Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 291: Chương 291: Cổ tích cô bé lọ lem chỉ xem là được rồi




Cô ta nâng tay vuốt vuốt tóc: “Cô Cố, trước kia chúng ta từng gặp nhau, xem ra cô Cố thật sự quên hết tất cả rồi.”

Cố Nhã Thiển thay đổi sắc mặt.

Cái tên Đông Phương Vỹ này, đương nhiên cô biết.

Người nắm quyền hiện tại của dòng họ Đông Phương, cô cả của dòng họ Đông Phương, một người phụ nữ nắm giữ mạch máu kinh tế của dòng họ Đông Phương.

Cố Giác từng nhắc tới với cô.

Không phải là một nhân vật dễ chọc vào.

Tuy nói bây giờ nhà Đông Phương cho dù ở mặt nào cũng không thể bằng nhà họ Cố, nhưng sức mạnh cũng không thể xem thường.

Nhất là Đông Phương Vỹ này.

Nhưng khiến Cố Nhã Thiển ngạc nhiên là vì, cô ta nhìn rất trẻ, dáng vẻ cao nhất cũng chỉ hai mươi mấy thôi.

Cô ổn định lại tâm trạng: "Cô Đông Phương, nếu tôi đã đến rồi, có lời gì cô đừng ngại nói thẳng."

"Cô Cố, tôi thấy cô thật sự không nhớ gì cả, sao Kỳ không nói những chuyện trước kia với cô chứ?" Đông Phương Vỹ uống một ngụm cà phê: "Tôi chỉ cảm thấy cô đáng thương, bị mơ màng trong hạnh phúc giả tạo."

Cố Nhã Thiển từ từ siết chặt ngón tay, nghe xưng hô thân mật của cô ta với Tô Ngọc Kỳ, mất trí nhớ thật sự là một điểm yếu của cô, nhưng không chứng tỏ cô sẽ không phân rõ thật giả.

Cô chỉ khẽ nở nụ cười: "Cô Đông Phương, tôi không biết trước kia cô có quan hệ gì với chồng tôi, nhưng mà, ngày mốt chúng tôi sẽ kết hôn, tin rằng cô Đông Phương cũng nhận được thiệp mời có đúng không.”

Cố Nhã Thiển đột nhiên cảm thấy, mình đến đây đúng là lãng phí thời gian, cô đứng lên, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Ánh mắt của Đông Phương Vỹ hơi thay đổi, nhìn nhẫn kim cương Cố Nhã Thiển đeo trên ngón áp út bàn tay trái, gần như muốn chọc mù hai mắt của cô ta.

Cô ta nắm chặt thìa bạc trong tay: "Cố Nhã Thiển, tôi chỉ tốt bụng đến đây nói với cô, cô không phát hiện sao? Mọi người đều lừa cô, không nói với cô rằng cô và Kỳ quen nhau thế nào, và vì sao lại gả cho anh ấy."

Bóng lưng Cố Nhã Thiển hơi cứng đờ.

"Tôi thật sự muốn biết, nhưng mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết. Không cần cô Đông Phương hao tâm tổn trí."

Đông Phương Vỹ cười lạnh: "Kỳ hoàn toàn không thích cô, cô chỉ thay em gái cô gả cho anh ấy thôi, người anh ấy cưới là em gái của cô, hoàn toàn không phải cô."

"Năm mười chín tuổi cô bán một đêm cho Kỳ, không biết nhục nhã bò lên giường anh ấy, nếu không cô cho rằng, vì sao cô có thể mang thai con của anh ấy." Đông Phương Vỹ giễu cợt: "Không phải đều do cô không biết liêm sỉ tính kế Kỳ sao."

"Loại phụ nữ như cô, sao Kỳ có thể thích cô được." Đông Phương Vỹ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp Cố Nhã Thiển, muốn nhìn thấy cảm xúc khiến cô ta hài lòng trên khuôn mặt này, nhưng không có...

Cả người Cố Nhã Thiển lạnh như băng, lý trí nói với cô, cô nên rời đi, Đông Phương Vỹ tìm đến cô vào lúc này là vì khiến cô hiểu lầm Tô Ngọc Kỳ.

"Những gì cô nói, tôi sẽ không tin."

Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn Đông Phương Vỹ: "Cho dù cô có nói sự thật, như vậy cũng là chuyện trước kia, cô Đông Phương, cô có biết bây giờ mình giống cái gì không?"

Cô cắn nhẹ môi, giọng nói rõ ràng: "Giống một người phụ nữ oán hận.. không chiếm được mà lòng tràn đầy ghen ghét, đương nhiên chồng của tôi rất xuất sắc, bên cạnh có không ít người phụ nữ thích anh, giống như cô Đông Phương càng nhiều hơn, nhưng mà tôi nghe nói, cô Đông Phương đã sớm đính hôn, đã có hôn ước rồi, vậy thì cô Đông Phương vẫn nên đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy thì hơn."

Đông Phương Vỹ siết chặt hai tay, lòng bàn tay dính máu tươi.

Bị người ta chế nhạo trắng trợn như vậy.

Cô quan sát Cố Nhã Thiển một lần nữa, người phụ nữ này mất trí nhớ rồi thật sự đã thay đổi, không còn yếu đuối giống như lúc trước nữa.

Đúng là cô xem thường Cố Nhã Thiển này rồi.

Đông Phương Vỹ đứng lên: "Cố Nhã Thiển, tôi chỉ thấy cô đáng thương chẳng hay biết gì nên tốt bụng nói với cô, cho dù cô có tin hay là không, sự thật chính là như thế."

Cô ta là một người rất giỏi chiến đấu tâm lý: "Cô hoàn toàn không hiểu Kỳ, từ năm mười tám tuổi tôi đã gặp Kỳ rồi, tôi rất hiểu anh ấy, có lẽ anh ấy nhất thời bị cô mê hoặc cho nên mới có chút thích cô, nhưng nhanh thôi, cô sẽ không phải là cái gì cả, cô Cố, cô thật sự rất đáng thương, cái gì cũng không biết, cô có biết người đã làm hại ba mẹ còn có anh trai của Kỳ là ai không, chính là ông ngoại tốt kia của cô. Cô cho rằng Kỳ sẽ thật lòng thích cô sao? Cũng chỉ là lợi dụng cô thôi...”

Cố Nhã Thiển ra khỏi quán cà phê, đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều tháng mười một chiếu lên người cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nhợt, dưới ánh mặt trời, Cố Nhã Thiển lại cảm thấy, có chút lạnh lẽo.

....

Bởi vì sắp đến ngày cưới, trước lễ cưới ba ngày.

Dựa theo phong tục trong vùng, trước khi kết hôn ba ngày cô dâu chú rể không thể gặp mặt nhau, cho nên Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ cũng không gặp mặt.

Buổi tối người đàn ông không đến biệt thự Ngân Phong.

Cố Nhã Thiển nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là lời nói của Đông Phương Vỹ.

"Cô có biết người đã làm hại ba mẹ còn có anh trai của Kỳ là ai không, chính là ông ngoại tốt kia của cô. Cô cho rằng Kỳ sẽ thật lòng thích cô sao? Cũng chỉ là lợi dụng cô thôi..."

"Ba của Kỳ, Tô Hướng Nam dẫn mẹ cô đi, tôi quên mất, cô không biết những chuyện này, vào ngày tổ chức lễ trưởng thành của mẹ cô - Cố Nhược Dung, Tô Hướng Nam tìm người cưỡng hiếp bà... buồn cười bao nhiêu chứ, cô thế nhưng lại thích Kỳ..."

"Từ khi Kỳ mười bốn tuổi đã thề nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự, chủ mưu thật sự chính là ông ngoại của cô... ông Cố, ông ta mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, cô cảm thấy anh ấy sẽ thích cô, thích cháu gái của Cố Hoài Chương - người hại chết ba mẹ thân yêu, anh cả kính mến của anh ấy, hủy đi cả nhà bốn người của anh ấy sao?"

"Hai đứa con này của cô, cũng chỉ do cô trộm sinh ra nó thôi, khoảng thời gian gả cho Kỳ, cô mang thai, nhưng mà Kỳ đã phá hủy đứa nhỏ rồi... Sao anh ấy có thể để cô sinh con của mình được, cô không xứng."

Cố Nhã Thiển ngồi dậy, chôn mặt vào trong đầu gối.

Cô cố gắng muốn ném tất cả chuyện này ra khỏi đầu, nhưng làm thế nào cũng không được, những lời này của Đông Phương Vỹ giống như ma chú bao vây lấy cô, gặm nhấm cô.

“Cô có biết người đã làm hại ba mẹ còn có anh trai của Kỳ là ai không, chính là ông ngoại tốt kia của cô. Cô cho rằng Kỳ sẽ thật lòng thích cô sao? Cũng chỉ là lợi dụng cô thôi..."

Cô một lần lại một lần nói với mình, những gì Đông Phương Vỹ nói đều là giả.

Nhưng mà..

Một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Cố Nhã Thiển, nhưng mà, những chuyện này thật sự là giả sao?

Cô nhớ tới hai năm trước, cô hôn mê vừa mới tỉnh lại.

Biết được mình có một đứa con, tên là Dạ Lê, biết được mình là cô tư của nhà họ Cố.

Hai năm trước, Dạ Lê khoảng năm tuổi.

Còn mình hai năm trước, quá lắm vẫn chưa đến hai mươi bốn tuổi.

Lúc cô sinh ra Dạ Lê cũng chỉ mười chín, đang ở tuổi học đại học, sao có thể sinh con được?

Lúc đó điều kiện gia đình của cô không tốt, em trai bị bệnh, mẹ đã sớm mất rồi, tất cả đều cần dựa vào mình, sao cô có thể gặp được người đàn ông kiêu ngạo cao cao tại thượng như Tô Ngọc Kỳ chứ.

Cổ tích cô bé lọ lem, chỉ xem thôi là được rồi, sao cô có thể thật sự tin tưởng đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.