Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 452: Chương 452: Sự trở về Của mạc tây quyêt (5)




"Mộc Như Phương." Đàm Y Y nhìn cô: "Cô đó, còn biết xấu hổ không vậy." cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nghệ lung linh, trông vô cùng động lòng người: "Anh trai tôi lúc đó đối xử với cô tốt như vậy, cô vậy mà lại ra tay với anh ấy, bây giờ lại về cạnh anh tôi, cô rốt cuộc đang tính làm gì vậy hả."

"Chuyện này không liên quan đến cô." Mộc Như Phươngnhàn nhạt trả lời, gương mặt xinh đẹp không có chút biểu cảm nào nhìn Đàm Y Y, đối với Đàm Y Y thực sự cô cũng không thấy phản cảm, một cô công chúa bị gia đình chiều đến hư, bình thường tuy rằng có chút kiêu căng nhưng thực ra lại rất đơn thuần.

Đôi mắt yên tĩnh nhìn về phía tiệm trà sữa.

"Uống trà sữa không? Hay là vô đó nói chuyện, cô chẳng phải luôn rất muốn tôi rời xa anh cô sao?”

Đàm Y Y quay lưng, đi thẳng vào tiệm.

Mộc Như Phươngđi theo phía sau.

Đối với trà sữa có nghiên cứu đôi chút, cô thích tự mình nấu hơn, trà sữa mua bên ngoài có chất đạm thực vật, uống thời gian dài sẽ không tốt cho sức khỏe, thừa cân không nói lại còn có hại cho thận.

“Mộc Như Phương, có phải cô cần tiền không, nếu cô cần tiền, tôi sẽ cho cô, chỉ cần cô rời xa anh tôi.” Đàm Y Y cắn chặt môi: "Cô cần bao nhiêu,tôi cũng sẽ cho cô.”

“Y Y.”Mộc Như Phươngnhẹ nhẹ cong môi.

“Cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cô chưa hiểu.” Mộc Như Phươngnói nhẹ nhàng: "chuyện tôi và anh của cô, không phải dùng tiền là có thể giải quyết được, giữa chúng tôi, cho nhau duyên nợ, cho nhau tổn thương, anh ấy hận tôi, giam cầm tôi giam trong ngôi biệt thự, tuy là hiện giờ tôi có thể trốn chạy, mỗi ngày tôi đều có cố định thời gian riêng của tôi, tôi có thể thừa dịp đó chạy trốn, nhưng tôi không thể làm vậy được."

“Tại sao vậy?”Đàm Y Y không hiểu, lúc nhìn Mộc Như Phương, còn hàm chứa sự nghi hoặc…. "Tôi không muốn nghe cô nói những điều vô nghĩa này, đây rõ ràng là cô đang gạt tôi!”

Người con gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu đen nhàn nhạt cười, gương mặt trắng thuần không trang điểm phấn son nhưng lại có một nét đẹp tinh xảo rung động lòng người: "Con gái của tôi, đang ở trên tay anh của cô, đó là sự sống của tôi, tôi không dám trốn chạy”

“Con gái của cô….” Đàm Y Y kinh ngạc tròn xoe đôi mắt.

“Đúng vậy, Y Y, cô bằng lòng giúp tôi không?” Mộc Như Phươngnhìn cô ta: "Y Y, tôi biết là cô không thích tôi,cũng không hi vọng tôi ở bên anh của cô, cho nên cô có thể giúp tôi không."

“Cô muốn tôi giúp cô bằng cách nào.” Đàm Y Y cắn răng một cái: "Con gái của cô không phải là của anh tôi…”

Mộc Như Phươngnở nụ cười, ánh mắt tràn lên nụ cười thản nhiên trong trẻo đến lạnh lùng: "Không phải.”

Cô lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Đào Gia Thiên, nếu lần này tôi có thể rời xa chỗ này, tôi cam đoan sẽ tìm một nơi mà anh không bao giờ biết đến được, ẩn náu.

Suốt đời này, cho dù tôi phải thay tên đổi họ suốt kiếp, cũng không để cho anh tìm thấy ta được.

“Tôi muốn mượn điện thoại cô dùng một chút có được không, điện thoại cho ngươi bạn, đồng thời, cũng hi vọng cô giúp tôi, anh cô cũng đã có hôn ước với Ngu Thanh Âm, vậy thì tôi cầu chúc cho họ…” đôi mắt cô lạnh như sương, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, Mộc Như Phươnglấy tay vuốt tóc lại cho mình: "Hạnh phúc mỹ mãn.”

Hai người bảo vệ đứng ngay trước cửa tiệm trà sữa.

Bọn họ vẫn không rời khỏi.

Mộc Như Phươngvẫn trong phạm vi kiểm soát của họ.

Đàm Y Y đứng dậy, bước đi ra ngoài: "Là anh đó, đi mua giúp tôi một phần mì chỉ về đây, còn anh, tôi muốn ăn cháo của tiệm Trần Dương ký, mua một chén cháo đậu đỏ, nhớ là bỏ ít đường.”

“Xin lỗi, tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi là…”

Đàm Y Y hứ lên một tiếng: "các người là bảo vệ của Đào gia, tôi là tiểu thư nhà họ Đào, sao tôi lại không thể sai khiến được các người? Hai người chẳng qua chỉ muốn trông giữ người đàn bà này? Tôi sẽ thay hai ngươi canh giữ, nếu người đàn bà này mất trên tay tôi, thì tôi làm sao ăn nói với anh tôi, yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu, chỉ là với cô ta nói chuyện phiếm, uống ly trà sữa vậy thôi, tôi là đại tiểu thư nhà họ Đào, các ngươi phải hết lòng trung thành với Đào gia, lời nói của tôi, bây giờ không tác dụng nữa sao?

“Vậy…vậy được rồi, tiểu thư, cô với cô Mộc đợi ở đây, chúng tôi sẽ đem đồ về.”

_______

Mộc Như Phươngdùng điện thoại của Đàm Y Y gọi vào số điện thoại đó.

Tại chỗ này, sẽ không ai giám sát cô.

Không ai nghe lén cuộc gọi của cô.

Đào Gia Thiên không lẽ nào lại nghe lén điện thoại của em mình, rất rõ ràng, sẽ không.

“Cô Mộc, tôi đợi cuộc gọi này lâu lắm rồi...”đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp, từ tính của một người đàn ông vang lên: "Nếu cô đoán ra tôi là ai, thì cũng đừng hoảng, đợi cô đã lâu lắm rồi.”

Mộc Như Phươngcắn chặt răng: "Tề tam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.