Nhớ đến nhân viên vệ sinh gớm ghiếc đó, lửa giận trong lòng Ngu Thanh Âm cháy lan sang người cô, xấu xí như vậy mà còn muốn quyến rũ Đào Gia Thiên, cô ta lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Trần của Đông Hoàng.
"Lập tức đuổi việc nhân viên dọn vệ sinh đó cho tôi!"
Xấu như vậy mà đòi quyến rũ Đào Gia Thiên à, hứ, trước nay Ngu Thanh Âm chưa từng thấy con người hoàn hảo lạnh lùng như Đào Gia Thiên lại tỏ ra thích thú với một bé gái đến thế, còn không phải tại con ả xấu xí đó quyến rũ anh ấy à.
Giám đốc Trần nào dám đắc tội với Ngu Thanh Âm, Ngu Thanh Âm là vợ chưa cưới của giám đốc Đào, Đông Hoàng Giải Trí chỉ là công ty nhỏ dưới trướng Đào thị.
Bèn gật đầu ngay.
Buổi chiều chị Từ gọi Mộc Như Phương vào phòng làm việc của mình, cô đóng cửa bước vào trong: "Chị Từ."
Chị Từ lắc lắc đầu, dường như thấy tội nghiệp cô.
"Lý Uyển, có phải cô đắc tội với người nào rồi không?"
Dưới lớp khẩu trang, Mộc Như Phương bặm môi.
"Chị Từ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Chị Từ thở dài: "Cô bị cho thôi việc rồi, là lệnh của cấp trên." Cô thương cho hoàn cảnh khốn khó của Lý Uyển, con mọn mắc bệnh, bản thân cô ấy lại bị hủy dung, trước giờ có phải làm việc vất vả cũng chưa từng mở miệng oán than câu nào, nhưng sếp đã ra lệnh trực tiếp như vậy, cô cũng đâu còn cách nào.
"Tôi đã thông báo với phòng kế toán, cô có thể đi lĩnh ba tháng thương."
Mộc Như Phương run rẩy, gì chứ?
Cô bị đuổi việc rồi sao?
Sao lại thế này...
Dường như cô muốn nói điều gì, nhưng nhìn chị Từ rồi lại không biết phải mở lời làm sao, chị Từ làm việc cũng không dễ dàng chi, Mộc Như Phương biết, mình có cầu xin thế nào cũng vô ích mà thôi, đây là lệnh từ cấp trên.
Nhưng mà..
Sao lại thế này...
Đào Gia Thiên đâu có nhận ra cô, cô chỉ muốn chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, nhưng ngoại trừ Đào Gia Thiên thì còn ai nữa kia chứ?
Tin "Lý Uyển" bị đuổi việc nhanh chóng lan truyền khắp bộ phận vệ sinh, có một người phụ nữ trung niên thật phà chất phác bước đến cạnh cô hỏi: "Sao thế, đột nhiên lại bị đuổi việc, em đắc tội với ai rồi hả? Hay là có ai sai khiến sau lưng."
Mộc Như Phương lắc đầu, lấy đồ của mình từ trong tủ ra thu dọn gọn gàng, Kha Na đứng ngoài cửa phòng thay đồ nói: "Coi như là bị đuổi việc rồi, không khí thơm hơn nhiều luôn đấy, xấu xí như vậy, làm việc ở đây cũng không sợ làm người ta sợ mất mật."
"Kha Na, cô đang nói cái gì vậy." Có người nhìn Kha Na: "Có phải cô giở trò sau lưng không."
Kha Na có người họ hàng làm việc ở Đông Hàong.
Xem ra mọi việc cũng rõ ràng quá rồi.
Kha Na hét lên: "Cô ta nghĩ mình là ai kia chứ, cần tôi tìm người dạy dỗ à? Cô ta xấu xí ô nhiễm môi trường, bị đuổi việc bèn vu oan giá họa cho người khác."
Mộc Như Phương không buồn quan tâm đến mấy tiếng ồn ào cãi cọ trong phòng thay đồ, đầu óc cô rối bời, dường như thoắt chốc đã mất như điểm tựa, bởi vì có chị Từ đánh tiếng trước mà phòng kế toán mới phát ba tháng lương cho cô, Mộc Như Phương ôm đồ của mình rời khỏi Đông Hoàng.
Trên đường biết bao người xe qua lại.
Mặt trời rực rỡ.
Ánh sáng chói lòa
Nhưng giờ phút này Mộc Như Phương lại lạc mất phương hướng, cô không biết bản thân mình còn có thể làm gì, không biết mình với Nặc Nặc sau này phải làm sao.
Có người nói, chẳng phải chỉ là việc dọn vệ sinh thôi ư?
Mất rồi thì tìm chỗ khác.
Nhưng với người không có bằng đại học mà còn từng ngồi tù như Mộc Như Phương thì khó khăn quá, tất cả mọi nghề nghiệp đều sẽ không rớt xuống đầu cô, cùng là việc dọn vệ sinh, cũng không nơi đâu trả lương cao như Đông Hoàng nữa.
Lạnh thấu xương.
Mộc Như Phương lê bước trên đường, cô không hiểu nổi, bản thân mình chỉ muốn sống sót, chỉ muốn nuôi nấng đứa con gái bé bỏng của mình tại thành phố này mà thôi, sao lại khó khăn thế kia chứ.
Cho dù ngoại hình cô có như thế nào, đẹp cũng được mà xấu xí cũng xong, cứ luôn có người đến sỉ nhục cô.
Ở Đông Hoàng, mình cô làm phần việc gấp đôi người khác cũng nào có oán than gì, người khác bắt nạt cô, cô chẳng đáp trả bao giờ, tại sao thế giới này không buông tha cho mình cơ chứ.
Cô làm sai điều gì?
Nếu cô đã sai, vậy thì việc sai lầm lớn nhất là năm ấy đã gặp gỡ Đào Gia Thiên.
Nếu năm 12 tuổi đó, cô không gặp Đào Gia Thiên.
Nếu cô cùng mẹ và em gái chết trong biển lửa với những ngọn dao ấy, có thể cô đã được giải thoát rồi.
Cô không nên hận.
Không xứng hận thù.
Sao cô không chết từ sớm cho rồi, nếu cô sớm từ sớm sẽ không gặp Đào Gia Thiên, sẽ không bị bán đên nơi dơ bẩn ngập ngụa trong dục vọng ở Đông Nam Á ấy, sẽ không sinh ra đứa con mắc bệnh tim như Nặc Nặc.
Sẽ không sống trong sự dày vò đau đớn.
Nhưng người đáng chết là cô chứ nào phải con gái của cô đâu chứ.
Món đồ trong tay rơi xuống đất, lăn long lóc trên đường, hoàng hôn từ từ buông xuống, người qua kẻ lại nhộn nhịp phố phường.
Không ít ánh mắt nhìn về phía này.
Một người phụ nữ quỳ dưới mặt đất, bưng mặt đau đớn khóc òa.
Một chiếc Rolls - Royce màu đen lướt ngang qua, dừng lại chờ đèn xanh ba giây rồi tài xế lại lái đi tiếp, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau vươn tay day day ấn đường, ngẩng đầu lên từ laptop, lướt ánh mắt sang phía ngoài xe.
Bóng người quỳ trên đất khóc thảm thương.
Mảnh khảnh gầy gò.
Hơi quen mắt.
Đào Gia Thiên còn chưa kịp nhớ ra, chiếc xe đã chạy băng băng đi rồi.
"Mẹ ơi, hôm nay con gói sủi cảo với dì Lý đó, khi nào mẹ về nhà vậy ạ." Giọng nói non nớt chan chứa niềm vui của con gái vang lên, truyền đến tai Mộc Như Phương qua chiếc điện thoại.
Mộc Như Phương nhìn bầu trời sẩm tối, khóe môi nở ra nụ cười.
Dường như tiếng nói của cô bé là ngọn đèn sáng trưng, chiếu rọi hết con đường tăm tối trước mặt cô vậy.
Cô vẫn còn Nặc Nặc, Mộc Như Phương, mày không thể gục ngã, mày vẫn còn Nặc Nặc, mày còn phải trị bệnh cho Nặc Nặc nữa, mày phải làm cho Nặc Nặc chạy nhảy nô đùa vui vẻ như những đứa trẻ bình thường khác, Mộc Như Phương, mày phải sống, cứ coi như không phải vì bản thân mình đi, mày cũng phải sống vì con kia chứ.
"Mẹ, sẽ về, nhanh thôi."
Quả nhiên Nặc Nặc vui mừng dữ lắm: "Thật ạ?"
Cô bé biết mẹ mình làm việc bận rộn: "Mẹ ơi, con ở nhà đợi mẹ, sủi cảo ngon lắm ngon dữ lắm lắm luôn, bà Lý còn khen Nặc Nặc gói đẹp nữa đó."
Mộc Như Phương về đến nhà, cả căn phòng sáng sủa ấm áp.
Con gái ùa đến ôm chầm lấy cô: "Mẹ ơi, mẹ về rồi."
Dì Lý ngồi trên ghế sô pha đan chiếc áo lông trên tay, cái này để tặng cho Nặc Nặc, bà nhấc tay đẩy cặp kính lão:"Như Phương về rồi, mau đi rửa tay đi."
Bà dịu dàng mỉm cười: "Nặc Nặc thông minh lắm nhé, biết gói sủi cảo mà không có làm rách vỏ đâu, con bé gói đẹp lắm, cô bé thông minh khéo léo thật."
Mộc Như Phương mỉm cười: "Dạ." Cô cúi đầu thơm lên mặt Nặc Nặc, nhìn nụ cười xán lạn của con: "Nặc Nặc, mai mẹ dắt con đi xem phim được không, không phải con nói muốn đi xem phim hoạt hình mới gì đó sao?"
Nặc Nặc lắc đầu.
"Không xem đâu."
"Mẹ muốn xem mà, Nặc Nặc đi với mẹ nha." Mộc Như Phương ôm cô bé, cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, cô có thể tiết kiệm, nhưng không muốn con cũng giống như mình, đó là Nặc Nặc, là tính mạng của cô."
Nặc Nặc hiểu chuyện như vậy, thật ra cô càng hy vọng cô bé có thể giống như những người bạn đồng trang lứa, tinh nghịch, không buồn bã lo âu chi cả.
Nhưng Nặc Nặc hiểu chuyện quá.
Trong lòng cô thấy buồn bã vô cùng.