Cho dù Đào Y Y không muốn những người không liên quan làm ảnh hưởng tới tâm trạng mình, nhưng ánh mắt An Mịch nhìn cô khiến lúc nào cô cũng có cảm giác buồn nôn như vừa ăn phải ruồi.
Vì cái tên của cô ta khiến Đào Y Y nghĩ đến Cố Thâm.
Bây giờ mọi chuyện cô làm đều là để cho anh xem, anh muốn hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của cô, đã là điều không thể nữa rồi.
Nhưng trong đám người, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Cố Thâm.
Cô như đang đánh cược vô nghĩa với người ta, cuối cùng cũng thắng nhưng không tìm được ai để khoe.
Bây giờ đã có rất nhiều khách khứa tới, sau buổi lễ tất cả khách sẽ ở lại khách sạn ven biển này, còn Đào Y Y đã sớm bị đưa về phòng tân hôn của khách sạn.
“Hôm nay có rất nhiều người tới đây, có lẽ tôi sẽ phải xã giao tới rất muộn.”
“Không sao.” Đào Y Y mỉm cười thản nhiên: “Vậy tôi sẽ ngủ trước, không đợi anh nữa.”
Vốn dĩ chỉ là một cuộc liên hôn, hai người luôn duy trì sự ăn ý tương kính như tân, so với việc động phòng, đương nhiên đối tác làm ăn do nhà họ Đào mời tới sẽ thu hút Doãn Minh Thần hơn.
Vì vậy, mỗi khi đến mời rượu bàn nào là sẽ nói chuyện tìm hiểu kỹ một lượt.
“Chúc mừng anh cả.”
Bữa tiệc linh đình, cũng chẳng biết vì sao Doãn Minh Tước lại uống hơi quá chén nhưng Doãn Minh Thần chỉ coi như anh không chịu thua nên càng đắc ý cụng ly với anh.
“Tiếc là chị dâu cậu mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước rồi, nếu không nhất định tôi sẽ đưa cô ấy tới chúc rượu cậu.”
Dù sao có người nhà họ Đào chống lưng, trước đây hai anh em chưa bao giờ nói năng khiêu khích nhau lộ liễu đến vậy thì bây giờ Doãn Minh Thần lại tràn đầy tự tin.
Doãn Minh Tước chỉ lạnh lùng cười chứ không nói gì.
Chị dâu sao?
Doãn Minh Thần như đang tuyên bố thắng lợi với anh, cũng là đang cảnh cáo anh.
Nếu đã làm chuyện vô vị mọi người điều biết như vậy thì cứ để tiếp tục như thế đi, đừng có những ước mơ viển vông xa vời không thể với tới được nữa.
Không ai thấy sau khi Doãn Minh Tước rời đi, anh đã ném vỡ chiếc ly đế cao trong tay, loạng choạng rời khỏi bữa tiệc.
An Mịch chỉ mới vừa vào nhà vệ sinh, quay lại đã không thấy Doãn Minh Tước đâu, lòng nóng như lửa đốt gọi cho anh nhưng anh đã tắt máy, cô ta chỉ biết tìm xung quanh.
Mà lúc này ở trong phòng tân hôn.
Trong bữa tiệc Đào Y Y cũng không ăn gì, bận rộn cả một ngày, lục phủ ngũ tạng đều rỗng, chỉ có thể nhờ Mộc Như Phương tìm giúp chút đồ ăn, cô ngáp một cái, dựa vào giường xem TV.
Trước nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác kết hôn lại là thế này, nhàm chán và tẻ nhạt, nhưng may thay mọi chuyện ở bên ngoài đã có Doãn Minh Thần ứng phó, anh ta cũng đã thực hiện lời hứa của mình sẽ bảo vệ cô an toàn.
Đào Y Y nheo mắt xem thời sự, tuỳ ý chuyển kênh, không ngờ trong vô lúc tình lại nghe được một đoạn tin thời sự.
“Bảng xếp hạng Forbes năm nay lại một lần nữa có sự xuất hiện mới. Một người đàn ông họ Cố đã bứt phá và trở thành người giàu trẻ tuổi nhất trong top 10. Qua số liệu, chúng ta có thể thấy rằng anh Cố Thâm rất giàu có, trong vòng một năm đã nắm giữ toàn bộ bất động sản của thành phố Tùng, thậm chí anh ấy còn muốn đầu tư vào lĩnh vực giải trí và điện ảnh, tiếc rằng anh Cố Thâm là người khiêm tốn nên đến nay vẫn chưa ai thấy được diện mạo anh ấy.”
“Đúng thế, còn trẻ mà đã giàu có và có triển vọng như vậy, thật đúng là hiếm thấy…”
Hai người dẫn chương trình anh một câu tôi một câu, nhưng những lời sau đó Đào Y Y hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Đây là chuyên mục phỏng vấn tiết lộ bí mật của bảng xếp hạng Forbes, nhưng chỉ có một vài thông tin về người này, diện mạo chân thực của anh ấy vẫn đang được đặt rất nhiều dấu chấm hỏi màu xám.
“Cố Thâm, là anh sao?”
Đào Y Y cảm thấy điều khiển TV như củ khoai nóng bỏng tay, cô lập tức tắt TV, hôm nay là ngày kết hôn của cô, không nên nghĩ nhiều như vậy.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đã kéo về sự chú ý của Đào Y Y, cô đứng dậy mở cửa.
Thì ra là Mộc Như Phương đã trở lại.
[Chắc là em đói lắm rồi phải không, ăn nhiều một chút, chị còn phải đi xa giao cùng anh em, không ở lại với em được nữa rồi.]
“Chị đi đi.” Đào Y Y biết Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên thân mật, có thể bớt chút thời gian đưa cô đi kết hôn đã coi như là mượn người của Đào Gia Thiên rồi, cô nào dám chỉ mượn mà không trả.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, không hiểu vì sao chóp mũi Đào Y Y lại hơi chua xót.
Cảm giác kết hôn khiến cô cảm thấy lòng chua xót vô hạn, hơn nữa người trên TV kia chỉ khiến cô cảm thấy mọi chuyện dường như đang đè ép cô đến thở không nổi.
Cốc cốc cốc, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Đào Y Y còn tưởng Mộc Như Phương quay lại, nhưng phát hiện hành lang không có ai, cô nhìn quanh thì thấy ngoài cửa có thêm một chiếc xe chứa đồ ăn, trên xe có rất nhiều thức ăn.
Ra tay hào phóng như vậy, so sánh với thức ăn mà Mộc Như Phương chuẩn bị thì hẳn là do Doãn Minh Thần cho người chuẩn bị.
Lòng Đào Y Y ấm áp, cô thấy trên xe còn có một tờ giấy, nét chữ rất mạnh mẽ, vừa nhìn là biết chữ của đàn ông.
“Tâm ý của tôi, đừng phụ nó.”
Anh ấy vẫn luôn chu đáo, nhìn vào sự chuẩn bị này, chắc là Doãn Minh Thần cho người chuẩn bị cho cô.
Nhưng vì có quá nhiều nên Đào Y Y chỉ chọn vài món cô thích rồi đi vào phòng, nhưng không lâu sau cô đã quay lại, nhìn chằm chằm bát canh nấm trắng nóng hổi còn đang bốc khói hồi lâu.
Cô nhớ khi ở biệt thự Hồng Phong, lần hoà thuận nhất với anh lại là khi cô bị thương cần bồi bổ nên anh đã xuống bếp tự tay nấu canh cho cô.
Cũng giống như bát canh này.
Đào Y Y cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bưng bát canh đi vào, như vậy đã có ba món mặn và một món canh.
Không nghi ngờ có anh, Đào Y Y vẫn ăn rất vui vẻ, tâm trạng u ám ban đầu cũng do hơi ấm của thức ăn mang lại mà ấm áp hơn rất nhiều, cô không chú ý tới sau khi đóng cửa lại, xe ăn bên ngoài đã bị người khác đẩy đi.
Trong lúc ăn, Đào Y Y vẫn không kìm được sự tò mò, lại bật TV lên xem chương trình vừa nãy.
Nửa giờ sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên, lúc này trời đã về khuya.
Khách khứa bên ngoài vẫn uống rượu vui vẻ, Doãn Minh Thần cũng vì xã giao quá nhiều mà nôn lên nôn xuống, gắng gượng như vậy dù rất tổn thương cơ thể, nhưng anh ta cũng nhân cơ hội này bộc lộ tài năng trước mặt người thân và bạn bè của nhà họ Đào, được nhiều người khen ngợi tuổi trẻ tài cao.
Tiếng đập cửa vang lên liên tục, nhưng bên trong không hề truyền tới bất kỳ tiếng động nào.
Người đó mỉm cười, nhẹ nhàng xoay nắm cửa, sau đó bật đèn lên, đèn trong phòng mờ ảo, ngoại trừ ngọn nến đỏ trên đầu giường và tấm màn rủ xuống thì bầu không khí đều khá ổn.
Lại nhìn lên giường, một bóng người gầy gò đã ngủ say sưa, váy cưới trên người hơi xộc xệch, cô cũng chẳng điều chỉnh lại, hơi thở đều đều.
TV trong phòng vẫn đang bật, giới thiệu về người tên “Cố Thâm” này có vẻ thu hút rất nhiều người xem, nội dung dài mà lại phức tạp.
Người đàn ông khoá cửa lại, tắt TV rồi muốn đỡ cô dậy, không ngờ Đào Y Y lại xoay người, hoàn toàn nằm trong vòng tay anh.
“Ưm… Cố Thâm…”
Cô vừa lên tiếng, người đàn ông trong bóng tối không nhịn được bật cười, cơn giận kìm nén bấy lâu dường như cũng biến mất vào lúc này.
Trên người anh mang theo mùi rượu, khi bế cô lên vẫn khá cẩn thận, nhẹ nhàng.
“Xem ra em vẫn còn nhớ tôi.”
Anh cởi chiếc váy cưới vướng víu trên người cô xuống, không ngờ bên trong cô lại không mặc gì, mắt anh co lại, yết hầu không kìm được lên xuống.
Nhưng Đào Y Y hoàn toàn không thể phân biệt được đây là mơ hay thực, ý thức của cô vẫn rất hỗn loạn.
Tối qua cô ngủ không ngon, vì nhắm mắt lại là hình ảnh Cố Thâm lại hiện lên, không ngờ đêm tân hôn cô lại mơ thấy anh.
Trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng cô đưa tay lên cẩn thận vuốt ve ngũ quan khuôn mặt anh, đúng là diện mạo này không sai.
“Xin lỗi…” Đào Y Y bắt đầu khóc thút thít: “Tôi thật sự không cố ý khiến anh bị thương… tôi chỉ sợ anh…”
“Sợ tôi làm sao?”
Giọng nam quyến rũ trầm thấp dỗ dành bên tai cô, không ngờ giờ phút này cô lại vừa gợi cảm vừa đáng yêu như vậy, ngay cả nơi trắng nõn mềm mại như ngọc của mình cũng không biết che đi, hai tay ôm lấy cổ anh, như thể rất nhớ anh.
“Tôi chỉ sợ anh ép tôi trở về, anh cũng biết là tôi thích anh…”
Những lời tiếp theo của cô đều bị nuốt vào trong hơi thở nóng bỏng, men rượu trong khoang miệng không hề khó chịu, thậm chí còn có chút mê say.
Đào Y Y cho rằng mình đang mơ, mặc dù giấc mơ này chân thực khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Nhưng nếu như đối phương là Cố Thâm thì cô sẵn sàng mơ nốt giấc mơ đêm nay.
Lăn qua lộn lại, tấm màn che đi hai người đang quấn quýt lấy nhau, thà chết không buông.