Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 164: Chương 164: Mami, con không muốn ở cùng người chú xấu xa đó




Tô Ngọc Kỳ đắp chăn cho cô rồi mới đứng dậy, bước tới cửa sổ kéo rèo lên, anh nhìn ra phía bên ngoài, hút liền hai điếu thuốc. Anh ngắm nhìn màn đêm dày đặc, đưa tay, sờ sờ trái tim mình.

Dường nhưng có cảm giác gì đó thực kỳ lạ.

Cảm giác của anh đối với người phụ nữ này, càng ngày càng khác lạ, anh rõ ràng, chỉ thích thân thể cô……

Nhưng bây giờ, lại còn muốn cô sinh cho anh một đứa con.

Cô thích trẻ con như vậy, chăm sóc Dạ Lê cũng rất cẩn thận, nếu bọn họ có một đứa con, có lẽ……

Người đàn ông nghĩ đến đây, khoé môi cong lên một đường hoàn mỹ.

_____

Sáng hôm sau, Dạ Lê vừa tỉnh dậy, không thấy Cố Uyên đâu liền oà khóc, Cố Uyên vẫn chưa tỉnh lại, Tô Ngọc Kỳ đành dập điếu thuốc, đi tới, nhìn cậu bé: “Có gì mà khóc.”

Dạ Lê nức nở nói: “Mami.”

Cậu bé muốn tìm mami.

Nhấc chăn lên, muốn trèo xuống giường, đây là phòng tổng thống, không phải phòng cho trẻ con, Dạ Lê lại ngủ trên giường đôi, phải cố sức mới có thể từ trên giường trượt xuống, cậu bé liền đi ra phía cửa.

Tô Ngọc Kỳ chặn cửa, đưa tay ấn đầu cậu: “Mami, nếu cháu mà gọi Mami thì chú không phải là ba cháu sao, nào, gọi một tiếng ba cho chú xem nào.”

Người đàn ông quỳ xuống, tầm mắt ngang bằng cậu bé.

Anh nhìn cậu bé, bỏ điếu thuốc trong miệng ra, xách cổ áo cậu bé đi về phía ghế sofa trong phòng, đặt cậu bé xuống rồi vất luôn điếu thuốc vào thùng rác.

Anh hơi mím môi.

“Cậu bé, gọi một tiếng ba nào.”

Dạ Lê quay mặt sang một bên, hừ, chắc chắn là một ông chú kỳ lạ đưa mami đi mất rồi: “Cháu muốn mami, chú đem mami đi rồi! Trả mami cho cháu.”

Cậu bé vừa nói, vừa giơ nắm đấm lên.

Tô Ngọc Kỳ cũng không hề tránh, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đấm vào người cũng không có sức mấy, anh đưa tay véo véo má cậu bé: “Nghe đây, đó là người phụ nữ của chú, không phải mami của cháu.”

“Chú là người xấu!” Dạ Lê bĩu bĩu môi, nhìn chằm chằm anh.

Cậu bé vừa mới tỉnh lại, hai má hây hây hồng, đầu tóc rối mù, làn da trắng bóc như bò sữa vậy, giọng nói lại càng non nớt, ngọt ngào.

Một chút tác dụng uy hiếp cũng không có.

“Ừm, chú là người xấu, rồi sao?” Tô Ngọc Kỳ cũng không biết làm thế nào, tranh đấu với một đứa bé, anh bỗng thấy có chút thú vị, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu bé.

Xoa được một chút.

Dạ Lê liền muốn tránh ra, nhưng trẻ con nào có sức lực, giẫy giẫy thân thể, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò nhìn Tô Ngọc Kỳ.

Tô Ngọc Kỳ giang tay ôm lấy đứa bé đi vào phòng tắm, cậu bé lại vặn vẹo: “Cháu không tắm đâu, cháu muốn mami tắm cho cơ.”

“Lớn thế này rồi mà còn để mami tắm cho, có mất mặt không cơ chứ?” Người đàn ông, một tay ôm cậu bé, một tay xả nước vào bồn tắm rồi bế cậu bé vào bồn, cậu bé liên tục đập tay vào nước, kháng cự.

“Cháu muốn mami, cháu muốn mami cơ!”

Áo sơ mi của người đàn ông bị dính không ít nước.

Cô Uyên tỉnh dậy liền phát hiện bên cạnh không có người, cô vô thức sờ sờ, vẫn còn hơi ấm, có lẽ vừa mới dậy thôi.

Cô nhìn đồng hồ, rồi đi vào phòng tắm, tối qua cả người nhớp nháp, cô vốn muốn nhanh chóng đi tắm, nhưng lại quá mệt, cả người đều từ chối đi tắm, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, chìm vào giấc ngủ sâu.

Vì vậy, việc đầu tiên cần phải làm sau khi thức giấc là đi tắm.

Nhưng Cố Uyên phát hiện, làn da mình rất sạch, còn đem theo hương thơm mát mẻ, sạch sẽ của mùi sữa tắm, không có chút mùi mồ hôi nào cả, cô suy nghĩ, rồi bất giác đỏ mặt lên……

Không lẽ tối qua làm xong, Tô Ngọc Kỳ liền giúp cô tắm……

Mặc dù lúc đó cô đã ngủ say, nhưng nghĩ đến lại bất giác đỏ mặt.

Tắm qua một lát rồi thay quần áo, Cố Uyên lại nhìn thời gian, chuẩn bị đi làm bữa sáng. Vừa mới ra khỏi phòng, cô liền nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh, còn phòng khách lại trống không, Tô Ngọc Kỳ cũng không ở đó, chẵng lẽ, anh ấy đang ở phòng bên cạnh?

Cố Uyên đẩy cửa bước vào, nghe rõ rành rành thanh âm của Dạ Lê phát ra từ trong phòng tắm: “Mami, cháu muốn mami!”

“Cháu muốn Mami!”

Còn có cả giọng nói trầm trầm của Tô Ngọc Kỳ: “Chú đã nói rồi, muốn gọi cô ấy là mami, cháu phải gọi chú là ba cái đã, nào, mau gọi một tiếng “ba” đê!”

Cố Uyên bật cười.

Cô tưởng rằng Dạ Lê nghịch ngợm thế này, người đàn ông này sẽ nổi nóng, nhưng nào ngờ, hai người bọn họ ở với nhau, cũng….. cũng khá là hoà hợp đấy chứ.

Lúc này, Cố Uyên mới chợt nhớ đêm qua, hai người quấn lấy nhau.

“Vũ, chúng ta có con nhé.”

Sinh con cho anh ấy….

Cố Uyên bừng tỉnh, lắc lắc đầu, bước vào phòng tắm, mở cửa, chỉ thấy bóng lưng cao to, thẳng tắp của người đàn ông, anh đang nhíu mày, dường như đứa bé hết cách rồi, đập đập nước trong bồn tắm như cá vậy, khiến người đàn ông khắp người toàn là xà phòng.

Cố Uyên nhìn thấy không kìm được mà cười lên.

Cô chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ - người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, là người đứng đầu Tô Thị, lần đầu tiên có bộ dạng…… bất lực vô cùng.

Dạ Lê vừa nhìn thấy Cố Uyên, hai mắt đỏ lên: “Mami, chú này rất xấu.”

Cố Uyên nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang người đàn ông, thấy sắc mặt của anh, cô vội vàng bước tới: “Anh Tô, để tôi tắm cho Dạ Lê đi.”

Tô Ngọc Kỳ nhíu mắt nhìn Dạ Lê, được lắm, đứa bé này mà là con của anh, anh sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, gật gật đầu, anh đi ra ngoài, rửa sạch xà phòng trên tay.

Còn chưa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng của Dạ Lê, hoàn toàn khác với giọng nói chói tai vừa nãy.

Bây giờ, cậu bé như một thiên sứ nhỏ bé vậy.

“Mami, mẹ đừng ở với chú xấu xa đó được không ạ.”

Tô Ngọc Kỳ lau tay, mang theo ý cười bước vào, nhìn Dạ Lê đang ngoan ngoãn như một thiên sứ, để yên cho Cố Uyên giúp cậu bé tắm rửa, giọng nói gắt lên: “Lưu Thanh Vũ, cô đi ra ngoài, để tôi tắm hộ cho.”

“Anh Tô……” Cố Uyên nhìn dáng vẻ đáng thương không thôi của Dạ Lê lại mềm lòng, nói: “Ở đây hơi lộn xộn, vẫn là để tôi làm đi.”

“Cô không phải làm đồ ăn sáng sao?” Tô Ngọc Kỳ nhìn cô: “Cô đi ra ngoài đi.”

Anh phải dạy dỗ lại đứa bé này mới được.

Nhanh như thế đã học được cách đu bám người rồi, cả người phụ nữ này nữa, câu dẫn đàn ông khác đã đành, đến đứa bé nhỏ như vậy cũng thích cô, ngoan ngoãn chạy tới nhận mẹ.

Dạ Lê đưa bàn tay mũm mĩm nắm lấy cánh tay cô, thanh âm như kéo dài hơn: “Mami……”

Cố Uyên cắn môi, xoa xoa tay Dạ Lê: “Anh Tô……”

“Tôi nói cô không hiểu sao?” Giọng nói người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo: “Đi ra ngoài.”

Cố Uyên chỉ đành bước ra ngoài, lúc đóng cửa phòng tắm nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Dạ Lê lại sắp khóc lên, trái tim cô như bị ai đó giày vò.

Ánh nắng sáng sớm mang theo cảm giác ấm áp độc đáo của đất nước này.

Lúc ăn sáng, Dạ Lê ngậm thìa, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi ăn trước mắt, anh uống một ngụm sữa tươi rồi chậm rãi mở miệng nói: “Chốc nữa tôi đưa thằng bé về.”

Cố Uyên quay người hỏi: “Anh đã tra ra được bố mẹ của Dạ Lê rồi ạ?”

“Ừ.”

Tô Ngọc Kỳ cũng không ngờ rằng, lúc Tần Xuyên báo cáo cho anh, đứa bé này lại là……

Con trai của Cố Giác, người nắm quyền nhà họ Cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.