Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 636: Chương 636: Đấu giá




Mộc Như Phương gật đầu, đáy mắt người đàn ông trở nên nóng bỏng.

Anh cúi đầu giữ chặt môi cô, hai người quấn lấy nhau một lúc trên sofa thư phòng.

Đào Gia Thiên nói: “Anh đã sắp xếp buổi đấu giá từ thiện, biệt thự Hồng Phong.”

Đào Y Y vẫn là không thể đợi tới khi có người đến cứu cô.

Chờ đợi cả ngày, khiến cô có chút mệt mỏi.

Chẳng lẽ người nhà họ Đào căn bản không nhận được tin tức cầu cứu của cô.

Cô đã có thể xác định bà Bạch không phải người của Cố Thâm, nếu không cô sớm đã không phải chỉ đơn giản bị nhốt ở đây, nhưng bà ta rốt cuộc đứng về phía ai chứ?

Màn đêm vội vàng buông xuống, lúc Đào Y Y đúng giờ chuẩn bị quay lên lầu, không nghĩ tới Tiểu Tuyết Hoa bên cạnh đột nhiên kích động vẫy đuôi sủa.

Dọa Đào Y Y giật nảy, Tiểu Lâm cũng không hiểu ra sao, vội vàng đứng dậy ôm nó, không nghĩ tới nó bỗng nhiên nổi điên xông ra cửa.

Tiểu Lâm lập tức đứng dậy đuổi theo, Đào Y Y ngồi đó, hai tay nắm chặt.

“Đừng chạy, quay lại...”

Một con Schnauzer nho nhỏ thế mà lại chạy rất nhanh, Tiểu Lâm lại lo lắng cho Đào Y Y trong phòng khách, vì vậy không dám trễ nãi quá lâu, chỉ muốn ôm Tiểu Tuyết Hoa quay lại ngay lập tức.

Không nghĩ tới, Tiểu Tuyết Hoa nhanh chóng chạy tới cạnh cổng lớn biệt thự, có người đứng đó, dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, đang muốn ấn chuông cửa.

“Gâu——gâu gâu——“

Tiểu Tuyết Hoa sủa như điên về phía người ngoài cửa, Tiểu Lâm lúc này mới mờ mịt nhìn người đó, vì anh ta đang muốn nhét phong thư trong tay vào hộp thư ở cửa.

“Anh là?”

Người đó thấy có người đi ra, vội rút thư ra.

“Thì ra là có người, tôi ấn chuông rất lâu cũng không ai trả lời, ngại quá, tôi là nhân viên trong đoàn đội trợ lý của ngài Lý An - nhà thiết kế khu biệt thự Hồng Phong, ngày mai ngài Lý An và nhà họ Đào cùng nhà Âu Dương hợp tác chuẩn bị một buổi đấu giá, chủ nhân của mỗi trang viên đều nằm trong danh sách khách mời, đây là thư mời của cô.”

“Không cần đâu, ông chủ chúng tôi đang ở nước ngoài, không tiện tham gia.” Tiểu Lâm cảnh giác, trực tiếp từ chối.

Người đó cười cắt ngang lời Tiểu Lâm: “Cái này chủ sở hữu nào cũng phải đi, cũng tương đương với một buổi đấu giá từ thiện, đây là buổi tiệc tối đấu giá do nhà họ Đào thành phố Hải Châu hợp tác với nhà Âu Dương và vài gia tộc lớn tổ chức, hoành tráng trước nay chưa từng có, hợp tác với Hồng Phong của chúng ta cũng là vì đảm bảo chất lượng buổi đấu giá, đến lúc đó cũng sẽ có một số đồ cất giữ riêng của những danh viện được đưa lên triển lãm, ví như cô Đào thành phố Hải Châu, cô Cố, cô Thượng Quan và cô Âu Dương, đều sẽ đưa ra đồ đấu giá sưu tầm của mình, đều là những thứ hiếm gặp, chủ nhân nhà cô không chừng sẽ có hứng thú đâu?”

Nghĩ là biết, đã có quá nhiều người lấy lý do chủ nhân không có mặt để từ chối, vì vậy lời nói của anh ta cực kỳ thuần thục.

“Thực ra chủ nhân ra ngoài không tiện cũng không sao, vầy đi, cô để tôi đăng ký thông tin thân phận của chủ sở hữu, đến lúc đó chúng tôi có đoàn đội tranh đấu giá chuyên môn, có thể đấu giá thay cô từ xa, phải biết rằng, nhưng đồ cất giữ riêng của các danh viện, thật sự rất khó gặp, bỏ lỡ không biết phải đợi tới bao lâu.”

Người đó nói năng hùng hồn, Tiểu Lâm lại vẫn lo lắng cho Đào Y Y trong nhà, huống chi người anh ta nói ở ngay đây, cô ta càng không dám tùy tiện đồng ý thay Cố Thâm.

“Ngại quá, thật sự không cần đâu.”

Thấy sắc mặt cô ta khó xử, người đó cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành để lại một tập tuyên truyền buổi đấu giá liền lễ phép rời đi.

Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm Tiểu Tuyết Hoa gầm gừ quay về, lúc nhìn thấy Đào Y Y ở xa vẫn ngồi trong phòng khách, trái tim luôn phập phồng mới xem như bình tĩnh lại.

Mà bên ngoài trang viên lúc này, người đó lấy điện thoại ra báo cáo: “Hiện tại xuất hiện chủ sở hữu đầu tiên từ chối tham dự, đã thêm vào danh sách đáng ngờ.”

“Nhìn chằm chằm nơi đó.”

“Dạ.”

Lúc Đào Gia Thiên nhận được tin tức vừa khéo ngay trước khi lên máy bay, anh vốn nghĩ, gia nghiệp nhà họ Đào lớn mạnh, thực lực hùng hậu, là gia tộc số một thành phố Hải Châu, gần như thư mời của nhà họ Đào, đều sẽ cho vài phần mặt mũi, không dám không đến.

“thành phố Tùng...”

Bút trong tay anh vô thức viết hai chữ này, khoanh tròn lại.

Tiểu Lâm uống hớp nước ngồi xuống, sợ khiến Đào Y Y cảm thấy cô ta đang theo dõi cô thay Cố Thâm, mặc dù trong lòng Đào Y Y đã rõ ràng.

Vốn dĩ lúc Tiểu Lâm ra ngoài, Đào Y Y vẫn thấp thỏm, vô số suy nghĩ chạy trốn lóe lên trong đầu, nhưng vừa nghĩ tới khắp nơi bên ngoài đều là camera giám sát và bảo vệ của Cố Thâm, cô chỉ đành cam chịu ngồi đây.

Bây giờ, ngay cả người xa lạ đầu tiên đến thăm hỏi kể từ khi cô vào ở lâu như vậy cũng chỉ là một nhân viên chào hàng, điều này khiến cô cảm thấy rất thất bại.

Tiểu Lâm tiện tay đặt tập tuyên truyền lên bàn, dẫn Đào Y Y lên lầu tắm rửa.

Đợi Đào Y Y ngủ trưa, Tiểu Lâm vẫn không yên tâm, cảm thấy mình từ chối có chút qua loa.

Không biết mình xử lý như vậy rốt cuộc có thỏa đáng không, cho nên cô ta vẫn báo cáo chuyện hôm nay với Cố Thâm.

Hôm sau vốn là ngày Cố Thâm hẹn đến bệnh viện làm phẫu thuật cho Đào Y Y, sáng tinh mơ Cố Thâm đã tự mình đến biệt thự Hồng Phong một chuyến, một là không muốn để một mình cô vào phòng phẫu thuật, hai là buổi đấu giá do nhà họ Đào và ngài Lý An cùng lên kế hoạch đó, anh phải đi một chuyến.

Không nói tới đồ cất giữ của Đào Y Y, anh không muốn rơi vào tay người khác, quan trọng nhất là lần này Đào Gia Thiên rõ ràng là nhằm vào anh.

Sáng sớm, Đào Y Y vẫn còn đang rửa mặt chuẩn bị, vì phải phẫu thuật, cho nên không thể ăn.

Khoảng thời gian đó, Cố Thâm xem tập tuyên truyền trên bàn trà, xác nhận quả đúng là thiết kế của ngài Lý An xong, Tiểu Lâm cũng dẫn Đào Y Y trùm kín từ trên xuống dưới xuống lầu.

Cố Thâm lại ôm cô vào lòng, như sợ cô cảm lạnh, nhưng có chuyện tức giận mấy ngày trước, Đào Y Y căn bản không muốn nói chuyện với anh, luôn im lặng.

Cố Thâm cũng không để ý, anh chỉ cần người phụ nữ này ngoan ngoãn ở bên cạnh mình như bây giờ là được, những chuyện khác anh không để tâm.

Tài xế sớm đã chờ ở cửa, Cố Thâm cẩn thận để Đào Y Y ngồi vào ghế sau, hàng người lập tức xuất phát đến bệnh viện của bác sĩ Bạch.

Phía sau khu rừng bên cạnh, vì Đào Gia Thiên kêu họ nhìn chằm chằm chỗ này, nên đành ngủ lều ngoài biệt thự, thấy họ rời đi, lập tức lái xe đi theo.

“Anh sáu, người trong nhà ra ngoài rồi.”

“Theo sát họ.”

Bên này, xe của Cố Thâm đã lên đường cao tốc, anh từ đầu tới cuối bảo vệ Đào Y Y trong lòng, mặc dù cô có chút kháng cự.

“Em có từng nghĩ tới, sau khi có thể nhìn thấy, thứ em muốn nhìn thấy đầu tiên là gì?”

Đào Y Y yên lặng rúc trong lòng anh, nếu cô không nhớ nhầm, trước đây điều cô nghĩ tới là anh.

Nhưng bây giờ, không phải nữa.

Trong bệnh viện, huyên náo hơn ngày thường rất nhiều, sau khi Đào Y Y được Tiểu Lâm đỡ vào phòng chuẩn bị trước phẫu thuật, Cố Thâm nhận được điện thoại, nói là nhà họ Đào tổ chức một buổi đấu giá, địa điểm ở thành phố Tùng.

Đào Gia Thiên đã đến thành phố Tùng?

Cố Thâm cau mày, anh nói với Tiểu Lâm: “Tôi có việc, phải rời đi trước, cô chăm sóc tốt cho cô Tống.”

Đào Y Y phát hiện người đàn ông bên cạnh không ở đây: “Cố Thâm đâu?”

Không biết tại sao, mấy ngày trước rõ ràng là anh nói muốn cùng cô vào phòng phẫu thuật, vậy mà phẫu thuật ngay trước mắt, lại không thấy anh đâu.

Mặc dù chuyện không vui xảy ra hôm qua vẫn khiến trong lòng Đào Y Y buồn bực, nhưng cô vẫn hi vọng lúc mình phẫu thuật, có thể có một người ở ngoài đợi cô.

“Bên ông chủ có việc phải tạm thời rời đi trước, cô yên tâm đi, có tôi ở cùng cô mà.”

Tiểu Lâm đương nhiên là một tấc không rời, ánh mắt trống rỗng của Đào Y Y luôn ‘nhìn chằm chằm’ ngoài cửa, như đang chờ đợi gì đó.

Mà lúc này, dưới lầu có một chiếc xe tầm thường chậm rãi đi tới, thấy xe Cố Thâm vừa rời đi, họ lại quay lên xe, đuổi theo.

Trong xe lập tức có người gọi điện thoại, báo cáo hành trình với Đào Gia Thiên: “Người của biệt thự Hồng Phong không biết đưa ai đến một bệnh viện tư nhân rồi liền đi, chúng tôi đã cho người theo dõi rồi. Ông chủ, nếu nhìn thấy cô chủ, có cần...”

“Tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, xác nhận cô chủ bình an vô sự là được.”

Trong hội trường, tất cả mọi việc của buổi tiệc đều đã được bố trí thỏa đáng, Đào Gia Thiên lại mệt mỏi xoa huyệt thái dương, chậm rãi dựa ra sau.

“Cậu cả.” Trợ lý đẩy cửa vào, đưa tập tài liệu đã sắp xếp xong tới trước mặt anh: “Đây là tất cả tài liệu về chủ sở hữu biệt thự Hồng Phong đã được sắp xếp xong, mời anh xem một chút.”

Tin tức cá nhân trao đổi chuyển nhượng cho thuê lít nha lít nhít hình thành một bảng biểu hoàn chỉnh, truy tìm ngược lên trên có thể tìm hiểu tới 200 năm trước, ánh mắt Đào Gia Thiên chậm rãi lướt xuống.

Nhìn hai chữ cuối cùng.

“Cố Thâm.”

Trợ lý ở cạnh nói: “Đây chính là chủ sở hữu căn nhà đó anh kêu chúng tôi nhìn kỹ, kỳ quái là ban đầu có một cô giúp việc từ chối chúng tôi, hôm nay lại có người điện thoại nói chủ sở hữu sẽ tới.”

“Người này, điều tra tất cả bất động sản của anh ta ở thành phố Tùng cho tôi, lập tức thông báo cho tôi!”

Lúc này.

Sảnh tiệc cao cấp khách sạn xa hoa thành phố Tùng.

Nơi này là buổi đấu giá do nhà họ Đào hợp tác với nhà Âu Dương danh tiếng cùng vài gia tộc lớn tổ chức.

Đào Gia Thiên nói vài câu với đám giám đốc, dáng đứng thẳng tắp, được đám người vây vào giữa, khí độ bất phàm, thiên kim nhà Âu Dương – Âu Dương Nhược Tuyết cầm sâm panh đi tới.

“Đào tổng, đã lâu không gặp.”

“Cô Âu Dương, đã lâu không gặp.”

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn Đào Gia Thiên, ly rượu chạm vào ly của người đàn ông: “Đào tổng thật sự là khách hiếm, đây là lần đầu tiên anh tới thành phố Tùng đi, không bằng ở lại vài ngày, tôi cho người dẫn anh đi loanh quanh ngắm nhìn, tìm hiểu một chút chỗ vui chơi ở thành phố Tùng cũng không ít hơn thành phố Hải Châu.”

Lần này, phía tổ chức của tiệc từ thiện là nhà Âu Dương ở thành phố Tùng, cô ta đã từng liên hệ với nhà họ Đào, không nghĩ tới, Đào Gia Thiên lại đồng ý, điều này khiến mấy người Âu Dương Nhược Tuyết kinh ngạc và thụ sủng nhược kinh.

Mặc dù nói thế lực nhà Âu Dương cũng không nhỏ, nhưng so sánh với nhà họ Đào, đương nhiên thấp hơn một cái đầu.

Lại thêm...

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn diện mạo người đàn ông anh tuấn bất phàm, trong lòng cô ta cũng khó tránh khỏi nhộn nhạo.

“Hai ngày nữa sẽ đi, ngày mai còn có chút việc riêng.”

“A, nhanh vậy à.” Âu Dương Nhược Tuyết nhếch môi: “Không bằng Đào tổng ở lại thêm vài ngày. Tôi cũng tận lực làm chủ đãi khách.”

“Không cần, vợ tôi một mình ở nhà, tôi phải nhanh chóng quay về.”

Âu Dương Nhược Tuyết sững sốt.

Bà Đào?

Cô ta đương nhiên biết.

Hôn lễ của Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương hoành tráng biết bao, gần như đã truyền khắp nơi...

Mặt cô ta duy trì nụ cười ưu nhã: “Đào tổng thật tốt với vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.