Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 644: Chương 644: Cô còn muốn làm loạn đến khi nào




Anh tỏ vẻ khó xử liếc nhìn con mèo mềm mại trên tay.

Có chút băn khoăn, mặc dù lúc nhảy xuống có người đỡ nhưng nó vẫn bị cành cây cào xước da.

Từ sợi lông tơ trắng bạc xinh đẹp có máu rỉ ra, lúc này không còn sự vùng vẫy quyết liệt như vừa rồi, vì sợ lộ hành tung nên bọn họ phải khống chế nó.

“Thả nó về rừng đi.”

Tuy rằng hơi không đành lòng, nhưng nếu giữ nó lại thì việc bọn họ đang canh chừng ở đây sẽ bị bại lộ.

Tối nay vốn chỉ đến đây thăm dò một chút, bởi vì không đến đây trong thời gian dài nên bọn họ mới có cơ hội tốt như vậy, không ngờ lại vì một con mèo mà lãng phí.

Cẩn thận đặt con mèo con trở lại rừng cây, khi Lục Diên Phong còn hơi lo lắng thì có người bên cạnh thì thầm cảnh cáo.

“Nhanh chóng giải tán, có nhân viên bảo vệ đang đến đây.”

Không còn cách nào, nhóm người chỉ có thể lại biến mất trong màn đêm.

Dưới lầu yên tĩnh, Đào Y Y vẫn rất tự trách, tuy rằng đau đớn sau đầu đã tiêu tan rất nhiều, nhưng không biết tại sao, sau khi mở mắt ra, cô luôn cảm thấy hốt hoảng.

Băng vải đã bị lỏng ra một góc, cô chỉ vô tình giơ tay lên, không ngờ nó lại rơi ra.

Vết thương do phẫu thuật cũng đau, nhưng Đào Y Y kinh ngạc phát hiện mình có thể mơ hồ nhìn thấy tia sáng nào đó, nhưng ánh sáng trong phòng quá gắt mắt với cô.

Chỉ cần mở mắt ra cô sẽ rơi nước mắt, cô sẽ vẫn ở trong tình trạng không nhìn thấy gì.

May mắn thay, bây giờ không còn là một vùng tăm tối nữa, cô thở dài, quấn băng lỏng trở lại.

Lúc đầu cô không quen với sự tồn tại của băng vải, nhưng bây giờ cô không thể thích nghi với cuộc sống có đèn sáng mà không có nó.

Tiểu Lâm rất nhanh đã quay trở về, nhưng bước chân có chút nặng nề, Đào Y Y vẫn lo lắng phải chăng bên ngoài có người, nhưng cô không ngờ Tiểu Lâm đang đứng ở cửa, không dám tiến lên.

“Sao thế?”

Đào Y Y nhanh chóng đứng dậy, không ngờ lại nghe thấy giọng nói do dự của Tiểu Lâm: “Bánh bao nó…”

Trong lòng lộp bộp một tiếng, Đào Y Y ngồi xuống lại: “Nó chết rồi?”

“Hơi thở vẫn còn, nhưng nó bị thương, máu me bê bết khắp người, thưa cô, hay là cô đừng ôm nó.”

Dù không đành lòng nhưng Tiểu Lâm đã nói sự thật, khi cô nhặt Bánh Bao lên, phần lớn lông trắng của nó đã nhuốm đầy máu, cả người cũng nằm vô lực trên bãi cỏ.

“Dìu tôi với, tôi muốn đưa nó đến bệnh viện.”

Tiêu Lâm cẩn thận đặt Bánh Bao sang một bên, nhìn thấy Đào Y Y đang chật vật đi ra ngoài, liền nhanh chóng ngăn lại.

“Tôi đã liên lạc với ông chủ rồi, anh ấy đã cử người từ bệnh viện thú cưng đến tận nơi, cô hãy bình tĩnh, cô đã nói mèo làm bằng nước còn gì, Bánh Bao sẽ không sao.”

Từ một nơi cao như vậy rơi xuống sao có thể không sao được? Đào Y Y không hiểu, lẽ nào một sinh mệnh sắp chết mà Cố Thâm còn ngại phiền nên không trị liệu sao?

“Bánh Bao không thể đợi lâu như vậy được, Tiểu Lâm, tôi cầu xin cô, đưa Bánh Bao đến bệnh viện đi, nếu đợi nữa nó sẽ chết!”

Trải qua bao nhiêu ngày bên nhau, Tiểu Lâm không khỏi cảm thấy đau lòng cho Bánh Bao, nhưng nếu cô ấy tự tiện đưa ra ý kiến, không biết ông chủ sẽ trừng phạt cô như thế nào, cô không có quyền đưa Đào Y Y ra ngoài.

“Tôi đã cố gắng hết sức liên lạc với ông chủ rồi, một lát nữa sẽ đưa Bánh Bao đến bệnh viện thú cưng tốt nhất, nhưng thưa cô… cô không thể đi được…”

Tiểu Lâm luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, cô không thể làm bất cứ điều gì trái lời với Cố Thâm.

Vả lại…

Cô liếc nhìn điện thoại, hai cuộc gọi chưa kịp kết nối đã bị ngắt mất.

Chắc ông chủ đang bận việc gì đó, cô không dám để anh phân tâm.

Đào Y Y thất vọng ngồi lại, hóa ra trong khoảng thời gian này, cô luôn nghĩ Cố Thâm sẽ trả lại sự tôn trọng và tự do cho cô, không ngờ chỉ là tạm thời.

Chuyện thật sự đã xảy ra, cô thậm chí còn không có đủ tư cách để chăm sóc một con mèo gặp chuyện.

“Không được, Bánh Bao đã ngủ với tôi hàng đêm, ngày thường đều là tôi tự làm đồ ăn và phục vụ nó, bây giờ nó xảy ra chuyện lại không cho tôi đi theo, tôi không yên tâm, Cố Thâm sẽ không quan tâm đến sống chết của Bánh Bao, cô hiểu rõ hơn tôi mà phải không?”

“Nhưng ông chủ đã nói là không cho phép cô…”

“Anh ta nói cái gì chính là cái đó ư? Hôm nay tôi phải ra khỏi cánh cửa này.”

Đã không nể mặt, Đào Y Y cũng không thèm quan tâm nữa, cô giật lấy Bánh Bao, cảm nhận được nó vẫn thở, cô kích động đến mức suýt rơi lệ.

“Bánh Bao, con ngoan nhé, bọn họ không quan tâm đến sống chết của con, mẹ sẽ quan tâm.”

Đào Y Y nói xong liền loạng choạng đi xuống lầu, ngày nào cũng mò mẫm đi lối này, thỉnh thoảng không để Tiểu Lâm giúp, nên cô rất quen thuộc.

Tiểu Lâm không dám chống đối với cô, cho nên cô chỉ đành gọi cuộc gọi thứ ba.

“Ông chủ… anh nhất định phải nghe máy…”

Cô không dám để Đào Y Y một mình xuống lầu, tuy rằng phòng khách đã có nhân viên bảo vệ vây kín, nhưng ai cũng sợ cô lỡ tay ngã cầu thang.

Tiểu Lâm đuổi theo cô, điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông, nhưng giọng nói lại từ ngoài cửa truyền đến.

“Em định gây rối đến khi nào?”

Giọng nói của người đàn ông cực kỳ trầm thấp, còn có chút men say, nhưng Đào Y Y liên tục không biết sống chết, biết anh cũng không có ý định dừng lại.

“Bánh Bao bị thương, tôi đưa nó đến bệnh viện.”

“Bác sĩ đã đến đây cùng tôi rồi.”

Ánh mắt anh sắc lạnh, như muốn nhìn thấu cô từ đầu đến chân, nhưng Đào Y Y lại không thấy được, chỉ có thể từ trong lời nói nghe ra được rằng lúc này anh đang rất không vui.

“Tôi không tin anh, anh nói động vật không có quyền sống hay chết, chúng do anh điều khiển, nhưng tôi thì không phải vậy.”

Đây là lần đầu tiên Đào Y Y chống đối Cố Thâm nhiều như vậy, nếu không có sự ép bức cô, e rằng mọi chuyện đã không tiến triển đến mức này.

“Ông chủ…”

Tiểu Lâm bước tới, tỏ vẻ rất khiêm tốn, nhưng thấy anh giơ tay lên, ý không trách cô.

Hóa ra Cố Thâm đã biết chuyện đang xảy ra ở nhà trên màn hình nên lao về kịp thời, Tiểu Lâm thở dài một hơi, đành phải đi về phía trước hai bước, cố gắng thuyết phục Đào Y Y.

“Ông chủ có đưa mấy người về, đều là bác sĩ thú y chuyên nghiệp sẽ chữa bệnh cho Bánh Bao, cô ơi, về với tôi đi, hôm nay cô vẫn còn bị thương.”

Đào Y Y không dừng lại chuyển động dưới chân mình, chỉ là ôm Bánh Bao loạng choạng đi tới cửa.

Người nói vô ý, người nghe lại có tình.

Đôi mắt u ám của Cố Thâm quét qua, nói: “Cô đang bị thương?”

Đào Y Y không trả lời, Tiểu Lâm đành phải giải thích: “Khi Bánh Bao rơi ra ngoài cửa sổ, tiểu thư không may bị ngã đập đầu.”

Anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, không có thời gian tùy hứng với cô, thế là anh đi thẳng đến chỗ Đào Y Y, kéo cô về phía mình.

“Đừng làm loạn nữa, đi gặp bác sĩ.”

Đào Y Y sớm đã không nhớ đến việc đầu mình bị đau, cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng cô quên rằng cô chỉ là một con người yếu đuối không thể nhìn thấy gì, Cố Thâm có thể đè bẹp cô dù bất kể chiều cao hay là sức mạnh.

Ngay khi cổ tay bị đau, cô buộc phải nới lỏng Bánh Bao ra, chỉ nghe thấy nó kêu lên khe khẽ, đã bị Cố Thâm đưa đi.

“Bánh Bao! Anh buông tôi ra! Để tôi đưa đi bệnh viện!”

Đào Y Y vẫn đang giãy dụa, không ngờ cả người lại bị ôm lên phía trước, trên người cô dính rất nhiều máu của Bánh Bao nhuộm đỏ bộ quần áo trắng của Cố Thâm, anh chỉ cau mày không buông.

“Đưa nó đi bệnh viện, hay là muốn nhân cơ hội này rời khỏi đây, cô đang tính toán cái gì?”

Lời nói của Cố Thâm khiến Đào Y Y sững sờ, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng có thể nghe ra được một chút nguy hiểm.

Hóa ra người đàn ông này nghĩ về cô như vậy, hóa ra anh ta đối với người khác không đúng chút nào.

“Tôi thừa nhận, trước đây là tôi muốn trốn, nhưng sao anh không nhìn xem hôm nay là vì điều gì?”

“Quay lại.”

Hoàn toàn không nghe cô giải thích, thay vào đó, anh dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, Đào Y Y cố gắng nhưng không thể thoát ra.

“Anh buông ra.”

Hai người giằng co, căn bản không có khả năng phân thắng bại, bởi vì Cố Thâm đã được định sẵn là kẻ chiến thắng.

Ai dám khuyên Cố Thâm chứ? Các nhân viên bảo vệ đã giải tán từ lâu, Tiểu Lâm muốn nói gì đó, nhưng chỉ một ánh mắt của Cố Thâm, cô chỉ đành đưa bác sĩ thú cưng đi chữa cho Bánh Bao.

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người, không ai muốn nhượng bộ.

“Tôi nghĩ tôi đã cho em quá nhiều kiên nhẫn không cần thiết, đến mức em ngày càng trở nên to gan hơn, chọc tức tôi hết lần này đến lần khác.”

Luồng khí lạnh lẽo bức người nhắc nhở Đào Y Y rằng cô nên biết khó mà lui, nhưng nếu cô liên tục như vậy, có phải là sẽ như thế này mãi mãi không? Chỉ cần Cố Thâm không vui, anh có thể tùy ý điều khiển cô.

“Tin hay không tùy anh, tôi chỉ muốn đưa Bánh Bao đi chữa lành vết thương, nó là vì tôi mới nhảy ra ngoài…”

“Em mở cửa sổ làm gì?”

Đào Y Y bị câu nói của anh làm cho nghẹn lại, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, làm sao có thể thừa nhận cô nghi ngờ có người tới cứu mình, nên muốn mở cửa sổ tìm hiểu?

Nhưng mà lúc Bánh Bao nhảy xuống, không ai ngờ tới.

Thấy cô không trả lời, Cố Thâm cười mỉa mai, đôi mắt lạnh lùng buốt giá.

“Em không trốn thoát đâu, tôi có thể rộng lượng nói với em, ở đây cách trung tâm thành phố đến hai giờ lái xe, cho dù em từ đây đi ra ngoài cũng không thể đi bộ đến nơi có người, vậy thì cần gì phải uổng phí sức lực.”

“Cũng tốt hơn là ở dưới cùng một mái nhà với anh!”

“Em!”

Đào Y Y cũng là bị ép, Cố Thâm tức giận đến không chịu được, không nói nhảm với cô nữa, một tay bồng cô lên vai mình bước lên lầu.

Nghĩ đến căn phòng tối om không mặt trời và những ngày bị nhốt, Đào Y Y quyết liệt chống cự.

“Anh thả tôi ra, Cố Thâm! Anh không đủ tư cách!”

“Tôi có tư cách hơn ai hết, là em có lỗi với tôi.”

Không biết là anh nói câu này với ai, Đào Y Y biết anh đang đổ hết tình cảm cho một người khác lên người mình, cảm thấy rất xấu hổ và tức giận.

“Tôi không phải là cô ấy, anh buông tôi ra! Cố Thâm!”

Ngay sau đó, Đào Y Y được đưa trở lên lầu, người đàn ông ném cô vào phòng không thương tiếc, mặc dù có một tấm thảm trên sàn nhưng cô không hề phòng bị, vẫn phải chịu đau.

Nếu là bình thường anh sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dỗ dành dịu dàng, nhưng hôm nay anh tức giận, cho dù biết cô bị thương, anh cũng không có ý mềm lòng.

Anh liếc nhìn lại vị trí của thư phòng, cơn giận của anh càng lớn hơn khi nghĩ đến người phụ nữ đang nở nụ cười tươi như hoa trong bức ảnh.

“Cố Thâm! Anh thả tôi ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.