Mấy hôm nay Mộc Như Phương đều túc trực trong bệnh viện.
Cho nên cũng khó tránh lại đụng phải mặt Thiệu Vy Vy, Thiệu Vy Vy đóng kịch rất giỏi, trước mặt thì tỏ ra chị chị em em thân thiết với cô, chào hỏi cô, nhưng thật ra Mộc Như Phương biết, cô ta rất hận mình, có khi còn là hận tới thấu xương.
Có những thứ cô thật sự không cần.
Cô không cần vị trí bà Đào, hay vị trí bà chủ nhà họ Đào, nhưng vẫn còn rất nhiều người ao ước.
Cô không được đạo đức giả như Thiệu Vy Vy.
Đào Gia Thiên ở bên ngoài nói chuyện với Diên Phong, Mộc Như Phương tới nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, cô lấy thịt gà ra, chuẩn bị làm một món cháo gà thanh đạm, làm thêm một món bông cải xào và canh nữa là được rồi, nhưng Thiệu Vy Vy lại từ ngoài tiến vào: “ Như Phương để em làm cho.”
Mộc Như Phương không có từ chối, cô nhanh chóng cởi chiếc tạp dề ra, không nói không rằng mà đi ngang qua Thiệu Vy Vy rồi bước ra ngoài.
Thiệu Vy Vy cũng không ngờ Mộc Như Phương lại chịu vứt hết mọi thứ ở đây cho cô nhanh như vậy, cô ta cắn chặt răng, cô ta làm quái gì biết nấu cơm chứ, cái thứ Mộc Như Phương này, chỉ biết dùng cái mặt mình để câu dẫn Đào Gia Thiên mà thôi.
Nhưng bên ngoài là phòng bệnh, Đào Gia Thiên đang ở đó.
Thiệu Vy Vy không dám náo loạn nên chỉ đành cắn răng, Mộc Như Phương đã cắt thái xong hết rồi, cô ta chỉ việc ném hết vào nồi thôi.
……
Mộc Như Phương đi ra ngoài nhà bếp, cô vốn không muốn làm phiền Đào Gia Thiên và Diên Phong nói chuyện với nhau, nên âm thầm ở ngoài, cô dựa người trước khung cửa sổ, đợi tới khi Diên Phong ra, Mộc Như Phương đưa mắt nhìn Diên Phong, cô định đi vào.
Diên Phong lên tiếng: “ Cô Mộc.” Diên Phong gọi tên cô, như thể anh đang có chuyện muốn nói, nhưng lại ngập ngà ngập ngừng.
Mộc Như Phương khẽ cười: “ Nếu như anh không tiện nói, vậy thì tôi sẽ không nghe.”
Ngón tay trắng nõn nắm chặt tay nắm cửa lạnh băng, Mộc Như Phương nhớ ra: “ Mạc Trang sao rồi, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“ Mạc Trang được phái ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, cô yên tâm, cô ấy không sao.”
Mộc Như Phương đẩy cửa, cô bước vào trong phòng bệnh, Thiệu Vy Vy đang ngồi bên cạnh giường của Đào Gia Thiên, trên tay cô ta bưng một dĩa trái cây, còn Đào Gia Thiên đang ngồi dựa lưng lên đầu giường, anh đang nghe ghi âm cuộc họp.
Anh nhắm mắt lại.
Bên tai trái đang đeo một chiếc tai nghe.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào, Mộc Như Phương thấy hơi chói mắt, anh nhìn Đào Gia Thiên và Thiệu Vy Vy, hai người trông như một đôi vợ chồng trẻ đang ân ân ái ái vậy, giọng điệu Thiệu Vy Vy thì ôn hòa, còn Đào Gia Thiên thì luôn luôn gật đầu hùa theo.
Cô âm thầm đi vào nhà bếp, thân người nhỏ nhắn dựa lưng vào tường, cô biết, ở trước mặt Thiệu Vy Vy thì cô chẳng là cái thá gì cả, Đào Gia Thiên tới cứu cô, nhưng chắc giờ đây anh đã hối hận rồi, dù sao đi nữa Mộc Như Phương cô chả là cái gì cả….
Vì một người phụ nữ mình hận thấu xương mà suýt chút nữa mất đi tính mạng, ai mà tin chứ….
…..
Thiệu Vy Vy vẫn chưa rời khỏi, cô ta luôn túc trực trong phòng bệnh bồi bạn với Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương cố gắng lẩn tránh để không phải làm phiền đối phương, cố gắng không làm bóng đèn cản trở hai người.
Nhưng cô phát hiện, cô không được lợi hại như mình nghĩ.
Cô cũng không được mạnh mẽ như trong tưởng tượng của mình.
Trước mặt Thiệu Vy Vy, Đào Gia Thiên luôn thể hiện sự bao dung, nhẫn nại, cho dù Thiệu Vy Vy có nấu cháo bị khét, không còn ngon nữa, Đào Gia Thiên vẫn mỉm cười, vẫn ăn rất nhiều.
Mộc Như Phương biết Thiệu Vy Vy vẫn đang nhìn mình.
Cô cúi thấp đầu.
Người khác sẽ không hiểu được đâu, bây giờ cô đang bị dày vò như thế nào.
“ Chị Như Phương, chị gọt một trái táo cho Gia Thiên đi, em phải đọc văn kiện cho anh ấy nghe nên không tiện lắm.” Thanh âm lảnh lót dịu dàng của Thiệu Vy Vy vang lên.
Mộc Như Phương đứng đậy đi vào nhà bếp, cô lấy một trái táo ra rồi rửa thật sạch sẽ, sau đó tìm một chiếc dĩa và dao rồi ngồi xuống ghế sofa bắt đầu gọt táo, giọng đọc của Thiệu Vy Vy nghe thật mềm mại uyển chuyển, Đào Gia Thiên nghe xong rồi đặt bút ký tên.
Ánh mắt của Thiệu Vy Vy rơi trên người Mộc Như Phương. Lúc này Mộc Như Phương đang ngồi trước ghế sofa, một tầng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào xuyên qua khung cửa sổ được mở một nửa, bao trùm lấy thân hình mảnh khảnh của cô. Hôm nay Mộc Như Phương mặc một chiếc váy dệt kim màu be bình thường, kiểu dáng đơn giản. Nhìn kĩ hơn một chút,nó rất giống với phong cách ăn mặc thường ngày của Thiệu Vy Vy.
Ở tuổi 17, sở thích của Thiệu Vy Vy là bắt chước phong cách ăn mặc của Mộc Như Phương.
Phong cách ăn mặc của Mộc Như Phương theo hướng nhẹ nhàng, thanh thuần và mát mẻ, Thiệu Vy Vy cũng vậy. Mộc Như Phương mặc một chiếc váy màu be thì Thiệu Vy Vy cũng sai người đi mua cả một tủ đồ theo phong cách này luôn, bởi vì Đào Gia Thiên thích Mộc Như Phương.
Nên cho dù Thiệu Vy Vy có ghét Mộc Như Phương như thế nào đi nữa, cô ta vẫn luôn ăn theo Mộc Như Phương, bình thường cũng bắt chước Mộc Như Phương mặc đồ thật nhẹ nhàng thanh thoát.
Cô ta muốn thu hút sự chú ý của Đào Gia Thiên.
Lúc này đây, bởi vì Đào Gia Thiên không nhìn thấy nên cô ta cũng không thèm che giấu sự âm độc dưới đáy mắt của mình nữa, cô ta bây giờ lại căm tức tới vặn vẹo cả mặt.
Cô ta cố gắng kìm lại.
Đào Gia Thiên nhau mày: “ Vy Vy.”
Cũng không biết tại sao.
Anh lại không thích mùi nước hoa trên người Thiệu Vy Vy cho lắm.
Trái lại, dường như anh đã quen với mùi hoa lan kia rồi thì phải.
Thiệu Vy Vy lập tức trả lời, cô ta tiếp tục dùng giọng ngọt ngào của mình để đọc văn kiện cho Đào Gia Thiên nghe, Đào Gia Thiên hơi nheo mắt lại, anh vẫn không nhìn thấy gì.Bác sĩ nói rằng vết máu bầm trên đầu đã làm tắt nghẽn các dây thần kinh não rồi, họ kê đơn thuốc và châm cứu cho anh bằng Trung y.Anh có thể làm phẫu thuật, nhưng phẫu thuật lại có rủi ro, vệt máu bầm sẽ tự động tan, nhưng phải mất một thời gian nhất định.
Có người phải mất tới mấy tháng.
Có người phải tới vài năm.
Anh hơi nghiêng đầu, tìm kiếm phương hướng của Mộc Như Phương, người phụ nữ này không nói không rằng gì cả, anh biết cô đang ở trong phòng bệnh chỉ là anh không nhìn thấy cô thôi, nhưng ngửi được mùi hoa lan kia lại khiến lòng anh thêm an ổn hơn rất nhiều.
Dao gọt trái cây rất bén.
Mộc Như Phương không cẩn thận cắt trúng ngón tay của mình, cô vội rút tờ khăn giấy ra lau lau ngón tay mình, chỉ là cô không để ý, thì ra Thiệu Vy Vy cứ giờ giờ phút phút để mắt tới cô, lúc này cô ta hô hào lên một tiếng: “ Như Phương, chị không sao chứ, sao lại bất cẩn như vậy.”
Mộc Như Phương không ngẩng đầu mà chỉ khẽ ngước mắt lên: “ Chỉ là không cẩn thận mà thôi.”
Thiệu Vy Vy nói cho Đào Gia Thiên: “ Lúc nãy chị Như Phương không cẩn thận làm đứt tay mình rồi.” Sau đó cô ta đứng dậy nói với Mộc Như Phương: “ Chị Như Phương, hay là chị qua đây đọc văn kiện cho Gia Thiên đi, để em gọt cho.”
Giọng của Mộc Như Phương vốn không được hay cho lắm.
Giọng cô hơi khàn.
Hơn nữa, cũng không hợp nói quá lâu.
Thỉnh thoảng nói vài câu thì còn được, còn nếu như đọc văn kiện, đọc quá lâu sẽ bị mất giọng mất, đây chính là điều mà Thiệu Vy Vy muốn.
Còn Đào Gia Thiên sao mà chịu nghe một giọng đọc khàn khàn khó nghe như cô chứ.
Quả nhiên, nếu câm được thì câm luôn cho rồi.
Cho dù có biết nói chuyện, cũng chẳng ra làm sao.
Lúc này cô tràn đầy do dự.
Đào Gia Thiên hờ hững cười giễu một cái: “ Cô ta thì có thể làm gì, một chút chuyện cỏn con cũng làm không xong.”
Thiệu Vy Vy ra vẻ thông cảm nói: “ Để chị Như Phương đọc đi mà, chị ấy vừa mới bị đứt tay, để em qua đó gọt được rồi.”
Cô ta vừa dứt lời thì lại chạy ngay tới chỗ Mộc Như Phương, đưa đống văn kiện trên tay đưa cho cô, khuôn mặt mỉm cười tươi rói: “ Chị Như Phương, làm phiền chị rồi.”
Mộc Như Phương cầm lấy đống văn kiện, nhìn thấy đó là một phần văn kiện liên quan tới hạng mục nghiên cứu khoa học cần sự cấp phép của Đào Gia Thiên, cô đi tới cạnh giường rồi ngồi xuống, cô nhìn Đào Gia Thiên rồi bắt đầu đọc,chỉ vừa đọc được vài câu thì cổ họng cô bắt đầu khô.
Cô nặn từng chữ tới từng chữ, nghe có hơi cứng ngắt.
Tốc độ đọc của cô rất chậm, sau khi đọc xong hai bản văn kiện dài 3 trang xong, cổ họng cô bắt đầu đau rát dữ dội, nói không ra hơi.
Đào Gia Thiên vốn không có ngăn cô lại.
Mộc Như Phương chỉ đành cắn răng tiếp tục đọc.
Giọng đọc của cô càng ngày càng khàn đặc, ngày càng cứng ngắt, chữ đọc bắt đầu không rõ nữa.
Mỗi khi thốt ra một chữ, cảm giác như cổ họng của cô lại rách ra thêm chút, cô mở miệng nhìn Đào Gia Thiên, ngũ quan của người đàn ông nam tính mà đẹp đẽ, như một bức tượng điêu khắc, cô nói: “ Cậu Đào.”
Cô nắm lấy ngón tay của người đàn ông, nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ: “ Chỗ này cần ký tên.”
…..