Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 283: Chương 283: Giam lỏng




Chỉ chốc lát đầu bên kia đã có người nhận.

Người phụ nữ bình tĩnh dịu dàng nói: "Gọi điện thoại cho em làm gì."

"Nhã Thiển, mấy ngày nay trong nhà anh có chút chuyện, lúc anh mười bốn tuổi, ba mẹ và anh trai của anh chết trong một vụ tai nạn giao thông, biết bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn không tin đây là một chuyện ngoài ý muốn, anh hai của anh nói cho anh biết đã điều tra được gì đó rồi, cho nên anh trở về một chuyến..."

Cố Nhã Thiển cắn môi, thật không ngờ, nghe thấy giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước ở đầu bên kia, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cái loại thương cảm không biết làm sao kia.

Cô có chút hối hận, hối hận vì đã hiểu lầm anh như vậy, có lẽ anh rất khó chịu đúng không: "Anh điều tra ra hung thủ rồi sao?"

"Ừm."

Cố Nhã Thiển không biết nên an ủi anh thế nào, cô cũng hiểu xuất thân nhà giàu có, khó tránh khỏi sẽ có vô số kẻ thù, nhưng mà thật không ngờ, chuyện như vậy lại xảy ra trên người anh, mười bốn tuổi, vẫn còn nhỏ, người thân nhất với mình đã mất rồi.

Vào lúc đó, anh đã làm cách nào để chống đỡ được vậy.

"Nhã Thiển, nếu chúng ta kết hôn, sau này em... có hối hận không?" Sẽ hận anh sao? Một câu này, Tô Ngọc Kỳ không nói ra miệng.

"Sẽ không." Giọng nói của người phụ nữ rất chắc chắn.

Cô tin tưởng anh, cô sẽ không hối hận.

Cô chỉ muốn cả nhà bốn người sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Cho dù ông ngoại bà ngoại không đồng ý, cô cũng sẽ nghĩ cách, nghĩ cách xin ông ngoại bà ngoại hiểu và cho phép.

Đáy mắt người đàn ông tối đen nhìn không thấy chút anh sáng, anh nghe tiếng nói vui vẻ của người phụ nữ ở bên tai, nơi sâu nhất trong trái tim giống như bị người ta kéo mạnh một cái: "Nhã Thiển..."

Vâng."

Cố Nhã Thiển nín thở, nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu bên kia: “Ngủ ngon.”

Cô có chút mất mát ‘à’ một tiếng.

Cô còn tưởng rằng..

Còn tưởng rằng anh sẽ nói vài lời... tán tỉnh cô ấy chứ, Cố Nhã Thiển cúp điện thoại, mặt có chút đỏ nằm trên giường, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nóng bỏng, sau đó nhắm mắt lại.

....

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua con gái đang ngủ say nằm trên giường, đi qua đắp lại chăn mỏng, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một độ, sau đó trở về trong phòng làm việc của mình.

Cả đêm này, anh không có ngủ.

Bên trong gạc tàn đựng đầy đầu thuốc lá, người đàn ông nhắm mắt lại, trong đầu heienj lên khuôn mặt của người phụ nữ.

Cố Nhã Thiển, vì sao em lại là con gái của nhà họ Cố...

Vì sao...

........

Buổi sáng.

Cố Giác...

Bệnh tình của ông Cố đã ổn định hơn, dù sao cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe nhiều ít sẽ có chút vấn đề, hơn nữa trước đây tim đã không tốt lắm.

Trên dưới nhà họ Cố đều rất lo lắng.

Nhưng ông cụ lại rất bình tĩnh, nói bọn họ chuyện bé xé ra to

Cố Nhã Thiển thiết kế rất nhiều váy công chúa, còn có quần áo mặc bình thường nữa, bảo quản lý trong tiệm của CK làm ra.

Buổi chiều cô đi lấy quần áo, nhìn thoáng qua thời gian, vừa vặn đi đón hai đứa nhỏ kia tan học.

Lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Tô Ngọc Kỳ, bảo buổi tối anh tan tầm trực tiếp trở về nhà, buổi tối cô chuẩn bị làm vằn thăn chung với dì Hạ để ăn.

Đi đến cổng trường.

Cố Nhã Thiển đợi một lát.

Dựa theo thời gian mọi ngày, có lẽ hai đứa nhỏ kia nên xếp hàng đi ra rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đi ra.

Cố Nhã Thiển nhìn nhìn giờ, đi đến tòa nhà dạy học.

Được giáo viên cho biết, hai đứa nhỏ đã bị người khác đón đi từ lâu rồi.

Cố Nhã Thiển cau mày, trong lòng lập tức run rẩy.

Nữ giáo viên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Nhã Thiển, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: "Cô Cố, trong trường học của chúng tôi có quy định quy chế rõ ràng, cho nên trong lúc học, nếu không phải người quen tới đón, chúng tôi sẽ để bạn học Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê rời khỏi."

Nữ giáo viện nhớ lại: "Người tới đón Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê là hai người đàn ông trẻ tuổi, Dạ Lê gọi là ông nội An."

Ông nội An?

Chẳng lẽ là?

Là quản gia!

Cố Nhã Thiển rời khỏi trường học, lập tức chạy tới nhà họ Cố, quả nhiên, điện thoại vang lên, là giọng nói của quản gia, bảo cô về nhanh một chút.

Nói rằng, ông cụ tìm cô.

Trong đầu Cố Nhã Thiển ầm ầm một tiếng, ông ngoại tìm cô, ông ngoại đã biết Tinh Tinh rồi.

Bây giờ là giờ cao điểm tan học, trên đường bị kẹt xe.

Chặng đường bốn mươi phút, Cố Nhã Thiển chạy hơn một tiếng mới vế tới nhà họ Cố.

Trong phòng khách.

Cố Nhã Thiển vừa mới đi vào đã cảm nhận được khí áp trầm thấp rõ ràng, ông ngoại bà ngoại còn có anh cả đều ở đây.

Ôn Định đứng phía sau anh cả.

Lúc cô đi ngang qua, Ôn Định nhỏ giọng nói một câu: "Giúp việc dẫn hai đứa nhóc kia lên lầu chơi rồi."

Cố Nhã Thiển yên tâm: “Ông ngoại, bà ngoại.”

Ông Cố không lên tiếng.

Bà Cố không thể tin nói: "Nhã Thiển, con nói với bà ngoại đi, là thật sao? Năm đó con mang thai long phượng, Tinh Tinh và Dạ Lê thật sự đều là... đều là con của con và thằng nhóc nhà họ Tô kia."

Nói xong một câu cuối cùng, giọng nói của bà của bà Cố có chút run rẩy.

Cố Nhã Thiển gật đầu: "Vâng, năm đó con sinh thai long phượng, con của con và Tô Ngọc Kỳ."

"Con...” Bà Cố hít thở không thông.

Giúp việc ở một bên vội vàng rót một ly nước đưa tới.

Cả người bà Cố run rẩy: "Hoang đường, thật là hoang đường, hay cho nhà họ Tô."

Cố Nhã Thiển có chút lo lắng nhìn bà Cố: "Bà ngoại."

Trước giờ bà ngoại đều đối xử rất tốt với cô, cô đi đến bên cạnh bà ngoại, ngồi xổm người xuống, nắm lấy tay của bà ngoại: “Bà ngoại.”

Cố lão phu nhân lắc đầu, giống như vừa bị đả kích nặng nề vậy.

Cố Giác hơi nhíu mày, nói với người giúp việc: "Đỡ bà chủ đi nghỉ ngơi."

Bà Cố được giúp việc đỡ lên lầu, đi vào trong phòng ngủ, bà nói với giúp việc: "Lấy ảnh chụp ở trong ngăn kéo của tôi ra đây."

"Vâng." Giúp việc lấy ảnh chụp ra đặt vào tay bà Cố.

Bà cụ nhìn bức ảnh gia đình, không nhịn được nước mắt doanh tròng, ngon tay già nua run rẩy chạm vào cô gái trẻ tuổi bên trên.

Cô gái vẻ mặt sáng lạn nở nụ cười.

Vô cùng thân thiết làm tay chữ V ở phía sau ông Cố, tươi cười đơn thuần tốt đẹp.

"Dung Dung.."

....

"Ông ngoại, năm đó là do con không tốt, con tìm thấy em gái nhỏ rồi mà không dẫn nó về." Cố Giác đã mở miệng trước.

Ông Cố lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là con có trách nhiệm, Nhã Thiển không nhớ rõ, chẳng lẽ con cũng quên sao?"

Cố Giác đứng lên, từ từ quỳ xuống.

"Không kể chuyện của anh cả, ông ngoại, là lỗi của con." Cố Nhã Thiển quỳ gối trước mặt ông ngoại: “Không liên quan đến anh cả."

Cố Nhã Thiển đã sớm đoán trước rồi.

Nếu để ông ngoại bà ngoại biết, hậu quả sẽ như thế nào.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này, cuộc sống quá yên tĩnh thoải mái, cho nên gần như cô đã vô ý thức đè ép chuyện này vào nơi đáy lòng, rõ ràng cô sợ hãi, nhưng càng muốn cả nhà đoàn tụ hơn.

Chỉ là thật không ngờ, ông ngoại bà ngoại lại phát hiện ra nhanh như vậy.

Nhưng mà phát hiện ra cũng tốt, dù sao, cô cũng không thể cứ lừa bọn họ mãi, như vậy cảm giác có lỗi trong lòng mới có thể ít đi một chút.

Cố Nhã Thiển thẳng lưng, cô nâng đầu lên, nhìn ông Cố: "Ông ngoại, tuy con không biết năm đó mẹ đã làm ra chuyện gì, con cũng không biết nhà của chúng ta có ân oán gì với nhà họ Tô, nhưng mà ông ngoại, Tinh Tinh Dạ Lê là con của con và Tô Ngọc Kỳ, là con của con và anh ấy, ông ngoại, con van xin ông."

Ông Cố nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, khuôn mặt kia ngờ ngợ giống như Cố Nhược Dung hai mươi năm trước... đứa con gái ông yêu nhất kia.

Đứa con gái duy nhất ông cưng chiều trong lòng bàn tay.

Cũng quỳ dưới đất van xin ông giống như thế, xin ông tác thành.

Sắc mặt của ông Cố trở nên gay gắt, gần như run rẩy nói: "Đưa cô tư đi nghỉ ngơi, khi ngoài nó tự kiểm điểm, biết lỗi rồi, mới được thả nó ra."

Cố Nhã Thiển ngẩn ra, đây là ý muốn giam lỏng cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.