Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 459: Chương 459: Giao dịch (1)




Mộc Như Phương nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt hẹp dài thâm sâu.

Cô cũng không lùi bước ra phía sau.

Chỉ là thản nhiên nhàn nhạt nhìn Tề Thâm.

Trong đôi mắt người đàn ông là sự giễu cợt, không nhìn thấu đáy mắt.

Mộc Như Phương giọng rõ ràng khàn đi: “Tam thiếu gia muốn lấy gì? Để tỏ lòng biết ơn, nếu tôi có, nhất định sẽ cho ngài.”

‘Nếu tôi nói, tôi muốn cô?” khuôn mặt Tề Thâm đột nhiên đưa đến gần, hắn cong môi lên, nở một nụ cười hung hiểm, giọng nói yêu ma trầm lắng, không giống khí phách của Đào Gia Thiên sâu sắc, kiềm nén mà lạnh lùng, giọng nói của Tề Thâm nguy hiểm mà phù phiếm “Đệ nhất mỹ nhân Hải Châu Mộc Như Phương, tôi thật rất muốn thử xem.”

Ánh trăng nghiêng nghiêng đan vào người của Mộc Như Phương trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô nhẹ nhàng cắn khẽ đôi môi.

“Tôi không cho rằng Tam thiếu gia là loại người đê tiện như vậy.”

Giọng cô kèm theo sự khinh bỉ nhạt nhẽo xa cách, ánh mắt nhẹ nhàng chớp chớp, nhưng rất bình tĩnh: “Tam thiếu gia, nếu như ngài muốn chơi trò chơi gì, tôi sẽ chơi cùng ngài, nhưng Tam thiếu gia ngài cũng phải cho tôi biết trước, ngài định sẽ chơi trò gì.”

Đôi môi cô khẽ cong lên: “Tôi phải biết được chơi trò gì, thì mới chơi cùng ngài được, không phải vậy sao?’

“Quả nhiên, người đàn bà của Đào Gia Thiên đúng là thông minh.” ý cười trong mắt Tề Thâm vụt tắt: “Con gái của cô tôi có thể giúp cô sắp xếp, bác sĩ tốt nhất tiến hành phẫu thuật, nhưng…Tôi muốn cô trở về bên Đào Gia Thiên, lấy được tài liệu nội bộ của tập đoàn Đào thị.”

Hiện nay Tề Gia và Đào Gia đang cạnh tranh một hợp tác thương mại quốc tế.

Tề Thâm muốn được ở trong Tề Gia có được chỗ đứng vững chắc, thì phải lấy được cái hợp tác lần này.

Hắn thừa nhận, Mộc Như Phương người phụ nữ này quá đủ để hấp dẫn hắn, về diện mạo đã đủ ưu thế, cũng khó trách,n gười như Đào Gia Thiên cũng phải gục ngã trên người cô.

Mộc Như Phương theo bản năng ôm chặt Nặc Nặc.

Cô nhìn Tề Thâm, gió thổi bay tóc của cô.

Trong gió, tiếng cô khe khẽ: “ Ý của anh là, đưa tôi trở về bên Đào Gia Thiên.”

“Đúng vậy.”

“Anh dựa vào gì cho rằng, tôi sẽ đồng ý.”Ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Mộc Như Phương xiết chặt, giọng cô hoàn toàn khàn xuống: “Tôi không dễ gì chạy thoát ra ngoài, Tam thiếu gia, anh đừng hiếp người quá đáng.”

“Tôi có thể cho con gái cô điều kiện phẫu thuật tốt nhất, cuộc sống tốt đẹp nhất, tôi có thể chăm sóc nó thật tốt, theo như tôi biết, nếu cô bé trong vòng hai tháng, không tiến hành phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào? Hay là, cô cảm thấy, bây giờ cô chạy thoát ra ngoài, nếu không có tôi bảo vệ cô, Đào Gia Thiên sẽ buông tha cho cô?’ Tề Thâm ngồi ở sofa trên boong tàu, một bên là trợ lý rót một ly rượu đỏ.

Hắn uống một ngụm: “Hay là Đào Gia Thiên sẽ buông tha cho cô bé?”

Mộc Như Phương biến sắc.

Cô biết ngay.

Tề Thâm không lí nào tốt bụng tốn công phí sức để cứu cô.

“Nếu như tôi đồng ý, ông có thể bảo đảm, bảo đảm con gái tôi sẽ không có chuyện gì.”

“Tôi bảo đảm với cô, cô bé này, sẽ nhận được điều kiện trị bệnh tốt nhất, đợi đến lúc cô lấy được tài liệu thương mại nội bộ của Đào Gia, tôi sẽ cứu cô ra, cho cô thay tên đổi họ, đưa cô và con gái đi đến một thành phố yên bình sinh sống,” Tề Thâm nói: “Dựa vào cô, hẳn là rất đơn giản, Đào Gia Thiên chưa thật sự quên cô, tình cảm hắn đối với cô vẫn còn.”

Mộc Như Phương gượng cười.

Có cảm tình.

Sao có thể.

Anh ta đối với cô,hoàn toàn không có cảm tình.

Nhưng Mộc Như Phương không biết.

Theo Tính cách của Đào Gia Thiên, khi đối diện đối với sự uy hiếp, anh chưa bao giơ nương tay, nhưng cho dù bị mất trí nhớ, anh vẫn không ra tay với cô, có thể là trong trí nhớ đã quên cô lâu rồi, nhưng cô cũng sớm ngấm vào sâu trong tủy cốt của anh rồi.

Như là độc thấm vào xương, không có thuốc giải.

Cô nhìn Nặc Nặc, đưa tay vuốt vầng trán nóng hổi của cô bé, Nặc Nặc đang phát sốt, cô nói: “Tôi chấp thuận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.