Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 501: Chương 501




Mộc Như Phương gửi đi rồi Mộc Như Phương bèn lập tức xóa ngay tin nhắn và lịch sử cuộc gọi, trả điện thoại lại cho Dự Tây Âm, nói một câu bằng khẩu hình: "Cảm ơn."

Dư Tây Âm nhìn thấy cô cẩn thận đến vậy cũng không tò mò, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, trong lòng cô ấy vẫn còn thấy biết ơn người phụ nữ xinh đẹp đã từng giúp đỡ mình này.

Có một cảm giác rất đỗi quen thuộc.

Giống như là, trước đây, từ rất lâu rất lâu rồi đã từng gặp mặt.

Cảm thấy thân thiết biết dường nào.

Cho dù Mộc Như Phương đối xử với cô rất chi là lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến Dự Tây Âm cảm thấy rất đỗi thân thiết, bởi vậy cô muốn gần gũi với Mộc Như Phương thêm một chút.

Nhưng rõ ràng Mộc Như Phương muốn trốn tránh.

"Tôi đi trước đây, cảm ơn cô." Mộc Như Phương viết ra trên giấy rồi đưa cho Dự Tây Âm, sau đó mỉm cười với cô ấy rồi quay người mở cửa phòng nghỉ ngơi đi ra ngoài.

Dự Tây Âm đứng thẳng dậy: "Này...Mộc..." Nhìn thấy Mộc Như Phương đã đi hẳn rồi, Dự Tây Âm hơi hơi hụt hẫng,cô muốn ở cạnh cô ấy thêm một lúc nữa, không biết tại vì sao mà cứ cảm thấy thật thân thiết với Mộc Như Phương, muốn tìm hiểu về cô ấy nhiều hơn một chút, làm bạn cũng được.

Ngoại trừ Nguyệt Tức, từ nhỏ đến lớn gần như cô chẳng có người bạn nào, nhưng cũng không biết bây giờ Nguyệt Tức đang ở đâu, mà người đàn ông ấy cứ tìm kiếm mình mãi.

Nghĩ đến đây, Dự Tây Âm cắn môi.

Cặp lông mày thanh tú nhíu lại.

Mộc Như Phương đi xuống dưới lầu.

Đây vẫn là nơi hào nhoáng xa hoa, đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Một thế giới được xây dựng bằng tiền bạc đập vào mắt.

Xán lạn rực rỡ, nhưng ngập tràn lợi ích và dục vọng.

Mộc Như Phương đứng ở cầu thang một lúc rồi mới nhấc váy đi xuống.

Một nữ phục vụ mặc đồ đỏ nhìn thấy cô bèn bước qua: "Cô Mộc, cậu Từ đang ở phòng 3 đợi cô đấy, mời cô theo tôi."

Mộc Như Phương gật đầu bước theo.

Người phục vụ đi trước dẫn đường, mùi thơm thoang thoảng trong không khí, ở mấy nơi như thế này đều sử dụng mấy tinh dầu đắt tiền cả, nhưng hương thơm ấy rất nhạt, giống như một cơn gió, mang đến hương vị tự nhiên thanh mát, hệt như cái mùi hơi nước trong trẻo nhất sau cơn mưa.

Không phải mùi tiền phồn hoa.

Ắt hẳn là mùi hương trên thân thể cô gái xinh đẹp phía sau lưng này.

Người phục vụ đã làm việc ở đây nhiều năm ròng, hôm nay là lần đầu tiên gặp được người phụ nữ xinh đẹp đến thế, là loại cảm giác chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã ngỡ ngàng vì nhan sắc tuyệt trần của cô, hoàn toàn không giống với mấy món đồ đầy ắp dục vọng trong thế giới ngập mùi tiền tiền này.

Mà lại trông như tiên nữ đến từ chốn Đào Nguyên thần bí ấy.

"Cô Mộc, đến rồi ạ."

Mộc Như Phương ngừng bước, phục vụ mở cửa ra, cô đi vào trong, mùi hương nồng nặc, nhưng mà là mùi của thuốc lá cao cấp.

"Giám đốc Đào, hôm nay số anh đỏ ghê."

Trong làn khói chập chờn, cô nghe thấy giọng anh trước tiên, rồi có tiếng nói chuyện, còn có âm thanh nũng nịu của một người phụ nữ.

"Số cô Vân Na đỏ mới đúng, xem ra quả nhiên dắt người đẹp theo là sẽ có được may mắn."

"Đâu có đâu, giám đốc Tống cứ thích nói đùa thôi." Giọng của người phụ nữ rất chi là nũng nịu, Vân Na vừa dứt lời đã đỏ mặt liếc mắt trông theo người đàn ông khôi khô tuấn tú ngồi trên bàn bài, Vân Na muốn gần gũi anh, nhưng sự lạnh lùng xa cách của anh khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng người đàn ông này có sức hút với tất cả mọi người phụ nữ.

"Giám đốc Đào..." Vân Na yểu điệu gọi.

Đào Gia Thiên vòng tay qua làn eo mảnh khảnh của Vân Na, Vân Na đỏ mặt hớn hở thuận thế ngồi xuống đùi anh.

Từ Hạo cũng ở trước bàn bài, ngậm thuốc lá vứt hai lá bài trong tay ra, vừa ngẩng mắt lên đã thấy thoáng giật mình, dáng người của cô ấy như ngọn liễu, tựa như áng mây che khuất vầng trăng, anh ta hơi híp mắt: "Qua đây."

Rồi vươn tay ra.

Có câu nói này của anh ta mà những người trong căn phòng vốn ồn ào huyên náo đó mới để ý tới người vừa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.