Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 406: Chương 406: Dạ hội (2)




Mộc Như Phương không ngờ lại gặp Cố Thần Phong ở đây, cô đã có ý tránh mặt, dù sao hôm nay cô đi củng Đào Gia Thiên, hơn nữa, anh ta đối với cô rất tốt, chăm sóc cho cô và Nặc Nặc, thực ra điều cô càng sợ là…

Cô sợ vì mình sẽ liên lụy đến Cố Thần Phong, tính cách Đào Gia Thiên nắng mưa bất thường, không ai đoán trước được, anh ta đúng là hận cô nhưng lòng chiếm hữu cũng rất lớn, nếu không sẽ không nhốt cô ở trong biệt thự.

Mộc Như Phương rất hiểu anh ta.

Trước kia, cho dù là bạn nam cùng lớp liếc mắt nhìn cô, anh ta cũng khó chịu. Trung học, đại học, các chàng trai theo đuổi cô đều không ít, nhưng Mộc Như Phương không cần quan tâm đến những chuyện này vì tất cả đã có Đào Gia Thiên đứng ra giải quyết giúp cô.

Khi anh nhìn cô, luôn có một cảm giác ấm áp, chỉ khi nào rời khỏi tầm mắt của cô, mới toát ra vẻ mạnh mẽ và quyết đoán.

Những nam sinh từng điên cuồng theo đuổi cô đều sẽ vì anh mà sợ hãi rút lui.

Sự chiếm hữu của anh ta như đã trở thành một chứng bệnh.

Lúc này, Mộc Như Phương cố ý muốn tránh mặt Cố Thần Phong, cô bước vào một phòng nghỉ ngơi, phòng này rất nhỏ, có thể tránh mặt Cố Thần Phong bên ngoài, là nơi các quý bà quý cô nghỉ ngơi, nói chuyện giao lưu, có thể chứa được khoảng năm, sáu người.

Trà, hoa quả.

Lúc này trong phòng đang có hai bà phu nhân giàu có, nhìn thấy Mộc Như Phương bước vào, liền ngơ ngác một lúc, nhìn chằm chằm vào mặt cô, Mộc Như Phương nhẹ nhàng cúi đầu, lặng lẽ đi đến bên một chiếc ghế sofa ngồi xuống, mái tóc đen dài tết nhẹ, một vài sợi xõa xuống hai bên má, cộng thêm nét trẻ trung của một cô gái xinh đẹp.

Hai vị quý bà nhỏ nhẹ trò chuyện.

Mộc Như Phương không có để ý đến họ, yên lặng ngồi xuống, chờ đợi sự trôi đi của thời gian, chờ đợi bữa tiệc tối nay sẽ kết thúc.

Trong phòng không khí tràn ngập các loại mùi nước hoa, cộng thêm phòng diện tích nhỏ, không khí không lưu thông, khiến cho mùi hương càng trở nên nồng nặc. Mộc Như Phương giơ tay rụi rụi lông mày, cô nhìn điện thoại, bây giờ là 8h55. Đột nhiên cửa phòng mở ra.

Có hai vị tiểu thư bước vào, tiếng cười nói rôm rả.

" Chị Yên Yên, chị đừng có nói như vậy, Tề tam thiếu gia người ta làm gì có để ý đến em.", khuôn mặt hiện lên vẻ e thẹn.

Một cô gái khác mặc váy dài màu hồng nói: " Sao không thế chứ? Nhược Tuyết à, cậu Tề đó đã để ý em mấy lần rồi.", tiếng nói dừng lại, ánh mắt hướng về phía Mộc Như Phương. Cô gái bên cạnh không nghe thấy tiếng trả lời, liền nhìn theo ánh mắt của cô, hai người đồng thời nhìn Mộc Như Phương.

Cô đã bị họ để ý từ lâu rồi.

Tần Nhược Tuyết nhìn Mộc Như Phương, từ từ nắm chặt bàn tay lại bởi vì lúc này khi cô ta bước vào, Tề tam thiếu gia cũng nhìn cô ta, lòng đố kỵ của phụ nữ thực sự rất mạnh mẽ, đến rất đột nhiên, càng ngày càng sâu đậm, Tần Nhược Tuyết không chút giấu giếm.

" Không biết cô đây xưng hô thế nào?", người nói là cô gái trẻ mặc váy hồng, tên Trần Yên Yên, khoảng 25 tuổi,nhìn về phía Mộc Như Phương.

Hai người bước vào ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh Mộc Như Phương.

Phòng nghỉ ngơi chỉ rộng có như vậy,là bên tổ chức chuẩn bị cho khách mời. Hai người phụ nữ kia thuộc nhà giàu có, khoảng hơn 30 tuổi nên tự nhiên với mấy cô gái trẻ tuổi không có nhiều điểm chung để trò chuyện cho lắm.

Mộc Như Phương nhìn Trần Yên Yên: " Tôi họ Mộc."

Giọng nói của cô không phải là quá hay, với khuôn mặt này sẽ khiến cho người khác không có cảm giác đồng điệu. Tần Nhược Tuyết nghe xong bất chợt cười lên, giọng nói thật khó nghe, anh Tần chắc chắn sẽ không thích, xinh đẹp cũng chẳng có ích gì.

"Mộc, sao tôi chưa từng nghe nói có tên Mộc Gia, không phải là gia đình nhỏ tầm thường nào chứ. Năm nay, sao những người thấp kém cũng có thể tham gia buổi tiệc sang trọng như thế này nhỉ? Thật không biết tại sao Tề thiếu gia tổ chức bữa tiệc này, rồi mời những kẻ thấp hèn như thế, thật là hạ thấp thân phận của mình."

Người nói chính là Tần Nhược Tuyết, cô ta che miệng cười cười.

Cô ta nhìn hai vị phu nhân: "Bà Vương, bà Trương, hai người thấy có đúng không? Mọi người có từng nghe nói đến nhà họ Mộc không?"

Hai bà thấy Mộc Như Phương xinh đẹp, chắc mẩm là mấy cô người tình chuyên quyến rũ đàn ông, cũng lạnh lùng châm chọc: "Hình như đúng thật là chưa từng nghe nói đến Mộc Gia, chắc chắn là một tiểu hộ thấp kém nào đó rồi."

Mộc Như Phương biết đối phương đang châm chọc mình, cô vẫn rất thản nhiên, không nói gì, đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, vốn dĩ vào đây, là để tránh Cố Thần Phong.

Sau là muốn nghỉ ngơi chốc lát.

"Cô có ý gì đây, bị tôi nói trúng rồi phải không!", Tần Nhược Tuyết thấy cô ta đi, trong lòng không vui: "Cũng không xem lại mình là ai, ở đây quyến rũ người khác, không biết xấu hổ."

Mộc Như Phương mở cửa, bước ra ngoài.

Những thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo như vậy, cô nhìn đã cảm thấy rất đau đầu, trước kia, cô đã chịu không ít khổ cực, nhưng sung sướng hạnh phúc cũng không ít, trải qua những ngày tháng khó khăn nhất nên học được cách nhẫn nhịn, chai lì rồi.

Trong phòng tiệc tổ chức vũ hội, ánh đèn mờ ảo.

Mộc Như Phương từ xa đã thấy bóng người của Đào Gia Thiên, cao lớn rắn rỏi, sống lưng dài, thẳng tắp. Anh ta vì nhiều năm tập luyện, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng eo nhỏ, chiếc quần âu đen sang trọng không một nếp nhăn ôm lấy đôi chân dài của anh.

Không ít các cô tiểu thư lén nhìn trộm anh, nhưng đều không dám lại gần.

So với anh, người được tất cả các cô gái ở đây chào đón chính là chủ nhân đằng sau tố chức bữa tiệc này, Tề tam thiếu gia, Tề Thâm.

Ngoại hình anh tuấn khôi ngô, gia thế hiển hách, Tề tam thiếu gia, trở về từ nước ngoài, là một nhân tài kinh doanh.

Mộc Như Phương nhìn qua sàn nhảy, thoáng mắt nhìn Tề Thâm, sau đó lặng lẽ thu ánh mắt lại, đi về phía trước, đến bên cạnh Đào Gia Thiên, anh kéo tay cô ra sàn khiêu vũ, ánh đèn mập mờ, tạo ra không khí đúng chuẩn một buổi khiêu vũ, tay Đào Gia Thiên đặt lên eo cô: "Đi đâu thế?"

"Đến phòng nghỉ ngơi." Cô đáp.

Cô nói thêm một câu: "Thấy hơi mệt, muốn ngồi một lát."

"Ừ."

Nhiệt độ từ bàn tay của anh ta, cách qua một lớp áo, đặt lên eo cô, Mộc Như Phương cảm nhận một cách rõ ràng, ngửi thấy mùi trên người anh ta, thuốc lá cộng với bạc hà, nhưng không hề khó chịu.

Ánh mắt cô cứ nhìn vào ngực anh ta, bất giác chú ý đến hoa văn trên áo, không cẩn thận giẫm phải chân Đào Gia Thiên, có chút hoảng hốt:" Xin,...xin lỗi anh…"

Cảm thấy bàn tay trên eo mình bóp chặt hơn, cô vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ chú ý hơn."

Đào Gia Thiên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đang hốt hoảng của cô, khoảnh khắc đó cô như sinh ra sự sợ hãi, sự sợ hãi từ trong ánh mắt, như là nỗi sợ với anh ta đã trở thành bản năng, xin lỗi cũng vậy, liên tiếp vài câu.

Anh ta thực ra không hề thấy đau.

Chân không hề có cảm giác gì, chỉ là không may bị giày của cô ta đụng trúng.

"Ừ."

Mộc Như Phương thở như vừa trút đc gánh nặng, nhảy thận trọng hơn, thực ra cô rất ít tham gia yến hội, bị nhốt trong phòng lâu như vậy, từ lâu đã quên cách khiêu vũ, chỉ là dựa theo bản năng, nhảy theo điệu nhạc.

Cho dù là trước đây, cô cũng ít khi đi dự hội.

Vì vậy khiêu vũ là không thể.

Ngoài anh ta, Đào Gia Thiên sẽ không để cô khiêu vũ với bất kì người đàn ông nào khác.

" Đào Tổng, đổi bạn nhảy một chút đi.", giọng nói cứng cỏi của một người đàn ông trẻ tuổi, Mộc Như Phương vẫn chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên có ngoại lực, kéo cô ra, cô hướng mắt nhìn xem người trước mắt mình là ai.

Tề Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.