Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 546: Chương 546: Mạo hiểm




Tang Lạc ăn một bát cháo nhỏ.

Cô không có chút khẩu vị nào, cô lo sợ, cô sợ…

Sợ bọn họ tháo rời hết từng bộ phận trên người cô.

Cô không biết mấy người này chuộc cô ra để làm gì, chỉ đơn giản là lấy máu cô thôi sao?

Nhà họ Trọng.

Mộc Như Phương về đến nhà, Hưu Hưu chạy đến trước, Mộc Như Phương thay giày, khom lưng bế Hưu Hưu lên, sờ sờ đầu Hưu Hưu, cô đi vào phòng khách, lúc này đã khoảng 9h tối rồi, mọi người trong nhà đều đã ăn xong bữa tối, chỉ có dì Tang ngồi trên sofa đan áo len, xem TV.

Trên TV đang phát bộ phim truyền hình cổ trang ‘Phi Yến Truyền Kỳ’ do diễn viên đang hot Tôn Yên Nhi đóng, nói về câu chuyện của nhân vật nữ chính Triệu Phi Yến.

Dì Tang thấy Mộc Như Phương đi tới: “Cô Như Phương về rồi hả.”, Mộc Như Phương gật đầu, ra dấu tay tới dì Tang, dì Tang định bỏ đồ trong tay xuống, đứng dậy, nhưng sau nhìn hiểu động tác tay của cô: “Dì Tang, con xuống lầu trước nha, dì cũng nghỉ ngơi sớm đi.” thì lại ngồi xuống, gật đầu: “Ừ, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”

Mộc Như Phương đến phòng ngủ của mình.

Cô xạc pin cho điện thoại của mình, Tề tam mấy hôm trước gọi cho cô nói có một người bạn sắp đến, rồi sau đó không còn liên lạc nữa, cô cũng không tùy tiện liên lạc, ngồi bên giường, cô mở ra một album có cài thêm lớp bảo mật, bên trong là ảnh của Nặc Nặc, cô không nỡ xóa đi.

Con gái lúc đó đang ngủ, ôm lấy món đồ chơi mà mình yêu thích.

Mộc Như Phương nhìn bức ảnh, dần nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên.

Cô quá nhớ Nặc Nặc rồi.

Mà bây giờ, Nặc Nặc khỏe mạnh chính là hy vọng lớn nhất của cô, ánh sáng lớn nhất của cô.

Mẹ nhất định, nhất định sẽ cố gắng lấy được tài liệu nhanh nhất có thể để về với con.

Cô không có nhiều thời gian như vậy, cô bức thiết, khát vọng được nhìn thấy con mình, cũng không thể trốn tránh, bài xích Đào Gia Thiên nữa, cô phải chủ động xuất kích, như vậy mới có cơ hội, chỉ có tiếp cận Đào Gia Thiên mới có cơ hội.

Cứ mãi trốn ở nhà họ Trọng, cô không thể trốn cả đời.

Cô còn có con gái nữa.

Cô chầm chậm nắm chặt điện thoại, lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.

Sống lưng Mộc Như Phương toát mồ hôi.

Tiếng gõ cửa đưa cô về với thực tại.

Cô tựa hồ bị dọa sợ, như một con mèo xù lông, qua vài giây sau, cô tắt điện thoại, đứng dậy, chầm chậm thở một hơi, nơi này là nhà họ Trọng, gõ cửa chỉ có thể là những người này thôi.

Cô đi tới cửa, mở ra…

Trước cửa là Trọng Tử Việt đang mặc đồ ngủ màu xanh lam.

Trọng Tử Việt nhìn ra được ý nghĩa ‘sao anh lại ở đây.’trong đôi mắt cô, anh ta nhẹ nhàng tựa vào bên cửa: “Trà sữa của tôi đâu?”

Mộc Như Phương chớp mắt, trà sữa??



Cô quên rồi.

Trọng Tử Việt nhìn biểu cảm của Mộc Như Phương thì đã đoán được: “Ờ, không có mua chứ gì.”

Mộc Như Phương thực sự quên rồi.

Cả ngày hôm nay, đều cùng Đào Y Y đi đến nơi bán đấu giá… sau đó ăn cơm, sau đó Đào Gia Thiên đưa cô về.

Mộc Như Phương rất nhanh đã làm động tác, những động tác đơn giản, nhưng Trọng Tử Việt có thể đoán ra nghĩa rằng ngày mai sẽ mua cho anh ta.

Trọng Tử Việt tiến lên một bước.

Mộc Như Phương lùi lại một bước.

Trọng Tử Việt lại bước tới, Mộc Như Phương lại lùi về, sau cùng, không biết đã lùi bao nhiêu bước, Trọng Tử Việt đã bước vào phòng, đóng cửa lại, nhìn Mộc Như Phương, trong lòng cô, anh ta vẫn luôn là một công tử nhà giàu, cô lại làm động tác tay lần nữa: “Tôi ngày mai sẽ mua cho cậu.”

Trọng Tử Việt khoanh tay: “Cô thật sự đã quên rồi ư.”

Mộc Như Phương: “Cậu không phải không uống sao?”

“Ờ, mua cho mẹ tôi đó.”

“Bà ấy mới không uống cái này.”

“Sao cô biết mẹ tôi không uống? Cô chính là không mua, bây giờ tìm cớ?”

Mộc Như Phương chỉ đành nói: “Lúc trưa tôi cùng Đào Y Y đi phố Trường An, quên mua rồi.”

Trọng Tử Việt hơi nhíu mày, phố Trường An?

Anh ta học ở nước ngoài trong thời gian dài, cũng không rõ lắm đường phố ở Hải Châu, mỗi lần ra ngoài đều có tài xế hoặc đi cùng bạn bè, nhưng phố Trường An, sao mà nghe quen tai thế.

Chắc là cũng rất nổi tiếng.

“Phố Trường An? Là ở chỗ nào, tôi hình như có nghe qua.”

Mộc Như Phương cầm di động, nhập lên trên: “Phố Trường An trong một con ngõ, là một con phố cổ, có một nơi bán đấu giá, ngày 22 mỗi tháng sẽ mở một lần, tôi đi cùng Đào Y Y đến đó.”

“Ồ? Ngày 22 mỗi tháng.” Trọng Tử Việt nhớ ra rồi, hôm nay có một người bạn gửi tin nhắn hỏi anh ta có thời gian không? Có muốn cùng nhau đi xem không, hình như có nghe bạn nói đến ba từ bán đấu giá này…

Đấu giá phố Trường An, hình như trong giới cũng rất nổi tiếng.

“Cô hôm nay đi tới đó có phát hiện chuyện gì thú vị không?

Mộc Như Phương gật gật đầu, đơn giản nhập mấy chữ về chuyện của cô gái Dược tộc.

Trọng Tử Việt trầm giọng: “Dược tộc?”

Anh có từng nghe qua tộc này.

Một bộ tộc sống xa rời thế giới.

Trăm năm trước đã từng rất huy hoàng, nhưng sau đó lại biến mất, mười mấy năm trước có nghe chút tung tích, Dược tộc tuy rằng ít người nhưng những bí thuật vẫn còn, vẫn luôn ẩn mình ở rìa thành phố, hơn nữa đột nhiên gặp phải nguy cơ kinh tế cực lớn, đã triệt để mất tích, không ngờ rằng Dược tộc còn có thể lần nữa xuất hiện?

Mộc Như Phương nhìn sắc mặt của anh ta: “Cậu biết Dược tộc?”

Cô cứ tưởng một công tử như vậy sẽ không có hứng thứ với những lời đồn như vậy.

Trọng Tử Việt nói: “Lúc tôi còn nhỏ, sinh non nên cơ thể vẫn luôn yếu ớt, tim không khỏe, hay phát sốt, sau này có một người đến Trọng gia, kê cho tôi một đơn thuốc, sức khỏe vì vậy mà tốt hơn nhiều, lúc tôi lớn, cơ thể cũng cứng cáp lên.

Người đó chính là người của Dược tộc.

Tuy rằng không biết Minh Lê làm sao để liên hệ với Dược tộc, nhưng…

Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

Mộc Như Phương lại nhập tiếp trong điện thoại: “2400 tỷ, chuộc về, một cô gái.”

“2400 tỷ, nhà họ Trọng tôi cũng có thể bỏ ra, nhưng mà có một điểm, Trọng gia có thể bỏ ra nhưng… không cách nào lập tức lưu động chi ra, đối với các gia tộc ở Hải Châu thành mà nói đều không coi là chuyện khó, khai thác những bất động sản, nhà nhỏ chung quy đều có thể lấy ra được số tiền đó, nhưng có một điểm, không ai muốn khuynh gia bại sản bỏ ra số tiền đó để chuộc một cô gái về, ngay cả khi cô gái này có công dụng thần kì như lời đồn… hơn nữa cũng không có mấy người có thể lập tức chi ra số tiền như vậy, tùy tùy tiện tiện chi ra 2400 tỷ, không có mấy người có thể làm được.

Mộc Như Phương cũng nghĩ như vậy.

Hải Châu thành mọi người đều có thể chi ra con số như vậy, nhưng có thể lập tức chi ra hẳn không có mấy người.

Lẽ nào là hai nhà Đào, Phó?

Nhà họ Phó.

Trần Bội Quân suy cho cùng tuổi tác đã cao, sau khi biết được chuyện của Phó Vân Châu, cả người đều trở nên nhẹ nhõm, căng thẳng cả ngày cũng có chút mệt mỏi rồi.

Phó Cận Nhiên thấy vậy dặn dò: “Đỡ lão phu nhân đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.