“Ức Hà, có rất nhiều chuyện, tôi không thể làm được gì, tôi cũng nói không được gì, nhưng tôi luôn lo lắng, mưa to gió lớn sắp đến… tôi sợ đám lửa này sẽ cháy đến nhà họ Trọng.” Minh Lê thấp giọng thở dài một tiếng.
Bà cầm tay bà Trần, hai mắt có chút bất đắc dĩ.
Bà Trần an ủi Minh Lê vài câu: “Nói không chừng, không có lửa mà chỉ có may mắn, đúng vậy, đừng nghĩ nhiều.”
Minh Lê cười nhạt: “tôi chỉ mong như vậy.”
Tạp chí MIU.
Chủ biên Lâm Lâm đã từng tham gia phỏng vấn đám cưới nhà họ Đào sáu năm trước, lúc này cô ấy đang ở nước Pháp, buồn ngủ nghe trợ lý Khương gọi đến: “Chị Lâm, chị đang ở nước ngoài nên tin tức hơi chậm, em nhận được thông tin, chủ nhân nhà họ Đào là Đào Gia Thiên muốn kết hôn, đối phương là con gái nuôi bị câm của nhà họ Trọng.”
Chủ nhân nhà họ Đào?
Đào Gia Thiên?
Muốn kết hôn?
“Hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày hai mươi lăm tháng năm, chị, lúc đó có lẽ chị đã trở về từ nước ngoài. Đây nhất định là một hôn lễ thế kỷ, chậc chậc, đây là hôn lễ của Đào Gia Thiên, nghe nói đã đặt ở khách sạn Minh Châu.”
Trợ lý gọi mấy tiếng.
Nhưng Lâm Lâm vẫn mất tập trung.
Trợ lý gọi một tiếng nữa: “Chị Lâm!”
Lâm Lâm mới lấy lại tinh thần, cô ấy mở laptop ra, tìm kiếm tin tức Đào Gia Thiên sắp kết hôn với con gái nuôi nhà họ Trọng, đứa con gái nuôi nhà họ Trọng này là người câm nhưng ngoại hình rất hoàn mỹ.
Lâm Lâm nhìn tin tức thì lập tức không biết hai chữ hoàn mỹ này rồi.
Trên thế giới này, một cô gái xinh đẹp nào cũng có thể gọi là hoàn mỹ sao?
Giới giải trí có nhiều người nổi tiếng xinh đẹp như vậy, nhưng trong mắt cô ấy đều giống nhau.
Người thật sự có thể gọi là hoàn mỹ trong mắt cô ấy chỉ có…
Chỉ có vợ mới cưới của Đào Gia Thiên sáu năm trước…
Đây mới là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Không ai có thể so sánh được.
Lâm Lâm kéo tin tức xuống, đầu điện thoại bên kia Tiểu Khương vẫn lải nhải: “Được rồi, không phải là hôn lễ sao? Trước đó hình như nghe đồn Đào Gia Thiên muốn đính hôn với Ngu Thanh Âm mà? Rốt cuộc lại không thành, chuyện của người nhà giàu đúng là muôn hình vạn trạng.”
Tiểu Giang vẫn bla bla nói.
Lâm Lâm cầm ly rượu rồi đọc tiếp tin tức.
Đột nhiên..
Ánh mắt cô ấy dừng lại.
Đây là ảnh chụp của con gái nuôi nhà họ Trọng.
Lúc ấy…
Hình như bối cảnh là một bữa tiệc rượu.
Con gái nuôi nhà họ Trọng rất thanh lịch, sợi tóc tùy ý vươn ở gương mặt, cười một tiếng làm cho người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình.
Cho dù cô chỉ ngồi trong đám người thì vẫn vô cùng chói lọi…
Lâm Lâm mở to hai mắt.
Cô ấy từ từ kéo xuống, cẩn thận nhìn hình ảnh trên tin tức.
Đây không phải…
Cô gái này.
Con gái nhà họ Trọng này, chính là vợ mới cưới của Đào Gia Thiên sáu năm trước, Mộc Như Phương.
Hôn lễ đó khiến Lâm Lâm không bao giờ quên được.
Lúc đó nhà họ Đào tổ chức hôn lễ thế kỷ, chi ra hơn ba trăm tỷ.
Mời mấy trăm phóng viên nhưng sau hôn lễ này thì không biết tung tích của cô dâu, Đào Gia Thiên cũng đột nhiên bị bệnh nhập viện.
Hàng trăm phóng viên ngậm chặt miệng lại, bọn họ nhìn thấy chuyện khủng khiếp đó thì không dám truyền ra bên ngoài câu nào.
Bởi vì trong hôn lễ Mộc Như Phương mặc áo cưới trắng tinh dính đầy máu, cô mặc chiếc áo cưới viền ren đính hơn ba mươi triệu viên kim cương có một không hai, khuôn mặt xinh đẹp ngồi trên sô pha, mà Đào Gia Thiên nằm trong lòng cô, cầm tay cô, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Khi phóng viên và người nhà họ Đào đi tới.
Mộc Như Phương chỉ nở nụ cười xinh đẹp: “Là tôi giết anh ta.”
Lúc đó Đào Gia Thiên đã hấp hối.
Sau đó Đào Gia Thiên nhập viện, hơn hai tháng sau mới xuất viện.
Mà Mộc Như Phương lại không có tung tích.
Mà chuyện này chỉ có phóng viên biết nhưng không ai dám nói ra ngoài, dù sao bọn họ không dám đắc tội với nhà họ Đào, chỉ có thể đặt chuyện khủng khiếp này trong lòng.
Lúc đó lần đầu tiên Lâm Lâm và chủ biên tham dự một hôn lễ thế kỷ như thế, đó là hôn lễ của Đào Gia Thiên, không phải phóng viên nào cũng được đi, cô ấy dính ánh sáng của chủ biên, chủ biên dặn dò cô ấy, nếu muốn sống thì đừng nói bậy.
Sau đó cô ấy từ chức, đi tới MIU, ở chỗ này đi bước một một chút làm lên, sáu năm sau cô ấy trở thành chủ biên.
Không nghĩ tới…
Sáu năm sau, Đào Gia Thiên thành chủ nhân nhà họ Đào, nhà giàu bậc nhất thành phố Hải Châu, lại còn cưới cô Mộc này.
Đêm nay Trọng Tử Việt không ở nhà.
Lúc Minh Lê về đến nhà đã tám giờ, thím Tang đi tới nói: “Bà chủ, sáng nay cậu chủ đã ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa trở về.”
Minh Lê nhíu mày: “Vẫn chưa về sao?”
Thím Tang thở dài một tiếng: “Vẫn chưa, buổi trưa tôi có gọi cho cậu ấy một lần, nhưng cậu ấy nói ăn cơm với bạn ở bên ngoài, cũng không nói là ai, chỉ nói đi với bạn bè, tôi nghe thấy tiếng rất ồn ào, buổi chiều tôi lại gọi nhưng cậu chủ lập tức cúp máy. Đến bây giờ cũng không nghe điện thoại.”
Minh Lê lấy điện thoại gọi cho Trọng Tử Việt.
Trọng Tử Việt chỉ cần thấy bà ấy gọi tới thì sẽ nghe máy.
Nhưng hiện tại…
Điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Minh Lê kiên nhẫn gọi lại một lần nữa, vẫn không được.
Trong phòng khách.
Giọng Trọng Hoài Viễn truyền đến: “Không về thì không về, nó cũng không phải là con nít, không cần chúng ta cẩn thận che chở mọi lúc mọi nơi, dù sao nó cũng phải trưởng thành.”
Minh Lê đổi giày đi tới nhìn Trọng Hoài Viễn đang nằm đọc sách trên ghế ở ban công phòng khách, bà ấy nói: “Em vẫn không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, nó không phải là con nít, em quá nuông chiều nó.”
Minh Lê nói thẳng: “Em chỉ có một đứa con trai, em không yêu thương nó thì nuông chiều ai chứ.”
Trọng Hoài Viễn tháo mắt kính trên sống mũi xuống: “Dù sao nó cũng phải học cách trưởng thành, lúc này không phải là chuyện lớn gì, nếu sau này anh giao Trọng Thị cho nó thì không lẽ gặp một chút vấn đề cũng giải quyết được, nó cần phải rèn luyện một chút, trưởng thành hơn.”
Minh Lê đặt tay lên vai Trọng Hoài Viễn: “Anh nói xem mẹ của Như Phương là một người thế nào…”
Trọng Hoài Viễn ngây người.
Dường như trong mắt phát ra ánh sáng.
Minh Lê nhìn dáng vẻ này của ông ấy thì trong lòng hơi chua xót, Mộc Như Phương đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy thì có lẽ mẹ cô cũng giống như thần tiên, khó trách đã qua hai mươi năm, Trọng Hoài Viễn vẫn nhớ rõ, nhớ mãi không quên.
“Mẹ của con bé… Là một người phụ nữ giống như nữ thần, cô ấy sẽ không xem thường anh, đồng ý giảng bài cho anh, giọng cô ấy luôn dịu dàng, đáy mắt cũng mang theo ánh sáng dịu dàng, anh biết, cô ấy thường xuyên gặp phải mấy người trêu chọc lưu manh nhưng cô ấy cũng sẽ mỉm cười, ai có vấn đề gì thì chỉ cần cô ấy có thời gian sẽ cố gắng giảng bài, cho dù đối phương dùng cơ hội đó tiếp cận mình hay không, cô ấy là một người xinh đẹp dịu dàng lại hiền lành… Anh vẫn luôn nhớ rõ… Đáng tiếc, cô ấy đi sớm…”
Ông ấy xoay người cầm tay Minh Lê.
“Cô ấy là người như vậy, anh vẫn luôn coi cô ấy là ánh sáng rực rỡ, thậm chí không dám nảy sinh một chút suy nghĩ nào, sợ vấy bẩn cô ấy, Tiểu Lê, có phải em giận anh đúng không, tình cảm của anh với cô ấy và em không giống nhau, em là vợ của anh, bà xã của anh, làm bạn với anh suốt quãng đời còn lại, đồng cam cộng khổ hơn hai mươi năm, là người thân cũng là vợ, là một chỗ dựa vững chắc.”
Ông ấy dùng lực kéo Minh Lê ngồi lên đùi mình, hơi thở ấm áp bên cạnh thổi vào mặt Minh Lê nên hơi đỏ lên: “Anh đó, chúng ta là vợ chồng già rồi, mau buông em ra.”
Trọng Hoài Viễn ôm eo Minh Lê: “Tiểu Lê, cảm ơn em, cảm ơn em vẫn luôn tin tưởng anh.”
Minh Lê dựa vào lòng Trọng Hoài Viễn: “Chúng ta là vợ chồng mà.”
Vợ chồng vốn dĩ tin tưởng nhau, tôn trọng nhau.
Minh Lê nói với Trọng Hoài Viễn sự bất an của mình.
“Như Phương, dù sao bây giờ nó là con gái nuôi nhà họ Trọng trên danh nghĩa, trước kia con bé thế nào thì người khác không biết, người ngoài sẽ không biết trước kia Mộc Như Phương có dáng vẻ ra sao, chỉ biết hiện tại nó là con gái nuôi nhà họ Trọng chúng ta, nhưng anh cũng biết, Hoài Viễn, có lẽ anh cũng thầm điều tra Mộc Như Phương, thân thế của con bé trống rỗng, không điều tra được gì, không biết quá khứ của nó.”
Không chỉ Minh Lê điều tra thân thế của Mộc Như Phương, ngay cả Trọng Hoài Viễn cũng trả giá cao tìm thám tử tư, nhưng không điều tra Mộc Như Phương được gì, có lẽ có người cố ý che giấu mà có thể che giấu tin tức khỏi hệ thống thám tử, vậy thì người đó nhất định không phải là nhân vật đơn giản, ít nhất ông ấy không thể đắc tội được.
“Con bé và Đào Gia Thiên đã quen biết trước kia.” Minh Lê lo lắng nói: “Lúc trước em vốn tưởng rằng Đào Gia Thiên muốn cưới con bé là vì vẻ đẹp của nó, dù sao nhan sắc như vậy thì không người đàn ông nào không thích, nhưng ngày đó em phát hiện… Đào Gia Thiên thích…”
Trọng Hoài Viễn nhớ lại.
Ngày đó trong phòng bao.
Lần đầu tiên ông ấy gặp Mộc Như Phương là có người nhét vào lòng ông ấy, lúc đó…
Đào Gia Thiên cũng ở trong phòng bao.
Minh Lê tiếp tục nói: “Nhưng Mộc Như Phương mang theo thù hận, em có linh cảm này, dù sao nó cũng là con gái nuôi nhà họ Trọng, có danh phận này thì cho dù nó làm bất cứ chuyện gì cũng đại diện cho nhà họ Trọng… Nếu… Nếu con bé… Nếu nó muốn…”
Nếu cô muốn làm chuyện gì đó trả thù Đào Gia Thiên.
Vậy thì cái nồi này, nhà họ Trọng cũng phải cõng.
Trọng Hoài Viễn: “Tiểu Lê, anh biết em lo lắng chuyện gì...” Ông ấy nắm tay Minh Lê: “Đừng suy nghĩ lung tung, lỡ như mọi chuyện đang đi theo hướng tốt thì sao?”
Minh Lê biết rõ là không, bà ấy thấy được sự thù hận trong mắt Mộc Như Phương.
Không hề có tình yêu.
Bà ấy cười nhạt, dựa vào lòng Trọng Hoài Viễn: “Hy vọng là như vậy.”
Trong quán bar, phòng bao tối tăm.
Trọng Tử Việt ngồi trên ghế, anh ta ngửa đầu, không ngừng uống rượu.
Anh ta nở nụ cười, trong đầu là khuôn mặt của Mộc Như Phương.
Anh ta ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn rồi ngồi dậy, rút cà vạt, lúc này một người phụ nữ eo thon mặc váy ôm mông màu đỏ loạng choạng đi tới: “Anh này, uống rượu một mình à, hay là em đây uống với anh nhé.”
Trọng Tử Việt hơi say nhìn đối phương, anh ta cũng không quan tâm, anh ta cũng không thích.
Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay Trọng Tử Việt, hơn sáu trăm triệu đấy, cô ta không muốn từ bỏ nên ngồi xuống bên cạnh Trọng Tử Việt rồi đưa tay ra sờ soạng cánh tay anh ta: “Anh ơi, uống rượu một mình không thú vị đâu..”
Trọng Tử Việt thét lên một tiếng: “Cút!”