Nói chính xác chính là du thuyền Bạch Trú mang số hiệu N78.
Tối nay ở đây sẽ diễn ra một cuộc đấu giá quốc tế.
Đây là bữa tiệc đấu giá được tổ chức trên du thuyền lớn nhất trên thế giới.
Những người tham dự, phải đeo mặt nạ theo quy định.
Nhận được lời mời đều là những người không bình thường.
Vì để đề phòng thân phận bị bại lộ, cũng đề phòng những vật phẩm đắt tiền bị giết hại.
Sau khi Mộc Như Phương tỉnh lại liền bị giam giữ ở đây.
Trước mặt là bóng tối.
Hai tay cô vẫn bị trói sau người, không có cách nào di chuyển được, ngồi trong một không gian rất đẹp, miệng cô bị dán băng dính, không thể nói chuyện, cô không biết lúc này bản thân đang ở đâu, nhưng có thể chắc chắn, chào đón cô là một cơn bão.
Người đàn ông đã xâm phạm cô tối qua là ai?
Đào Gia Thiên đâu, anh ta ở đâu…
Hoặc nói, người đàn ông xâm phạm cô tối hôm qua, được sự cho phép của Đào Gia Thiên mới làm như vậy sao?
Mộc Như Phương càng nghĩ tâm trí càng căng thẳng.
Chỗ này hình như rất hỗn loạn, nhưng cô bị giam giữu trong một không gian nhỏ, nên không nhìn thấy cái gì, trước mặt cô, dường như có một tấm vải đen che lại.
Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, âm thanh ai đó đang chuyển đồ.
Tiếng trao đổi ồn ào bằng các ngôn ngữ khác nhau.
Chỗ này, chả lẽ là bến tàu.
Trung tâm hậu cần.
Sự nghi ngờ của Mộc Như Phương vẫn chưa được chứng thực, đột nhiên cô bị lung lay một cái, dường như bên ngoài có người đang di chuyển cô.
Cô ở trong chiếc vali nhỏ hẹp di chuyển bên trong không gian nhỏ không chịu kiểm soát.
Cô không chịu được phát ra âm thanh “Ô Ô”
Liền nghe thấy có người dùng tiếng anh nói: “Ôi, đây là đồ vật gì thế, còn sống sao?”
- ----
Tầng ba của du thuyền.
Hiện trường buổi đấu giá.
Người dẫn chương trình điều khiển bầu không khí: “Tôi biết, các vị đều đến từ khắp các quốc gia đến đây, đều không phải là vì châu báu, thư họa bình thường, sau đây chúng tôi sẽ bắt đầu buổi đấu giá tối nay của chúng ta, vật phẩm đẹp nhất, viên ngọc đẹp nhất trên biển.”
“Có đồ gì thì nhanh lấy ra đi, không cần lãng phí thời gian của tôi.”
“Đúng vậy, nhanh lấy ra đi.”
“Được rồi, các vị tiên sinh không cần vội, chúng ta bắt đầu buổi đấu giá.”
Người dẫn chương trình giơ tay lên, lập tức hai người ngoại quốc đưa ra một đồ vật được bọc lụa đỏ giống như một chiếc hộp, chiếc hộp là hình bán nguyệt, cao hai mét, rộng nửa mét, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay cả trên lầu, người trong phòng bao VIP, ánh mắt cũng dừng lại trên vật phẩm đó….
Chính là ở trên lầu, phòng bao số 3.
Đào Gia Thiên mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu đen ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rơi xuống bên dưới chiếc cửa sổ sát đất, trên đài đấu giá, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và khát máu, đôi môi mang theo một nụ cười châm biếm, Lục Diên Phong ở bên cạnh, sắc mặt nặng trĩu.
Ngươi dẫn chương trình dưới lầu dường như cố ý ngẩng đầu lên nhìn liếc nhìn, hỏi có thể đấu giá không.
Lục Diên Phong nhìn vẻ mặt của Đào Gia Thiên, giơ tay, vẫy một cái.
Người dẫn chương trình lập tức nói: “Được rồi, vậy chúng ta hãy xem một chút, viên ngọc đẹp nhất trên biển….” Lời nói vừa hạ xuống, tấm lụa đỏ liền được nhấc lên.
Đồng thời
Mộc Như Phương cũng nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Cô là…
Đang ở trong lồng.
Ánh mắt cô có chút sững sờ, sau đó là bàng hoàng, sợ hãi, kinh sợ, những người bên ngoài như những con thú hoang, điên cuồng gào thét giá, giờ cô mới biết hoàn cảnh lúc này của mình…
Cô mặc một chiếc váy trắng rất đơn giản, khuôn mặt không trang điểm, vẻ đẹp tự nhiên, thực sự giống như viên ngọc đẹp nhất trên biển, khuôn mặt hoàn hảo với hàng lông mi dài, đôi mắt như mùa xuân rộ rõ sự sợ hãi, đã kích thích ham muốn chinh phục của rất nhiều người đàn ông ở buổi đấu giá.
Mộc Như Phương không có cách nào bình tĩnh được, chả lẽ đấy thật sự là số mệnh của cô sao?