Mộc Như Phương ngẩng mặt lên: “Không có.”
Cô có một khuôn mặt đẹp vô song, vẫn đẹp dù ở góc độ nào, ngay cả khi chỉ là một khuôn mặt giản dị, ngay cả khi không có ăn diện thêm quần áo đẹp, chỉ đơn giản là một bộ quần áo ở nhà cotton phong cách đơn giản, vẫn tỏa ra một hơi thở vô cùng nhẹ nhàng.
Giọng khẽ thì thầm.
Đôi mắt trong veo như dòng nước suối.
Đào Gia Thiên không thích sự sạch sẽ này, trong nhận thức của anh, cô là một người phụ nữ độc ác và tham lam, không nên có một đôi mắt trong sạch như vậy, hơn nữa, nếu cứ như thế thì anh sẽ luôn chìm đắm vào đó, không thể tự thoát ra được.
Không thể kiểm soát.
Ngón tay anh nắm chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người phụ nữ, đưa tay lên xé quần áo, ấn cô lên ghế sofa, Mộc Như Phương mím môi, rồi không chống cự nữa, cô không thể cưỡng lại, cô không phải bị anh nhốt ở đây sao...
Chim hoàng yến?
Thú cưng?
Theo thú vui của anh vậy.
Không có nhân phẩm, không có tự do.
Lúc 9 giờ sáng Đào Gia Thiên mới thức dậy, anh ngủ đến lúc thức dậy theo phương trình tự nhiên nhất, thật hiếm thấy làm sao, trước mặt người phụ nữ này, anh vậy mà lại dỡ bỏ tất cả sự phòng vệ của mình.
Khi anh thức dậy, Mộc Như Phương vẫn đang ngủ.
Anh nhìn người phụ nữ đang nằm nghiêng, lông mày cô rất đẹp, cô đẹp một vẻ rất tự nhiên, khuôn mặt của cô, thậm chí là lông mày, cũng thuần khiết mà tự nhiên mà xinh đẹp, không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, lúc này nhắm mắt lại, cô ngủ như một đứa trẻ, tươi tắn và xinh đẹp.
Mặt trời rơi lên làn da cô với ánh sáng mờ.
Đào Gia Thiên ở rất gần cô, anh có thể thấy rõ được cả sợi lông tơ nhỏ xíu trên đôi má trắng trẻo của người phụ nữ, thật mềm mại.
Khiến anh không thể nhịn được những gợn sóng trong tim.
Vươn tay ra.
Cái chạm trên tay anh không thể chạm vào được lòng, nhưng anh lại cảm thấy rất ngứa ngáy, đầu ngón tay khẽ cọ vào da mặt cô.
Tinh tế mà mượt mà.
Nó giống như lụa thượng hạng.
Trong một khoảnh khắc, nhất thời Đào Gia Thiên có chút chấn động, suốt năm năm mất trí nhớ, có rất nhiều phụ nữ xung quanh anh, người có cơ thể đẹp cũng rất nhiều, nhưng anh cảm thấy rất hứng thú cho đến khi Mộc Như Phương xuất hiện, một người phụ nữ mà anh rất ghét.
Anh luôn cảm thấy vẻ ngoài của cô rất đẹp, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài của cô thôi, anh là người lạnh lùng, không bao giờ nghĩ về phụ nữ, nhưng anh thất sách rồi.
Quả nhiên, từ trước đã dồn tâm tư lên người phụ nữ này.
Bây giờ anh không thể kiểm soát được bản thân.
Đào Gia Thiên khép tay, siết chặt nắm tay.
Anh tuyệt vọng muốn biết ký ức năm năm trước là gì, nhưng không thể nhớ ra.
Mộc Như Phương tỉnh dậy, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Cô phát hiện mình đã ngủ đến muộn như vậy.
Và Đào Gia Thiên vẫn còn ở đây.
“Anh Đào.” Mộc Như Phương ngồi dậy.
Đêm qua anh hành hạ cô đến rất muộn, gần như muốn phát điên lên, Mộc Như Phương luôn rất khó từ chối, nên đã bị Đào Gia Thiên hạnh hạ rất nhiều lần.
Vừa ngủ dậy, giọng cô khàn đặc.
“Anh Đào, hôm nay anh có đến công ty không? Em sẽ chuẩn bị quần áo cho anh.”
Giọng nói của Mộc Như Phương vốn không được tốt lắm, tốt hơn một chút, lại bị anh hành hạ, gần như là lại câm luôn, phải tìm lão trung y châm cứu mới từ từ hồi phục lại, nhưng vẫn khàn.
Cô xuống giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, đêm qua bộ quần áo ở nhà kiểu choàng tắm đã bị anh xé toạc nên không thể mặc được nữa, chiếc váy ngủ không dài cũng không ngắn, cũng đến dưới đùi.
Buổi sáng đã trào lên một sự quyến rũ.
Cô xinh đẹp và tinh tế, tuy không thuộc thể loại quyến rũ, nhưng hiện tại đã khiến đôi mắt Đào Gia Thiên nặng trĩu.
Đào Gia Thiên ra khỏi giường, châm điếu thuốc, nhìn Mộc Như Phương đứng cạnh tủ quần áo chọn quần áo cho anh, cô có gu thẩm mĩ rất tốt, quần áo cô mặc trông rất đẹp, cô chọn một chiếc áo sơ mi vải lanh màu xám kèm cà vạt sọc và quần đen.
Đột nhiên một cánh tay quấn lấy eo cô từ phía sau, Mộc Như Phương giật mình, biết đó là anh: “Anh Đào.”
Đào Gia Thiên bao quanh eo người phụ nữ bằng một tay, vòng eo của cô quá mỏng, anh có thể quấn trọn nó bằng một tay, chiều dài vòng eo của cô bằng với bàn tay anh, xương của người phụ nữ này rất nhỏ, Đào Gia Thiên nhìn vào cái cổ mềm mại của cô, có một nốt ruồi nhỏ trên đấy, nhịn không được mà cúi xuống.
Anh có một nỗi ám ảnh bệnh hoạn với cơ thể cô.
Mộc Như Phương nhún cổ, nụ hôn của người đàn ông này nóng ẩm, hôn vào cổ cô, cô thở nhẹ: “Anh Đào, anh có muốn đến công ty không? Quần áo đã chuẩn bị rồi.”
Sau vài phút.
Cô mới nghe thấy một ôm thanh ‘ừm’.
Ánh mắt Đào Gia Thiên trở nên tỉnh táo hơn, Mộc Như Phương chỉ cảm thấy hơi đau sáu gáy, sức anh vừa cắn không nhẹ không mạnh, nhưng nó đủ để khiến cô cảm thấy đau đớn.
Đào Gia Thiên mở rộng vòng tay, Mộc Như Phương mặc áo cho anh như một người vợ mặc áo cho chồng sau đó thắt cà vạt.
Những ngón tay của người phụ nữ mảnh khảnh, chiếc cà vạt được buộc cẩn thận.
Đào Gia Thiên có ngũ quan đẹp, rất tinh tế, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng ấy, không biết đã có bao nhiêu người sợ hãi rồi.
“Sao cổ họng cô lại không thể nói.” Đào Gia Thiên nhìn cô.
Trước đó anh cũng đã từng hỏi câu này.
Mộc Như Phương cũng trả lời.
Hiện tại, Mộc Như Phương nói: “Hồi nhỏ, trước khi gặp anh Đào thì em đã câm rồi.”
“Tối nay theo tôi đến một bữa tiệc.”
Mộc Như Phương hơi ngạc nhiên: “Được thôi.”
Sao anh lại đồng ý đưa cô ra ngoài?