Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 273: Chương 273: Làm người, không thể quá tuyệt tình




Cố Nhã Thiển cũng từng điều tra, nhà họ Đào xuất thân xã hội đen, tuy đã tẩy trắng rồi, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài thôi.

Cô từng bước chậm rãi đi qua, mày hơi nhếch lên: "Tổng Giám đốc Đào, Mộc Như Phương ở đâu?"

Cô hỏi rất trực tiếp.

Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào không mặt anh ta, muốn bắt được cảm xúc xuất hiện trên mặt anh ta, nhưng không có gì cả.

Nụ cười trên mặt người đàn ông rõ ràng không đạt đến đáy mắt, giọng nói rất bình tĩnh lại rất nặng nề: "Cuối cùng là ai cho cô Cố cái ảo giác này vậy, mất trí nhớ rồi còn ở đây kết luận người phụ nữ kia có liên quan tới tôi?"

Anh đốt một điếu thuốc, im lặng hít một hơi: "Cô Cố, tôi khuyên cô không bằng lo cho tốt chuyện trong nhà mình trước đi."

Sắc mặt của Cố Nhã Thiển hơi thay đổi, ngón tay cong lại.

Bình tĩnh nhìn khuôn mặt bị sương khói màu trắng làm mơ hồ của Đào Gia Thiên, kiêu ngạo lành lạnh, khiến người ta nhìn không thấu.

Bên ngoài có rất ít người biết cô mất trí nhớ.

Cô cũng không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, người biết, cũng chỉ có mấy người bạn, người nhà của cô thôi.

Cho dù là người thân thiết với cô trước kia, cũng chưa chắc liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Sao Đào Gia Thiên có thể biết được?

Mộc Như Phương nói với anh ta sao?

Không....

Không thể nào.

Mùi hương của thuốc lá đắt tiền tràn ngập trong khoang mũi.

Cố Nhã Thiển khẽ chớp chớp mắt: "Ngài Đào, làm người, không thể quá tuyệt tình được."

Quan hệ của Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương, tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường.

Ngón tay thon dài của người đàn ông tùy ý gạt gạt tàn thuốc, lại hút một hơi thuốc, tiếng nói kèm theo sương khói phun ra có chút mơ hồ: "Tuyệt tình, thật trùng hợp, tôi chính là một con người tuyệt tình." Anh ta gật đầu, giống như châm biếm mà lạnh nhạt: "Nhưng dù sao cũng là người phụ nữ tôi ngủ nhiều lần như vậy, vô duyên vô cớ biến mất, tôi cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút."

"Nếu Tổng Giám đốc Đào cũng không biết Như Phương ở đâu, vậy tôi không làm phiền nữa." Cố Nhã Thiển đứng lên.

Nếu không chiếm được tin tức gì từ trong miệng anh ta, Cố Nhã Thiển cũng không muốn lãng phí thời gian như vậy nữa.

Đứng dậy xoay người rời đi.

Đôi tròng mắt tối đen như chim ưng của người đàn ông nhìn chằm chằm Cố Nhã Thiển, đôi mắt chớp mạnh hai cái, hút hai hơi thuốc, sau đó gọi vào đường điện thoại nội bộ.

Qua hai phút.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đi vào, hoa văn màu xám bạc phía trước vạt áo Tôn Trung Sơn màu đen có khắc một chữ Đào.

Rõ ràng là ám vệ của nhà họ Đào.

Ám vệ cung kính cúi đầu: "Ông chủ."

Đào Gia Thiên bình tĩnh châm biếm mở miệng: "Mười Chín, điều tra xem Mộc Như Phương kia lại chơi trò gì, chơi trò mất tích hay sao? Hừ, đúng là chỉ biết có mỗi trò này."

"Vâng!" Ám vệ Mười Chín gật đầu.

Dừng một chút, Mười Chín hỏi: "Có cần điều tra bên phía bà Tô không."

"Không cần, chắc chắn Mộc Như Phương không liên lạc với cô ta, nếu liên lạc, khi nãy cô ta đã không chạy đến chất vấn tôi. Cố Uyên này, trước giờ đều không biết nói dối." Nói xong, khóe môi Đào Gia Thiên cong thành một độ cong mỉa mai: "Người phụ nữ Mộc Như Phương này vẫn là có suy nghĩ như trước, biết tôi không dễ động vào người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ, đến lúc này còn muốn không làm liên lụy đến người khác, cậu nói xem, tôi nên nói cô ta cao cả, hay là dối trá đây?"

Mười Chín cũng không hiểu những việc này.

Không dám dễ dàng đưa ra nhận xét.

Anh chỉ cảm thấy thái tử nói nhiều như vậy, mười câu tám câu không rời Mộc Như Phương, anh sợ thái tử lại xuất hiện tình cảm với người phụ nữ này, giống như năm đó.

Bị người phụ nữ ác độc này hạ độc suýt chút nữa không thể tỉnh lại..

....

Cố Nhã Thiển tiếp tục ngây người ở thành phố Hải Châu thêm hai ngày nữa, không có liên lạc được với Lưu Chấn Khang, cô muốn biết ý nghĩa của chữ trên chiếc nhẫn ngọc kia, thoạt nhìn giống như tên của một người.

‘Diên’...

Cách một ngày cô lại đi đến ngõ nhỏ một chuyến, nơi này nổi tiếng là khu nhà nghèo ở thành phố Hải Châu, cho dù ánh mặt trời cực gắt cũng bị dây điện và quần áo phơi nắng ở nơi đây che mất.

Cô đi đến trước cửa sắt màu đỏ thắm, gõ gõ cửa.

Vẫn như trước là hàng xóm bên cạnh đi ra nói với cô, người nhà này dọn đi rồi.

Lưu Chấn Khang dọn đi rồi.

Đây là chuyện khiến Cố Nhã Thiển có chút bất ngờ.

Cô đặt vé máy bay buổi tối bay về thành phố Vân Châu, trước khi rời đi, Cố Nhã Thiển đi tới nghĩa trang, chào hỏi mẹ.

Cô phát hiện trên mộ mẹ có một bó hoa tươi, bên trên còn dính giọt sương trong suốt, nhìn qua giống như vừa đặt xuống hôm nay.

Chẳng lẽ mẹ còn người bạn nào khác ở thành phố Hải Châu sao?

Sau khi Lưu Chấn Khang phá sản, đất của nghĩa trang nhà họ Lưu này vẫn nằm trong tay ông ta, dù sao chôn cất ở đây đều là tổ tiên của nhà họ Lưu.

Nhưng hai ba người trông coi khu mộ trước đây bây giờ chỉ còn lại một người già trong coi.

Cố Nhã Thiển hỏi thử mấy câu là buổi sáng có người đến hay không, ông lão này tai điếc mắt hoa, lắc lắc đầu.

Cô cũng biết có hỏi cũng không được gì, trong nghĩa trang có camera.

Cô xem video giám sát từ trên máy tính, vào sáng sớm.

Nhìn thấy là Lưu Chấn Khang, ông ta liên tục dập đầu trước mộ của tổ tiên nhà họ Lưu, sau đó đi tới trước mộ của Cố Thanh Chi, đặt một bó hoa hồng xuống, đứng đó rất lâu, sau đó mới rời khỏi.

Thì ra hoa trước mộ mẹ là của Lưu Chấn Khang để.

Hoa hồng, loài hoa của tình yêu, vào lúc này lại châm chọc buồn cười đến cỡ nào.

Ai không biết còn tưởng rằng ông ta yêu thương mẹ biết bao nhiêu đấy.

....

Buổi tối khoảng mười giờ, Cố Nhã Thiển về tới thành phố Vân Châu, cậu nhóc kia biết tối nay cô trở về, không thèm giữ đúng đồng hồ sinh học vẫn luôn đúng giờ nữa, mí mắt buồn ngủ đến đánh nhau nhưng vẫn muốn đợi cô.

Cố Dạ Lê nhìn thấy cô đã về, lúc này mới dụi dụi mắt yên tĩnh ôm cổ cô nặng nề ngủ mất.

Cố Nhã Thiển hôn lên hai má của cậu bé, liên tục hôn mấy cái, lúc ở thành phố Hải Châu, cô nhớ Tinh Tinh và Dạ Lê nhất.

Ừm, đương nhiên còn có...

Đứa nhóc kia giống như sợ cô chạy vậy, cánh tay nhỏ bé núc ních thịt cứ luôn vòng lên cổ cô, vì để cậu bé ngủ thoải mái hơn một chút, Cố Nhã Thiển nằm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu bé.

Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú này.

Nhìn kiểu gì, cũng cảm thấy rất giống Tô Ngọc Kỳ...

Cố Nhã Thiển suy nghĩ, nếu Tô Ngọc Kỳ biết Dạ Lê là con của bọn họ, sẽ có vẻ mặt gì?

Có lẽ là ngạc nhiên, sau đó.. vui vẻ nhỉ.

Nghĩ như vậy, Cố Nhã Thiển nở nụ cười tươi.

Đợi mãi đến khi Dạ Lê ngủ say, Cố Nhã Thiển mới nhẹ nhàng dời cánh tay của cậu nhóc đi, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ trẻ em.

Trở lại phòng ngủ của mình, cô nhanh chóng tắm rửa, bận rộn cả ngày còn ngồi máy bay tận mấy tiếng, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, vừa dán lên giường đã buồn ngủ nhắm mắt lại.

.....

Nước S.

Buổi sáng.

Cung Kim Hải Hoa.

Mặt trời gay gắt lên cao, ngoài cung phất phơ quốc kỳ đủ màu.

Một người đàn ông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi mang mắt kính gọng vàng đi tới, nhìn người đàn ông hơi thở mạnh mẽ mặc tây trang màu đen đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.

"Ngài Tô, xin chờ một lát, giữa chừng ngài Tổng thống phải xử lý vài chuyện, bây giờ còn đang bận.

Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh gật đầu.

40 phút sau, một đoàn người đi tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén bước chân vững vàng, dựa vào ngũ quan có thể nhìn ra nét tuấn tú khi còn trẻ, khí thế lạnh thấu xương.

Phía sau có bốn năm người đi theo.

Tô Ngọc Kỳ đứng lên đi tới, vươn tay: "Chào ngài."

Ngài Tổng thống chớp chớp mắt, cười sang sảng nắm lấy bàn tay duỗi tới của anh: “Đợi lâu rồi đúng không, giữa chừng phải xử lý một vài việc công, đến đây, ngồi bên này.

Trong phòng tiếp khách.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông mang theo ý cười, nhưng không sâu: “Ngài khách sáo quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.