Sắc mặt Cố Thâm lạnh lẽo, ánh mắt u ám như muốn hóa thành thực chất, giáng cho người trước mắt ngàn vạn nhát chém.
Cảm nhận được tình cảm của người này đối với Đào Y Y, trong lòng Lục Diên Phong chợt kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không có ý định lùi bước.
“Không thể.”
“Tránh ra---”
Cố Thâm tức giận quát một tiếng, bầu không khí xung quanh đều hoàn toàn lạnh lẽo, giống như là có tảng băng lạnh ngàn năm đang lao tới vậy.
Hai người không thể tránh khỏi mà giao chiến với nhau, Lục Diên Phong vốn đã là thân phận vệ sĩ, một trong những ám vệ xuất sắc nhất của nhà họ Đào, từ nhỏ đã tiếp nhận các loại huấn luyện, trước giờ leo núi đao biển lửa liếm máu vô số, từ trước đến giờ đều không phải huấn luyện lãng phí, nhưng không biết tại sao, người đàn ông trước mặt khí thế hừng hực, chỉ ánh mắt thôi cũng khiến người ta chấn kinh hồn phách, khiến cho Lục Diên Phong cau mày, người đàn ông ăn vận kín mít này, là một nhân vật lợi hại.
Chỉ là, anh ta không nhìn thấy mặt của đối phương.
Nhân vật như vậy, anh ta không thể không biết!!
Hai người qua lại, bọn họ không phân cao thấp, Lục Diên Phong thậm chí cảm thấy có chút mất sức.
“Tôi nói lại lần nữa, anh không thể đưa người đi được.”
“Vậy thì cứ thử xem.”
Nghe thấy tiếng hai người đấu nhau, trong lòng Đào Y Y hoảng loạn, cô không biết mình rốt cuộc là đang lo lắng bên nào nữa, càng huống hồ bây giờ không phải là lúc để đánh nhau.
Nhưng không có ai nghe cô khuyên cả, thanh âm đấm đá cũng vang lên theo tiếng hậm hực, cô nghe thấy tiếng Lục Diên Phong nhận phải một quyền nặng nề, trong lúc hai người đánh nhau, đột nhiên có tiếng kim loại rơi xuống đất.
Ánh sáng lạnh lóe lên, Đào Y Y dựa theo ánh sáng yếu ớt mà phân biệt ra đó là một con dao nhỏ.
Lúc này làm gì có ai phòng bị cô, trong lòng hạ quyết định, Đào Y Y liền từ từ bò về phía con dao găm đó, chỉ nghe tiếng thôi thì căn bản không thể phân rõ được rốt cuộc bên nào là Cố Thâm, bên nào là Lục Diên Phong, cô chỉ đành đi lên phía trước.
Không ngờ Cố Thâm lại tóm lấy cô, chính vào lúc này, Đồ Lập cũng đưa những người còn lại đuổi về.
Nhìn thấy hiện trường loạn như vậy, Đồ Lập không khỏi cười cười.
“Không ngờ các người lại đánh nhau trước, người đâu, trói bọn họ lại cho tao, hôm nay một tên cũng đừng mong chạy.”
Một đám người vây ba người lại ở giữa, mà Đào Y Y thì bị Cố Thâm ghì chặt trong lòng mình.
Vì để đề phòng Đào Y Y bị thương, Lục Diên Phong chỉ đành bảo vệ ở trước người Đào Y Y, sợ đám người này sẽ làm tổn thương đến cô dù chỉ một cọng tóc.
“Anh cảm thấy anh có thể ngăn được tôi sao?”
Đồ Lập nhận ra Cố Thâm, chỉ mỉm cười một cái: “Thỏ bị ép quá cũng sẽ có lúc cắn người, càng huống hồ bây giờ anh lật lọng, trong số 900 tỷ cho tôi ít nhất có một nửa là giả, anh cảm thấy tôi sẽ còn nhân từ nương tay sao, lên cho tao!”
Thanh âm vừa dứt, mấy tên côn đồ liền vung mã tấu xông lên.
Lục Diên Phong chặn ở phía trước, cho dù thân thủ có tốt, nhưng cũng khổ nỗi không có vũ khí, sự công kích vô cùng bị hạn chế, mà Cố Thâm lại sợ Đào Y Y chạy mất, một tay tóm lấy cô, bảo vệ cô trong lòng mình, đánh bằng một tay với đám người.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đào Y Y nhân lúc Cố Thâm đánh với đám người, không rảnh màng đến cô, cướp lấy con dao găm trong tay anh, hung hăng đâm vào người anh.
Cố Thâm vốn đưa lưng về phía cô, bởi vì không nhìn thấy, nên nơi mà Đào Y Y đâm chỉ là vai của anh, vết thương cũng vốn không sâu.
Nhưng Cố Thâm bị thương rồi, rất nhanh liền không địch nổi sự đánh chém của đối phương, ăn trọn vài quyền.
“Em...”
Cố Thâm bất luận thế nào cũng không ngờ con dao găm đó lại là do Đào Y Y đích thân cắm vào trên người anh, anh khó tin mà quay người nhìn cô, thì lại bị đám người đánh vào sau gáy.
Đào Y Y không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn hung hăng đẩy anh ra.
“Tôi đã nói rồi, ai cũng đừng mong ngăn cản tôi và Lục Diên Phong ở cùng nhau, cho dù có là anh!”
Cô hận anh, hân anh từ trước đến giờ đều không hỏi qua cô muốn cái gì, hận anh căn bản không có suy nghĩ đến cảm xúc của cô, hận anh nuôi cô giống như là một sủng vật, coi cô như là búp bê vải mà nhốt trong tủ kính để thưởng thức.
Càng hận anh, tất cả những sự yêu thương bảo vệ hoặc là tổn hại, đều chỉ là vì cô có vẻ ngoài giống một người khác mà thôi.
“Bà Bạch đã nói tất cả cho tôi biết rồi, cô An Mịch, anh chẳng qua chỉ là thấy tôi có vẻ ngoài giống như cô ta, anh hạn chế sự tự do của tôi, còn nói anh yêu tôi, đều là gạt người!”
Đào Y Y khóc sướt mướt, trên đôi tay run rẩy cũng đều là máu tươi, cô không ngờ mình sẽ làm ra chuyện như vậy, cũng không ngờ sau khi Cố Thâm bị mình đâm, trái tim của cô lại đau như vậy.
Nhưng mà một dao này, chắc đã có thể hoàn toàn cắt đứt mối nghịch duyên giữa cô và Cố Thâm rồi.
“Y Y em không sao chứ.”
Cục diện nhất thời mất kiểm soát, cho dù xảy ra chuyện như vậy, Lục Diên Phong cũng vẫn chọn đưa Đào Y Y về bảo vệ ở đằng sau mình, cả người cô lúc này đều đang run rẩy, giống như là đã chịu kích thích rất lớn.
Có thể nhìn ra, cô có một tình cảm khác với người này, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói cái này.
“Thật đúng là một vở kịch hay.” Đồ Lập mỉa mai mà vỗ tay: “Cô gái nhỏ, cảm ơn cô đã thay chúng tôi trừ khử một rắc rối lớn, lên cho tao!”
Cảnh hồi nãy khiến cho tất cả mọi người nhìn mà đều sững sờ, lúc này mới nghĩ đến vẫn còn một người phải đối phó, thế nhưng chính vào lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, thì cả bến đò đã bị ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi.
Mười chiếc xe mở đèn sáng vây bọn họ lại, người đứng ở giữa giống như là bị lột sạch quần áo không có chỗ để né vậy.
Đào Gia Thiên nhíu mày từ trên xe bước xuống.
Lúc này Đào Gia Thiên giống như ma quỷ tu la bước đến từ địa ngục, một thân đồ thể thao màu đen, ánh mắt thâm trầm.
“Không muốn chết thì thả người ra cho tôi, đương nhiên nếu như các người muốn chết thì cứ đứng yên tại chỗ, tôi sẽ giải quyết từng tên một.”
Nói xong, anh cầm lấy cây súng trong tay, lên đạn.
Nhãn lực của Đồ Lập là đủ nhất, Đào Gia Thiên cũng đến rồi, ha, bên cạnh đều là ám vệ xuất sắc nhất của nhà họ Đào, ai có thể trốn được, người đầu tiên bỏ vũ khí trong tay xuống, tên cầm đầu đầu hàng, những người còn lại cho dù không cam cũng không có cách nào, chỉ có thể để mặc người xử trí.
Trong lúc hỗn loạn, không có ai nhìn thấy có một bóng ảnh nhếch nhách rời khỏi bến đò, duy chỉ có một hàng vết máu loang lổ, chứng mình người này quả thực đã tới.
Cuối cùng cũng được cứu, Đào Y Y không nhịn được nữa, một ngụm máu phun ra.
“Y Y!”
Đào Gia Thiên ôm lấy cô, nhưng Đào Y Y không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, ngất đi.
Bên kia mực nước biển, bóng dáng loạng choạng cuối cùng cũng bước ra từ bên kia của bến tàu Quan Triều, dọc đường không thấy ai, anh lấy điện thoại di động ra, xuyên qua rừng cây cuối cùng mới có tín hiệu.
Có không ít cuộc gọi nhỡ, anh không xem, trực tiếp gọi một số điện thoại.
“Qua đây đón tôi.”
Bác sĩ Bạch lúc này đang ngồi trong xe sốt ruột như lửa đốt, nhận được điện thoại của Cố Thâm thì vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Cố đang ở đâu?”
Vừa gọi tài xế lái xe, bác sĩ Bạch vừa truy hỏi tung tích của anh.
Cố Thâm quét mắt nhìn đường bờ biển xung quanh, nhìn thấy có một ngọn hải đăng cách đó không xa, giọng nói đã yếu đi rất nhiều.
“Có một ngọn hải đăng đằng sau khu rừng, tôi đợi các người ở đó.”
Điện thoại nhanh chóng cúp máy, nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh, bác sĩ Bạch trở nên lo lắng: “Mau, đi đến ngọn hải đăng.”
Tài xế cũng có hơi lo lắng, bởi vì bác sĩ Bạch nghi Cố Thâm bị thương rồi.
Thế nhưng càng lo sợ điều gì thì sẽ đến điều đó, mười phút sau hai người không màng tất cả mà lái chiếc xe thương vụ ra khỏi bụi gai, tuy lốp xe còn tốt nhưng cửa xe và thùng bảo hiểm ở trước xe đã bị thứ giống như đá ngầm quẹt tróc nước sơn, kính chắn gió bị vỡ nát không còn gì cả nữa rồi.
Cả hai tìm thấy Cố Thâm trên bậc thềm phía sau ngọn hải đăng, chỉ thấy anh cau mày, cuộn tròn ở đó, với con dao găm Thụy Sĩ cắm sau lưng.
“Cậu chủ!”
Tài xế bay tới đó ngay lập tức, nhanh chóng đỡ Cố Thâm dậy, nhìn thấy bộ dạng của anh thảm không nhìn nỗi, lập tức gọi bác sĩ Bạch qua đây.
“Đỡ cậu hai về, lập tức phẫu thuật.”
Thấy sắc mặt anh trắng xám, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, bác sĩ Bạch biết, đây là sốt cao do vết dao đâm, rất may là Cố Thâm không có triệu chứng mất máu quá nhiều.
Hai người trực tiếp khiêng anh trở lại xe ngay lập tức, phi nước đại về phía nhà bác sĩ Bạch.
Đó là một giấc ngủ rất dài, dài đến nỗi Đào Y Y tưởng như mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, dài đến nỗi cô đã có một giấc mơ dài và sâu.
Trong giấc mơ, Cố Thâm nằm trên mặt đất với toàn thân đầy máu, bảo cô đừng đi, lại nói, khi nào yêu anh, thì khi đó mới có thể cho cô tự do.
Khuôn mặt tuấn dật mà lại trắng bệch đó không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đường nét được chiếu rọi bởi ánh sáng, chói mắt nhưng lại khiến người ta muốn nhìn rõ rốt cuộc anh có bộ dạng như thế nào.
Hai tay Đào Y Y túm lấy phía trước một cách hư vô, không ngờ rất nhanh lại bị nắm lấy.
“Y Y, Y Y, em tỉnh rồi?”
Thanh âm của Lục Diên Phong vang lên bên tai, Đào Y Y mệt mỏi mà động đậy cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, tiếp đó là tiếng ai đó đẩy cửa đi vào, là Đào Gia Thiên.
“Y Y, em cảm thấy thế nào rồi?”
Đào Y Y tưởng mình vẫn đang trong giấc mơ, cô dụi dụi mí mắt nặng trĩu, mở ra một kẽ hở yếu đuối, vậy mà thật sự lại là cái khuôn mặt phóng to của Đào Gia Thiên.
Đợi đã! Cô nhìn thấy được rồi?
Đào Y Y vội vàng ngồi dậy, nhưng trong đầu đau đến không chịu nổi, tầm mắt cũng lúc sáng lúc tối, giống như là TV bị mất tín hiệu, cứ luôn bập bềnh dao động.
“Bác sĩ, mau kêu bác sĩ đến đây.”
“Anh cả, em đang ở đâu đây?”
Đào Y Y miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, lúc này mới từ từ thử mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là đôi tay gầy gò không xương của mình, tiếp đó chính là Đào Gia Thiên đang ngồi ở bên giường.
Anh bực mình mà đỡ Đào Y Y nằm xuống, rồi lại thêm một cái gối ra đằng sau cho cô.
“Chạy lâu như vậy rồi, ngay cả nhà mình cũng không còn nhận ra nữa?”
Có thể nhìn thấy Đào Y Y bình an quay về, Đào Gia Thiên cho dù vui, nhưng cái khuôn mặt đó vẫn cứ không nở nụ cười nổi, ngược lại là nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị nhiều hơn.
Đào Y Y chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trái tim cũng hoảng đến dữ dỗi, cô vẫn còn nhớ tối qua mình đã đâm Cố Thâm một dao, cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi.
“Cố Thâm đâu?”
Đào Gia Thiên nghe thấy câu này của cô, nhưng không có trả lời, chỉ nói: “Nghe Lục Diên Phong nói mắt của em không nhìn được nữa?”
Đào Gia Thiên vươn tay ra trước mắt cô, phát hiện mắt cô quả thực không có thần như trước đây nữa, ánh mắt cũng tĩnh mịch rất nhiều, cũng may cô vẫn còn có phản ứng.
“Nói ra dài dòng, em hỏi là, người đàn ông mà em đâm một dao tối qua đâu, các anh không có cứu anh ta luôn sao?”
Lúc Đào Gia Thiên đuổi tới vốn không chú ý đến người khác, nhưng người dưới trướng của anh có đi lục soát qua, chỉ thấy vết máu trên mặt đất.
Cố Thâm đó, hình như rất thần bí.
“Y Y, nghỉ ngơi cho tốt.”
Đào Y Y sốt sắng nói: “Lục Diên Phong đâu, anh ấy đi đâu rồi.”
Hai người căn bản không nói được gì cả, lúc này, bác sĩ cuối cùng đã tới rồi.
Cùng lúc đó, còn có Tống Thấm Như.
Tống Thấm Như ra khỏi Danh Thành Hoa Viên, vì con gái mình quay về, bà đi tới, ôm lấy Đào Y Y.