi.”
Mộc Như Phương không hiểu: “Anh có ý gì?”
Cô nhanh chóng suy nghĩ, cô không biết Đào Gia Thiên sao rồi?
Sau khi con tàu đi được nửa tiếng.
Liền dừng lại.
Gió biển im lìm, mùi vị mặn chát.
Trong bóng tối, Mộc Như Phương nhìn thấy một chiếc tàu du lịch màu trắng đang đi về phía này.
Đột nhiên có người đợ cô đứng dậy, khống chế: “Tiểu mỹ nhân, tối nay đợi anh, cô em yên tâm, giải quyết xong Đào Gia Thiên, anh đây sẽ chăm sóc cô em thật tốt.”
Mộc Như Phương không dám tin.
Làm sao có thể được.
Đào Gia Thiên sẽ đến sao?
Đáy mắt đen của Mộc Như Phương sớm đã tuyệt vọng.
Lại có một tia sáng.
Cô không dám tin.
Đào Gia Thiên quay lại cứu cô sao?
Nhưng, không phải anh ta đã chọn Thiệu Vy Vy rồi sao?
Cô đã tuyệt vọng rồi.
“Đào tiên sinh đại giá quang lâm đến đây, thực sự là khách quý đến nhà a.” lên tiếng là người đàn ông trung niên đang giữ Mộc Như Phương.
Trên tàu, ngoài Mộc Như Phương.
Tổng cộng có bảy người.
Mà Đào Gia Thiên….
Chỉ có một mình.
Một cây cầu gỗ bắc qua hai con tàu, anh ta đi qua, đi lên boong tàu, vẫn mặc áo khoác màu nâu nhạt, áo sơ mi trắng, được ánh trăng dịu dàng và nước biển tôn lên, giống như một công tử cao quý có văn hóa, bước đi rất có lực, đều bị che đậy trong đôi mắt đen láy trong suốt.
Anh ta nhìn xunh quanh, cuối cùng dừng lại trên một hình dáng màu đỏ, người phụ nữ kia, mặc áo khoác màu trắng sữa, tóc bị gió biển thổi loạn, có một vẻ đẹp lạnh lùng.
Anh lên tiếng: “Qua đây.”
Nhóm người kia thả Mộc Như Phương ra.
Bởi vì bọn họ có bảy người, mà Đào Gia Thiên chỉ có một mình, để Mộc Như Phương đi qua, chỉ là tăng thêm gánh nặng cho anh ta, mục đích của bọn họ tối nay là ở vùng biển quốc tế này, giết chết Đào Gia Thiên.
Còn đối với Mộc Như Phương.
Người phụ nữ đẹp như thế rất hiếm gặp.
Bọn họ đương nhiên muốn giữ lại chơi đùa.
Mộc Như Phương vẫn còn bị sốc, có chút không tự nhiên đi về phía Đào Gia Thiên, sau lưng anh bóng tối vô biên, mà anh ta dường như rơi vào bóng tối.
“Anh…”
Mái tóc của cô bị gió biển thổi loạn.
Chặn tầm nhìn của cô trong nháy mắt.
Hai tay cô vẫn còn bị trói, không có cách nào để vuốt lại tóc.
Một ngón tay, gạt những sợi tóc trên mặt cô, thay cô vuốt đến sau tai, sau đó dựa vào ánh sáng, nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt cô, đó là một cái tát, anh ta đã nghe thấy, trong cuộc điện thoại kia có nghe thấy, một tay giữ vai cô, nhìn vệt nước mắt trên mặt người phụ nữ, còn có đôi mắt đẫm lệ của cô, đáy mắt rõ ràng đang kinh ngạc: “Trốn sau lưng tôi.”
Mộc Như Phương cắn môi.
“Tại sao anh lại đến.”
Đào Gia Thiên không trả lời cô.
Giọng nói của cô tiếp tục: “Tôi không phải đã nói không cần đến sao?”
“Mộc Như Phương, cô nghĩ cô là ai, cô bảo tôi đến tôi liền đến, cô không muốn tôi đến tôi liền không đến, sao tôi phải nghe lời cô?” Anh ta nắm chặt lấy vai cô, nhìn môi cô đang bị hủy hoại, thấy đáy mắt cô nhanh chóng đầy nước mắt, nước mắt trong suốt nhìn anh ta, anh ta nở một nụ cười tự giễu, đưa tay lên lau má cô.
Giọng nói có chút bất lực: “Tính khí của cô như thế sao, mới nói cô hai câu, đã khóc rồi?”
Mộc Như Phương cũng không biết vì sao mình lại khóc.
Khi nghe thấy Đào Gia Thiên chọn Thiệu Vy Vy, trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tìm mình đã chết rồi.
Cô đã rất tuyệt vọng.
Cô cho rằng mình thật sự phải chấp nhận số mệnh.
Trong lúc đó, cô nhớ rất nhiều.
Cô rất hận Đào Gia Thiên.
Cô nhớ con gái của mình, cô nhớ rằng mình đã bị xúc phạm, cô nhớ bản thân có thể sẽ chết, cô có thể sẽ không gặp được Nặc Nặc.
Cũng không nhìn…..
Người đàn ông này lần cuối.
Nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện.
Gióng như một vị thần, từ trên trời xuống.
Cứu cô.
Mộc Như Phương ngày càng dữ dội, tủi thân cũng có, hận cũng có, cảm xúc dồn nén lâu ngày liền phát ra.
Nước mắt không thể kiềm được.
Ngày càng mãnh liệt.
“Vẫn còn sức để khóc sao?” Đào Gia Thiên nhìn cô, đến gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, anh ôm cô, cởi trói cho cô, chạm đến cái gì đó hơi ấm của một bàn tay.
Anh nhìn vào một ít máu đỏ ở trên tay mình.
Nắm lấy ngón tay cô.
Nhìn vào lòng bàn tay cô.
Giữ chặt một miếng sắt, da đầu anh có chút ngứa ngáy: “Mộc Như Phương, cô thật sự là có bản lĩnh nha.”
Có chút chế nhạo.
Sợi dây không bị cắt, nhưng tay lại bị cắt thành như thế này.
Không là bản lĩnh thì là cái gì?
Mộc Như Phương cũng nghe thấy sự châm biếm trong lời nói của anh ta, cô trừng mắt với anh, đã đến lúc này, còn có tâm trạng chế giễu cô.
Phía trước, bày người đang nhìn họ chằm chằm.
Trong lòng Mộc Như Phương có chút chùng xuống, cô biết bản lĩnh của Đào Gia Thiên, nhưng mấy người trước mặt trong tay đều có vũ khí, cũng đều là những người lão luyện, muốn lấy một địch bảy, còn để không bị thương là không thể nào.
Cô nhìn anh ta, vẻ mặt phức tạp: “Anh cẩn thận một chút.”
Đào Gia Thiên cởi áo khoác, ném cho cô: “Mặc vào.”
Mộc Như Phương giữ chặt chiếc áo, cố gắng dựa sát vào phía sau, không làm gánh nặng cho anh, cô nhìn nhóm người đang bao vây Đào Gia Thiên.
Không dùng vũ khí, thì không thể chiếm ưu thế của Đào Gia Thiên được, người đàn ông trung niên lấy ra một con dam găm lạnh, dưới ánh trăng rất sắc bén, trái tim Mộc Như Phương nâng lên: “Cẩn thận….”
Đào Gia Thiên hung hăng giữ chặt tay người đàn ông trung niên, đối phương đau đớn, nới lỏng tay, con dao găm bị Đào Gia Thiên chiếm lấy, hung dữ đâm vào ngực đối phương, hơi thở trên người anh…
Khiến người khác phải khiếp sợ.
Bảy người lúc đầu rất nhanh được giải quyết.
A Tân liền đỏ mắt: “Đại ca…” Anh ta vẫy tay: “Đưa hết lên, Đào Gia Thiên, tối nay, tao sẽ để mày đi mà không thể quay về…”
Cho dù Đào Gia Thiên có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể đấu lại nhiều dao và súng như vậy, trên người bị chém mấy nhát, nhưng đối phương không cũng không lấy được bao nhiêu lợi ích, âm thanh gãy xương kèm theo tiếng la hét.
Một người trẻ tuổi che đầu gối, ngã xuống đất và la hét.
Đào Gia Thiên nắm chặt tay, từ từ lùi lại phía sau một bước, ba người ngã xuống đất, nhưng tình hình vẫn không thuận lợi với anh.
Vừa không chú ý, một dao đã đâm vào bụng anh, Đào Gia Thiên nhanh chóng quay người lại, đấm lại một nắm đấm.
Mộc Như Phương vừa nhìn vừa vô cùng lo sợ.
Mà cô nhìn thấy A Tân từ từ lấy súng ra, nhắm vào Đào Gia Thiên…..
Khoảnh khắc đó.
Tim cô gần như ngừng đập.
Đó là phản ứng bản năng của cơ thể, cô nhanh chóng chạy qua: “Đào Gia Thiên, cẩn thận, có súng….”
Lúc đó Mộc Như Phương đã rõ, đây là một cái bẫy.
Những người đó, chính là muốn mạng của Đào Gia Thiên.
“Ầm….” một tiếng.
Đôi mắt Mộc Như Phương mở to, một bàn tay đột nhiên từ sau lưng ngăn chặn cô, Mộc Như Phương ngã xuống đất, một người đàn ông khống chế cô, Mộc Như Phương nhìn áo trong của Đào Gia Thiên, nhanh chóng nhuộm một vùng đỏ tươi, cô vùng vẫy: “Anh bỏ tôi ra.”
Cúi đầu, cắn một cái vào tay.
“A…”
Người đàn ông kia đau đớn.
Thả cô ra.
Mộc Như Phương chạy qua đỡ Đào Gia Thiên, cô nhìn A Tân, A Tân nở nụ cười hài lòng và đầy tự tin bước qua thi thể người đàn ông trung niên đi qua: “Đào Gia Thiên, thật không ngờ, cuối cùng lại có thể ngã dưới tay tao.”
A Tân nhìn Mộc Như Phương, lúc này khuôn mặt Mộc Như Phương đầy nước mắt, thảm hại là càng gợi ra sự đáng thương của người phụ nữ: “Tiểu mỹ nhân, cô còn ở cùng với người đàn ông kia làm gì, không bằng ở cùng với tôi, đợi tôi làm đội trưởng của nhà họ Tạ, sau này, tôi sẽ nuôi cô thế nào.”
Đối với phụ nữ đẹp
Người đàn ông luôn hứng thú để lộ ra lòng tham không đáy.
Đặc biệt là Mộc Như Phương.
Đào Gia Thiên chịu đựng đau đớn, nắm lấy cánh tay của Mộc Như Phương, dường như chỉ cần cô dám gật đầu, liền trực tiếp bẻ gãy tay cô, Mộc Như Phương nhìn xuống: “Thật sao?”
A Tân thấy Mộc Như Phương đang dao động.
Lập tức nói: “Đương nhiên rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người đẹp như Mộc Như Phương, thậm chí còn là tiểu tình nhân được Đào Gia Thiên bảo vệ, anh ta đương nhiên cũng một thử một lần, người phụ nữ này, không giống với những người phụ nữ ở Phong Nguyệt, so sánh đơn giản chính là giữa mây và bùn, vẻ đẹp của Mộc Như Phương, cao quý, lạnh lùng, hoàn mỹ, có thể khơi dậy khát khao chinh phục của đàn ông.
Mộc Như Phương nới lỏng tay Đào Gia Thiên, từ từ đi qua.
“Anh đảo đảm sẽ không làm tổn thương tôi.” Cô nói như vậy chính là muốn hạ thấp sự cảnh giác của A Tân.
A Tân thấy cô chủ động đi qua, hưởng thụ thắng lợi, nói: “Đương nhiên rồi.”
Anh ta nhìn Mộc Như Phương từng bước từng bước đi về phía mình.
Lại nhìn Đào Gia Thiên cả người toàn là máu dựa vào lan can, một tay giữ vết thương, dường như đứng không vững, nhịn không được cười một tiếng.
Gió biển thổi qua.
Trên người Mộc Như Phương mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa lan.
A Tân ngửi.
“Tiểu mỹ nhân, cô thật thơm.”
Trực tiếp ôm eo Mộc Như Phương: “Thật mềm.”
Anh ta cúi đầu, hôn lên trán Mộc Như Phương, sau đó nhìn Đào Gia Thiên: “Thái tử gia nhà họ Đào, chẳng qua cũng chỉ như này, người phụ nữ của mình ở trong lòng tôi, anh có thể làm gì, xem như là tôi đứng trước mặt anh làm cô ấy, anh cũng chỉ có thể nhìn, đường đường là thái tử gia của nhà họ Đào, đến cuối cùng, lại chết vì một người phụ nữ.”
Nói xong, A Tân rất phấn khích.
Kêu những người anh em còn lại dừng tay.
Dù sao Đào Gia Thiên cũng phải chết.
Không bằng để cho anh ta sống thêm một chút.
Anh ta nhìn Mộc Như Phương, đáy mắt lộ ra sự tham lam, xé áo khoác của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương không chịu được chống cự: “Anh…”
Cô cắn răng, không dám nhìn vào đôi mắt của Đào Gia Thiên, cô nói với A Tân: “Không phải anh nói, sẽ đối tốt với tôi sao?”
“Đương nhiên rồi tiểu mỹ nhân, tôi đương nhiên sẽ đối tốt với em, tôi thương em còn không kịp ấy chứ.” A Tân vuốt ve cổ của Mộc Như Phương, cảm thấy rất tinh tế, giống như một miếng lụa mỏng manh, dưới ánh trăng nước da của người phụ nữ trắng như sứ, khiến A tân không nhịn được muốn nhanh chóng xé quần áo của cô, chinh phục dưới thân mình.
Anh ta cũng làm như vậy.
Anh ta muốn để cho Đào Gia Thiên nhìn thấy, anh ta làm người phụ nữ của anh ta như thế nào.
Khi anh xé chiếc váy hoa dài mà Mộc Như Phương đang mặc, để lộ ra chiếc áo ngực màu trắng bên trong, áp Mộc Như Phương lên boong tàu, đột nhiên anh ta sững người.
Sau đó anh ta kinh ngạc mà sợ hãi đứng lên.
Mấy người đứng trên boong tàu đều cười.
“A Tân, sao lại sợ hãi thế.”
“Anh A Tân, nếu như aanh không được để em, mẹ nó, người phụ nữ đẹp như vậy, lão tử nghĩ đã cứng rồi.”
“Anh Tân, nhìn sự sợ hãi của anh….”
Đột nhiên, tiếng cười và la mắng đều ngưng lại.
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy.
Trên tay Mộc Như Phương cầm một khẩu súng, đang chĩa vào ngực A Tân.
Mà động tác của Đào Gia Thiên còn nhanh hơn, nhanh chóng bóp cổ một tên, đánh ngã một tên, lấy dao trong tay anh ta, đối mặt với hai người khác.
Mộc Như Phương chĩa súng vào ngực A Tân, sau đó dựa vào người Đào Gia Thiên, cô muốn đi đến buồng lái, muốn quay lại thành phố Hải Châu, nhưng Đào Gia Thiên đã nói trước một bước: “Chuẩn bị thuyển nhỏ.”
A Tân không cam lòng, anh ta cắn chặt răng nói với một tên thuộc hạ khác: “Chuẩn bị!”
Mặc dù Mộc Như Phương không biết tại sao Đào Gia Thiên làm như vậy, nhưng nghe lời của anh, chuẩn bị tốt một cái thuyền nhỏ, hai ngươi chuẩn bị xuống thuyền.
Thật ra đây là lần đầu tiên cô cầm súng, có chút không ổn định, bị A Tân nhìn thấy, A Tân xem xét chuẩn thời cơ, chuẩn bị đoạt lấy.
Đào Gia Thiên đã trước anh ta một bước, nắm chặt tay Mộc Như Phương, bắn bốn phát, lần lượt vào A Tân và đầu gối của hai người kia.
Liền đau đớn kêu lên một tiếng.
Đào Gia Thiên cắn răng, cố gắng chống đỡ: “Đi….”
- ----
Một ngày mới.
Bầu trời rất đẹp.
Mộc Như Phương mang quần áo đi gặt với một cô gái trẻ bên cạnh, giặt xong, cô phơi đồ trên bãi biển.
Đây là ngày thứ ba cô đến đây.
Giặt xong đồ, cô gái nhà bên cạnh nói: “Chị Như Phương, người đàn ông kia là như thế nào với chị, có phải là chồng chị không?”
Mộc Như Phương cười một tiếng: “Chị…là một người bạn của chị.”
“Chiều nay, em muốn đi đến thị trấn, đến lúc đó sẽ đem về cho chị một ít thuốc.”
“Cảm ơn”.
Mộc Như Phương quay lại ngôi nhà, ở đây là một làng chài, một ngôi nhà đơn sơ, có sân, lúc đó cô phải lấy hết tất cả những đồ giá trị trên người đưa cho chủ nhà, mới miễn cưỡng được vào ở.
Cô và Đào Gia Thiên ở trên một chiếc thuyền nhỏ, sau đó anh ngất đi, quần áo trên người đều là máu, trôi nổi đến giữa đêm, những cơn sóng ập đên, hai người rơi xuống nước.
Kỹ năng bơi của Mộc Như Phương rất tốt.
Cô ôm chặt Đào Gia Thiên, sau đó sáng sơm liền gặp được một chiếc thuyền đánh cá, Đào Gia Thiên cũng có một thân thể cường tráng, nên tảng tốt, đi đến một bệnh viện nhỏ ở thị trấn, bác sĩ lấy ra một viên đạn, nói anh ta vì mất máu quá nhiều nên mới bất tỉnh, chỉ có vết thương do súng bắn ở bụng là nghiêm trọng, mấy vết thương nhỏ khác không nghiêm trọng.
Ở trong bệnh viện hai ngày, cô không gom góp đủ tiền viện phí, muốn gọi điện thoại cho Diên Phong, liên lạc với Diên Phong nhưng cô không nhớ được số điện thoại của Diên Phong.
Mà điện thoại của Đào Gia Thiên, rơi vào nước nên đã không sử dụng được.
Mộc Như Phương dùng tất cả những thứ có giá trị trên người mình, còn có những thứ giá trị trên người Đào Gia Thiên, thuê một căn nhà, rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường kiểu dáng đơn giản.
Mỗi ngày Mộc Như Phương đều thay thuốc cho anh ta.
Lúc trước, cô có bị thương qua mấy lần, đều là tự mình xử lí, cũng biết một chút về dược lý.
Đem quần áo về, Mộc Như Phương tháo găng tay cao su xuống, cô cho một út thuốc vào lòng bàn tay của mình, sau đó uống hai viên thuốc chống viêm, ngồi xuống bên cạnh Đào Gia Thiên.
“Này, rốt cuộc anh có tỉnh không.”
“Anh như này, có chút xấu nha.”
“Này, tôi không liên lạc được với Diên Phong.”
“Anh nhanh tỉnh lại, nếu không, tôi không cam đoan anh có chết ở đây không, một người lợi hại như anh, chết ở đây, quá đáng tiếc rồi.”
“Anh thật sự rất đáng ghét, đã nói không cứu tôi, lại đến, anh có phải không có tự trọng không, cái này, chỉ có thể trách một mình anh.”
Mộc Như Phương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, áp mà vào giường.
Dường như cô có chút mệt mỏi.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đột nhiên.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Đúng vậy, tôi không tự trọng được chưa.”
Mộc Như Phương ngẩng đầu lên: “Anh tỉnh rồi.”
Cô không phát hiện ra, Đào Gia Thiên tỉnh lại, cô rất vui, đợi đến khi khóe môi cô cong lên cô mới phát hiện ra.
Hóa ra, cô vẫn lo lắng cho anh ta.
“Anh ở đây đợi một lát tôi đi tìm bác sĩ trong làng đến khám cho anh.” Mộc Như Phương đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Cổ tay bị bắt lấy.
Do vẫn luôn bị sốt nhẹ, nên lòng bàn tay người đàn ông có chút khô.
Nắm chặt cổ tay cô.
“Qua đây.”
Anh ta nói: “Để tôi nhìn cô…”