Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 173: Chương 173: Tai nạn tại tiệc cưới




Sự việc làm kinh động đến ông cụ Đông Phương.

Ở hầm đá dưới mặt đất, bảo vệ kéo hai người mang vào, đóng cửa lại, Đông Phương Thanh Thanh và Đông Phương Dĩnh khóc lóc la lên: “Chị Vỹ cứu bọn em.”

Đông Phương Vỹ đứng ở bên ngoài, sắc mặt rất khó xem, cô thật không thể ngờ.

Người phụ nữ kia nhìn rất đơn giản, vậy mà Tô Ngọc Kỳ lại coi trọng cô như vậy, hoặc là mượn chuyện này để cảnh báo nhà họ Đông Phương.

Bất kể là ý gì, đều khiến sắc mặt Đông Phương Vỹ rất khó coi.

Trong lòng cô ta càng bực bội, tức giận vì hai người em gái của cô ta tự ý làm như vậy. Đúng là phế vật, đem sĩ diện của nhà họ Đông Phương ném đi hết rồi.

Chuyện này kinh động đến ông cụ Đông Phương, Đông Phương Thanh Thanh và Đông Phương Doãn đi cầu cứu mẹ mình. Dù sao con gái mình bị nhốt trong hầm băng, hai bà vợ nhà họ Đông Phương đau khổ cầu xin, ai ngờ ông cụ Đông Phương lại tức giận: “Hoang đường, vậy mà lại dám gây ra chuyện đến nước này.”

Vẻ mặt của ông nghiêm túc: "May là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện, ai gánh nổi hậu quả đây. Thanh Thanh và Dĩnh, hai người họ không tốt, chuyện này tôi không thể quản được.”

Hai bà còn muốn khẩn cầu xin.

Sắc mặt Đông Phương Vỹ đã vô cùng lạnh lùng: "Hai thím, không nên quấy rầy ông nội nghỉ ngơi.”

Cô nhìn sang hướng bảo vệ ở gần cửa: “Đưa hai thím ra ngoài.”

Căn phòng to như vậy nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Đông Phương Vỹ nhìn về phía ông cụ Đông Phương: "Ông nội, chuyện này là do con không đúng, con không coi chừng tốt Thanh Thanh và Dĩnh. Không ngờ hai em ấy lại có lá gan lớn như vậy.”

“Tiểu Vỹ, mặc dù Ngọc Kỳ rất tốt, nhưng dù sao nó cũng đã kết hôn rồi. Gần đây quan hệ nhà họ Công Tôn và nhà chúng ta hơi đạm bạc, cháu trai của nhà họ Công Tôn cũng không tệ…”

Ông cụ Đông Phương làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình.

Đông Phương Vỹ cười nhạt một tiếng, cũng không lập tức từ chối: "Ông nói rất đúng, thật ra công ty dạo gần đây công việc bề bộn, hơn nữa chuyện của Huỳnh, con tạm thời không còn ý muốn tiếp tục mối quan hệ một lần nữa.”

“Cháu có thể ở chung cùng cháu trai nhà họ Công Tôn thử xem sao." Tuy nhà họ Công Tôn mở lời kết thông gia, ông cụ Đông Phương cũng cân nhắc vài chỗ, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào ý kiến của cháu gái mình.

Đông Phương Vỹ lẳng lặng trả lời: “Dạ.”

——

Tô Ngọc Kỳ ngồi trên ghế ở cạnh giường, hai chân bắt chéo cầm một quyển sách trong tay. Trời đang tối dần, anh chớp mắt một cái nhìn cô gái nằm trên giường.

Cô vẫn còn đang ngủ.

Chưa tỉnh.

Đã truyền hết một nửa bình dịch, nhiệt độ trên cơ thể cũng đã bình thường. Nhưng, Tô Ngọc Kỳ đưa tay cầm tay của cô, tay của cô vẫn còn hơi lạnh.

Tô Ngọc Kỳ nâng tay, chậm rãi đưa lên không trung, ngay lúc sắp chạm vào hai má của cô thì dừng lại, che phủ lên cái trán trơn bóng của cô, lúc này độ ấm trên trán khá bình thường.

Người phụ nữ này, cơ thể căn bản đã không tốt mấy, lúc trước còn có một khoảng thời gian rất ốm yếu, dạ dày cũng không tốt, nhưng lại có khẩu vị thích ăn ngọt, sợ bóng tối, chân còn đụng bị thương gây ra một vết sẹo sâu như vậy.

Trong lòng anh không biết làm sao nữa…

Cảm giác rất nặng nề.

Tô Ngọc Kỳ phát hiện, bản thân mình không biết từ lúc nào lại hiểu rõ người phụ nữ này như vậy. Trong lúc vô hình lại để cho người phụ nữ mà anh chán ghét từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh.

Truyền dịch xong cũng đã muộn.

Đông Phương Vỹ tiến tới muốn nói gì đó, nhưng Tô Ngọc Kỳ lại không để ý đến, bế bổng Cố Uyên vẫn còn ngủ say rời khỏi buổi tiệc.

——

Bên trong kho lạnh

Hai người gắt gao ôm nhau xoa xoa lạnh đến run cầm cập, trên người hai người họ chỉ mặc một bộ váy dự hội đơn giản, ngay cả cánh tay cũng lộ ra ngoài.

Trên mặt Đông Phương Thanh Thanh phủ một tầng sương lạnh trắng, lúc nói chuyện âm thanh cũng run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, đâu thể chịu nỗi đối đãi như vậy: “Dĩnh, hai người chúng ta có thể chết ở đây luôn không? Chị không muốn chết đâu…”

Đông Phương Dĩnh tự ôm chính mình, co rúm lại: "... Sẽ không đâu… Anh Tô kia nói, 2 tiếng nữa sẽ thả chúng ta ra ngoài. Chỉ còn nửa tiếng nữa là ổn rồi…Chúng ta kiên trì thêm chút thôi…”

“Còn không phải do con đàn bà kia.” Đông Phương Thanh Thanh nghiến răng oán hận: “Đều do con Tô kia, chúng ta chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút thôi, vậy mà cô ta lại khiến cho anh Tô đối xử với chúng ta như vậy?”

Lạnh đến chết là một chuyện.

Trước mặt mọi người bị bảo vệ khống chế nhốt vào kho lạnh, nhiều người sau lưng xì xầm bàn tán như vậy, tuy cô ta không phải là cô chủ lớn của nhà họ Đông Phương, nhưng dù sao cũng là con gái nhà giàu được chiều chuộng từ nhỏ.

Đông Phương Dĩnh hạ mắt xuống, tâm sự nặng nề, cô nhớ đến người đàn ông tuấn mỹ lãnh khốc kia lúc ôm cô Tô mới có một phần dịu dàng.

Cô ta và Thanh Thanh phạm sai lầm, liền lập tức đem hai người nhốt trong kho lạnh để trừng phạt. Cố Uyên ở kho lạnh chờ đợi 40 phút, hai người các cô phải chịu trừng phạt đến 2 tiếng đồng hồ. Tuy nhiệt độ kho lạnh không quá thấp, chẳng qua chỉ dùng để giữ cho rau quả tươi. Nhưng nhiệt độ cũng dưới 0 rồi, khắp nơi đông thành đá, phải chịu đựng thời gian lâu như vậy, cơ thể cũng sẽ không trụ nổi.

May chị Vỹ nhờ người chỉnh nhiệt độ lên một chút.

Khó trách, khó trách chị Vỹ lại thích anh Tô này…

Đông Phương Dĩnh dường như rơi vào tâm sự của thiếu nữ bình thường, ngay cả cái lạnh trên người cũng không để ý nữa, Đông Phương Thanh Thanh nhìn cô ta: "Dĩnh, Dĩnh, em bị gì vậy, chị còn chưa nói xong với em đâu.”

“Chị Thanh Thanh, chị vẫn nên nói ít để giữ sức đi. Nếu không còn một khoảng thời gian dài như vậy sẽ không chịu được mà ngủ ở chỗ này, có thể xảy ra chuyện đó.”

——

Về đến khách sạn.

Cố Uyên vẫn còn ngủ say, Tô Ngọc Kỳ lấy đồ ngủ trong tủ quần áo, thay cho cô, ánh mắt dừng ở phần lưng trắng nõn.

Trên đó có vài vết sẹo rất nông, theo thời gian đã mờ đi nhiều, phấn màu trắng nhưng ở trên làn da trơn bóng của cô lại có vẻ đặc biệt bất ngờ.

Ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ lại chăm chú dừng tại đó.

Đưa tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo, đây là… Đáy mắt anh tối sầm, đây là vì cứu anh mà bị thương.

Đèn thủy tinh bị rơi xuống.

Cô gái này đã đẩy anh ra.

Lúc đó anh đối với cô chán ghét như vậy, khi gặp nguy hiểm người đầu tiên cứu anh lại chính là cô…

Anh tắt đèn, lại nghĩ đến cô sợ bóng tối, đành giữ lại một cây đèn mờ nhạt, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, rút một điếu thuốc. Anh quay người tựa lưng vào bệ cửa, ánh mắt từ khung cảnh ban đêm bên ngoài rơi xuống người con gái đang ngủ say.

Con ngươi quan sát thật sâu.

Bỗng chốc, anh khẽ nở nụ cười.

Cô gái này, vừa quật cường vừa nhát gan,nhưng hết lần này tới lần khác anh đều xem trọng cô.

Bất kể bộ dạng trước kia của cô như thế nào, cuộc sống cá nhân phóng đãng cũng được, ham hư vinh cỡ nào, mặc kệ là giả vờ hay thành thật, anh chính vì vậy mà coi trọng cô.

Quá khứ của cô, anh không cần biết.

Từ nay về sau, người con gái này chính là vợ của anh.

- ----

Lúc Cố Uyên mở mắt đã là buổi sáng. ngày hôm sau, đầu óc hỗn loạn, hơi ấm bao vây lấy cô, cô nghiêng người nhìn thấy gương mặt ngủ say của anh ở sau lưng mình.

Anh còn chưa tỉnh giấc.

Cố Uyên run sợ hai giây, mới giật mình nhớ tới những chuyện tối hôm qua không phải là mơ. Cô bị người ta làm bất tỉnh rồi nhốt trong kho lạnh, người đàn ông này đã cứu cô, đó không phải mơ.

Cô đưa tay, chậm rãi giơ lên không trung.

Lặng lẽ chạm vào đôi lông mi dày rậm của anh, thực sự rất nhẹ giống như một cọng lông vũ.

Một giây sau mu bàn tay bị nắm lấy.

Anh đặt ở bên môi hôn nhẹ một cái, cũng không lập tức mở mắt, giọng nói sáng sớm có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi sao?"

"Ừm."

"Tối hôm qua không phải tôi đã nói rồi sao, không cho em chạy loạn, em đã chạy đi đâu, hửm?" Anh mở miệng: "Bị giam ở đó cũng không biết gọi điện thoại cho tôi sao? Nhất thiết phải chết cóng trong đó mới để tôi phát hiện vợ mình bị đông chết?"

Tô Ngọc Kỳ nói xong, mở to mắt.

Cố Uyên đối diện với đôi mắt này, cúi đầu lên tiếng: "Thật xin lỗi, điện thoại của tôi bị rơi vỡ…"

Tô Ngọc Kỳ quan sát bộ dạng khúm núm của cô, trong lòng nghĩ đến tối qua có khả năng bị người ta ăn hiếp cũng không lên tiếng, bộ dạng dịu dàng, lạnh nhạt như vậy, khó trách sẽ có người ức hiếp cô.

Bác sĩ nói đã kiểm tra thành phần thuốc mê, xem ra hai cô gái nhà Đông Phương kia bị nhốt hai tiếng còn nhẹ.

Sắc mặt anh trầm xuống, ngồi dậy, Cố Uyên cũng ngồi dậy theo, anh nhìn cô: "Vừa nãy tôi rất hung dữ hả?"

Cố Uyên lắc đầu: "Không có."

Anh chẳng qua là theo bản năng mà bực bội, cũng không có ý muốn hung dữ với cô, cô gái này đã từng nói anh rất hung bạo. Anh hơi nhếch môi, nhìn người con gái đang hạ mi mắt: "Tối qua tôi gọi em, em không tỉnh?"

"..." Cố Uyên hơi trừng mắt.

Trí nhớ của cô có chút mơ hồ.

Nhưng không phải cái gì cũng nhớ không được.

Cô tưởng đó là mơ.

Cô rất mệt, lại còn lạnh như vậy, thầm nghĩ rất muốn ngủ.

Cô mơ hồ nhớ anh đã nói…

"Có tôi ở đây, em không có chuyện gì."

"Tôi rất khỏe… Tôi thật sự rất tốt… Anh không cần hung dữ với tôi… Tôi nghỉ ngơi một chút thôi."

"Tốt, nhưng lúc tôi gọi em thì em phải tỉnh, nếu không tôi sẽ nổi giận, tôi sẽ trừng phạt em."

Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm cô: "Vậy nên, tôi gọi em, nhưng em không tỉnh, tôi nói rồi, sẽ trừng phạt em."

Cố Uyên từ từ dùng chăn che: "Trừng phạt cái gì…"

_____

Vốn là hôm nay về nước, nhưng Cố Uyên vừa mới tỉnh lại, cho nên dời lại thêm một ngày. Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Cố Uyên xuống máy bay, về tới thành phố Hải Châu.

Chuyện thứ nhất cô làm chính là ngủ một giấc thật ngon, đem đồng hồ sinh lí bị lệch đặt lại.

Sau đó đi mua một chiếc di động mới, mở lên mới phát hiện có nhiều tin nhắn chưa xem, trong đó có Mộc Như Phương.

Mấy ngày nay Tô Ngọc Kỳ vẫn luôn xử lý công việc của công ty, buổi tối trở về thì đã khuya lắm rồi.

Nhưng không có chuyện không về.

Buổi chiều Cố Uyên có ghé qua tiệm sách phía Nam

Đóng cửa.

Phía trên còn dán giấy thông báo nói rõ "Trong nhà có việc, tạm thời ngừng kinh doanh vài ngày."

Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên còn hai ngày nữa là đến ngày cưới, hẳn là bận rộn mấy chuyện này, nhà họ Tô cũng nhận được thiệp mời.

Hôm đó là thứ bảy, cô đi theo Tô Ngọc Kỳ cùng vào khách sạn quốc tế Hải Duyệt.

Khách sạn dưới chướng nhà họ Đào.

Địa thế nhà họ Đào ở thành phố Hải Châu không thể lay chuyển, hơn nữa nhà họ Đào còn rất thần bí, theo hắc đạo lập nghiệp, từng bước một tiêu sái đến bây giờ. Ngay cả ông chủ lớn của sòng bài ngầm lớn nhất ở thành phố Hải Châu cũng là người của nhà họ Đào.

Bên ngoài khách sạn, mấy trăm tên bảo vệ chặn phóng viên ở bên ngoài, ai cũng muốn đào được tin hay, chắc chắn là đầu đề.

Không có thiệp mời, không được vào.

Cố Uyên đi vào phòng tiệc, hai chính trị gia có mặt mũi ở nước Z đều đã tới, mà ngay cả những chính trị gia chỉ xuất hiện trên TV hay báo chí cũng đã có mặt, bảo vệ và trợ lý theo sát bên cạnh. Chẳng trách bảo vệ bên ngoài lại chấp hành nghiêm ngặt như vậy, không có thiệp mời, dù thân phận cao quý cỡ nào cũng không được vào.

Có mấy người quấn quanh Tô Ngọc Kỳ, nịnh hót lẫn nhau.

Một ánh mắt dừng trên người cố Uyên: "Vị này chính là cô Tô sao?"

Cố Uyên khẽ gật đầu, nở nụ cười.

Mấy tên Tổng Giám đốc kia dường như thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Ngọc Kỳ, vì vậy vây quanh Cố Uyên, tán dương khen ngợi cô không hết lời.

Cố Uyên quay lại cười yếu ớt từng cái một.

Cô nhìn thấy Tiêu Tuyết và Sở Vận, Tô Ngọc Kỳ cũng nhìn thấy, uống một ngụm rượu vang rồi nói: "Đừng đi quá xa."

Cố Uyên gật đầu: "Vâng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.