Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 633: Chương 633: Thay thế




Phẫu thuật dây thanh quản của Mộc Như Phương được đặt vào thứ hai.

Chuyên gia đã lập phương án rồi.

Phẫu thuật trước, sau đó sẽ nghỉ ngơi cộng thêm điều dưỡng, mới có khả năng khôi phục!

Mộc Như Phương đã thay quần áo, nằm trên giường bệnh, cô nhìn Đào Gia Thiên đứng bên cạnh giường bệnh, anh nắm chặt tay của cô, cúi đầu, đặt một hôn trên trán cô.

“Không phải sợ, em chỉ ngủ một giấc, ngủ dậy thì anh đã ở bên cạnh em rồi.”

Mộc Như Phương thật ra không hề sợ.

Một cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi.

Trước đây trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này, nội tâm của Mộc Như Phương rất bình tĩnh, lúc mất tiếng cô có từng khó chịu, nhưng lúc chữa trị, nội tâm của cô lại bình tĩnh lại, cô khẽ gật đầu, nhắm mắt đợi thuốc mê phát huy tác dụng, cô không dám nhìn vào mắt của Đào Gia Thiên.

Trong khoảng thời gian chung sống này Mộc Như Phương biết, Đào Gia Thiên không có khôi phục trí nhớ, nhưng...

Anh lại đối với cô rất tốt.

Bảo vệ cô mọi nơi mọi lúc.

Cô đã từng liệu có phải anh đã phục hồi trí nhớ rồi hay không.

Nhưng, không có, rất nhiều chuyện, anh đều không nhớ được.

Cô không dám nhìn cảm xúc trong mắt của Đào Gia Thiên.

Đào Gia Thiên nắm chặt tay của cô, anh nhìn cô, bác sĩ đi tới, sau đó anh đi ra ngoài, anh đứng ở hành lang, thấy Mộc Như Phương sau khi mê man thì được đẩy vào phòng phẫu thuật, sau đó anh quay người, hung hăng đấm mạnh vào bức tường.

Anh đã bắt được cảm xúc trong mắt của Mộc Như Phương.

Cô đang trách anh.

Thật ra, bản thân Đào Gia Thiên cũng trách chính mình, tại sao lúc đó lại xúc động như vậy.

Phẫu thuật kéo dài trong 3 tiếng.

Một cuộc phẫu thuật dây thanh quản không lớn, nhưng mời đều là chuyên gia hàng đầu.

Mộc Như Phương mở mắt ra, ánh nắng nhảy múa trên mí mắt, trước mắt cô là những tia nắng vàng, ấm áp tươi sáng, sau đó cô nhìn thấy gương mặt của Đào Gia Thiên.

Gương mặt của anh từ từ trở nên rõ ràng.

Anh quả nhiên làm như lời đã nói với cô, cô mở mắt thì có thể nhìn thấy anh.

Ở trong bệnh viện một tuần.

Đào Gia Thiên đều cố gắng ở bên cạnh cô, ngoại trừ Đào Gia Thiên, còn có Tiểu Thiển.

Ban ngày trong công ty của anh tóm lại sẽ có một số việc.

Tiểu Thiển sẽ ở đây cùng với cô.

Nhìn ra được, anh rất chu đáo.

“Mợ chủ, cô uống ít canh gà.”

Mộc Như Phương uống ngụm nhỏ.

Tiểu Thiển ở một bên nói: “Mợ chủ, người làm phẫu thuật cho cô là giáo sư Trần nổi tiếng, giọng nói của cô nhất định có thể khôi phục.”

Mộc Như Phương cụp mắt.

Mong được như vậy.

Đào Gia Thành không có ở đây, Mộc Như Phương ở đây tự do hơn nhiều.

Nhưng không đại biểu, cô có thể hoàn toàn tự do.

Lúc đó thì chuông điện thoại vang lên.

Mộc Như Phương nằm trên ghế dài ở ban công phơi nắng.

Tiểu Thiển gọi một tiếng: “Mợ chủ, điện thoại của cô đổ chuông.” Tiểu Thiển cầm chiếc điện thoại của Mộc Như Phương ở tủ đầu giường đi tới: “Mợ chủ, là số điện thoại lạ.”

Số điện thoại lạ?

Điều này khiến Mộc Như Phương mím chặt môi.

Quả nhiên, cầm chiếc điện thoại nhìn qua, chính là số của Diêu Kha.

Lẽ nào anh trai tìm cô có chuyện gì sao?

Cô nhìn chiếc điện thoại mà thất thần.

Tiểu Thiển thấy thế thì nhắc: “Mợ chủ, mợ chủ cô có điện thoại.”

Mộc Như Phương bừng tỉnh: “Sim rác mà thôi.” Sau đó cô từ chối cuộc gọi.

Tiểu Thiển nói: “Điện thoại của tôi cũng vậy, cách dăm ba hôm thì có điện thoại của các loại công ty bảo hiểm, công ty sửa chữa, công ty bất động sản gì đó gọi cho tôi, tôi còn tưởng chuyện này chỉ có người bình thường như tôi mới gặp phải, không ngờ, người có thân phận giống như mợ chủ, số điện thoại còn có thể bị người ta tuồn ra ngoài. Mợ chủ, có cần tôi đi tìm anh Tiểu Đông, chính là ám vệ ở ngoài cửa, bảo anh ta gọi điện thoại, báo số điện thoại của cô cho bên tổng đài, để bọn họ chặn mấy cuộc gọi rác như này.”

Mộc Như Phương: “Tạm thời không cần, ngày thường số điện thoại này của tôi cũng không có mấy ai gọi đến.”

Đào Gia Thiên 10 giờ tối mới đến, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Mộc Như Phương mấy ngày này ngủ rất sớm, lúc Đào Gia Thiên đến cô vừa mơ màng thì cảm giác bên cạnh có hơi thở quen thuộc, cô mở mắt ra, Đào Gia Thiên cởi áo vest, sau đó nằm bên cạnh cô, cánh tay của anh đặt bên eo của cô, mặt dán sát vào lưng của cô.

Cô không thể nói chuyện, hơn nữa cũng không thể phát ra tiếng, âm thanh rất nhỏ cũng không được, hơi phát ra tiếng thì sẽ đau đớn.

Mộc Như Phương quay người, đối mặt với anh.

Cô nhìn Đào Gia Thiên, sự suy tư của anh còn rất rõ ràng, anh cúi đầu, hôn lên má của cô: “Uống hơi nhiều, buổi tối có tiệc rượu.”

Thật ra, anh đã rời khỏi từ sớm.

Má của Mộc Như Phương dán vào lồng ngực của anh.

Tim của anh đập rất nhanh.

“Như Phương.” Anh mặc dù đầu óc tỉnh táo, nhưng vừa mở miệng, trong hơi thở mang theo mùi rượu.

Phả vào má của cô.

“Như Phương, đợi cổ họng của em lành rồi, đừng hận anh nữa có được không?” Anh ôm cô, đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng.

Ngón tay của Mộc Như Phương bỗng siết chặt lại.

Không hận anh có được hay không?

Đây là lời mà Đào Gia Thiên nói ra sao?

Anh định làm gì...

Là bù đắp sao?

Mộc Như Phương nhẹ nhàng vỗ lưng anh, sau đó nhắm mắt lại.

Cô không biết nên trả lời như thế nào.

Nợ không chỉ có một điểm này.

Còn có, nỗi oán hận của trận hỏa hoạn đó để lại.

- --

Thành phố Tùng

Bác sĩ Bạch không mặc áo blouse trắng như mọi khi, mà mặc bộ quần áo thoải mái hằng ngày, trong tay đang cầm bình nước, chắc vừa đi tưới nước cho hoa trong vườn xong.

“Cô An?”

“Cái gì?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Đào Y Y, bác sĩ Bạch còn tưởng mắt mình bị hoa, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của cô, mới hối hận xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi vừa rồi nhận nhầm người, bởi vì thật sự quá giống.” Bác sĩ Bạch không để chuyện này trong lòng, lại nhìn Cố Thâm cũng không để tâm, lúc này mới dẫn hai người đi vào trong đại sảnh: “Thật xin lỗi đã khiến tổng giám đốc Cố chạy đến đây một chuyến, có điều chỗ này thuận tiện hơn so với bệnh viện, có một số thuốc, chỉ có tôi có.”

Nói xong, ông ta ngược lại có chút đắc ý, ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thâm cũng không có nhìn thấy.

Đào Y Y bị anh nhìn, cảm thấy rất rõ ràng ý lạnh nhàn nhạt trên người anh, anh chắc cũng không muốn dẫn cô đến chỗ này, dù sao yếu tố chưa biết càng nhiều, tỉ lệ cô chạy trốn khả năng sẽ càng lớn.

“Các vị đợi tội một chút, lên lầu thay bộ quần áo, lát nữa chúng ta cũng phải sát khuẩn toàn bộ.”

Cố Thâm khẽ gật đầu, giống như đang chê bác sĩ Bạch nhiều lời, mà Đào Y Y được anh đỡ đến ghế sô pha ngồi xuống, cô chạm vào hoa văn trên sô pha, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Đợi cô chữa khỏi đôi mắt, Cố Thâm thật sự đồng ý thả cô đi sao?

Cố Thâm ở một bên không biết suy nghĩ trong lòng của cô, chỉ là đánh giá cô từ đầu đến chân, vốn dĩ anh ta cũng không có ý định biến cô thành dáng vẻ của người phụ nữ đó, chỉ có điều muốn xem bộ dạng sẽ như thế nào.

Nhưng khi cô thật sự đến gần diện mạo trong bức ảnh, anh ta lại cảm thấy hai ngươi căn bản không giống nhau.

Cô ấy trước nay sẽ không lộ ra biểu cảm liều lĩnh như của Đào Y Y, lo lắng bất an nhìn xung quanh, thuần lương vô hại khiến người khác nhịn không được mà muốn khi dễ.

“Chờ lâu rồi, phòng kiểm tra của tôi ở lầu 3, đi theo tôi.”

Bác sĩ Bạch thay chiếc áo blouse trắng vào tóm lại có vài phần dáng vẻ trước đó, Đào Y Y mặc dù không nhìn thấy, nhưng ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc trên tay của ông ta.

Sau khi có kinh nghiệm hướng dẫn của lần trước, Cố Thâm không cho phép y tá khác nói chuyện với Đào Y Y, nói nhiều thêm một câu cũng không được.

Vì thế, sau khi đến lầu 3, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Bác sĩ Bạch ra lệnh đưa Đào Y Y vào phòng kiểm tra, lại bảo cô mở mắt đừng tránh né ánh sáng, các công đoạn kiểm tra này Đào Y Y đã sớm quen thuộc.

Khi ánh sáng chiếu vào nhãn cầu, Đào Y Y hơi hơi có thể nhìn thấy ánh sáng, cô vui mừng khó lòng kiềm chế, chỉ có thể siết chặt hai tay bám vào thành giường bệnh.

“Bác sĩ Bạch, tôi có phải sắp có thể làm phẫu thuật rồi không?”

Lúc này bác sĩ Bạch đang cầm ảnh chụp CT não bộ của cô cẩn thận xem xét: “Khoảng thời gian này cô Tống nghỉ ngơi rất tốt, phù nề đã biến mất rồi, chỉ có điều...”

“Chỉ có điều cái gì?”

Đào Y Y không nhịn được mà ngồi dậy, thấy cô kích động như vậy, bác sĩ Bạch vội vàng an ủi.

“Không phải vấn đề gì lớn, chỉ có điều cô Tống gần đây có phải ngủ không ngon, muốn làm phẫu thuật, đây không phải chuyện nhỏ, vẫn phải chú ý đến chất lượng giấc ngủ, cố gắng nghỉ ngơi.”

Nghe ông ta nói như vậy, Đào Y Y yên tâm rồi: “Vậy khi nào làm phẫu thuật?”

Sự tin tưởng của cô đối với Cố Thâm gần như tuyệt đối, bởi vì lãng phí lâu như vậy, cho dù cô không tin anh, cũng không ai có thể tin được cả.

Thấy cô ta chờ đợi như vậy, bác sĩ Bạch tính toán thời gian, sau khi xác định thời gian phẫu thuật vào 3 ngày sau, đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Quá trình tái khám lần này rất thoải mái, Đào Y Y nghe được kết quả mong muốn thì cũng rất vui mừng.

Vốn tưởng sẽ trở về như vậy, ai biết sau khi kiểm tra xong vừa hay vợ của bác sĩ Bạch từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Cố Thâm, rất quen thuộc gọi một tiếng cậu hai, sau đó nhìn sang Đào Y Y ở bên cạnh anh thì cũng sững người.

“Cô An bị bệnh rồi sao, có gì đáng ngại không?”

Lời này vừa nói ra, Đào Y Y cho dù không để tâm cũng phải để tâm rồi, đây là người thứ hai trong ngày hôm nay nhận nhầm rồi, bọn họ gọi cô là cô An.

Lẽ nào người phụ nữ đã từng ở bên Cố Thâm có tướng mạo rất giống cô ta sao?

Bầu không khí xung quanh trở nên hơi ngưng trọng, Cố Thâm cũng không ngờ vợ của bác sĩ Bạch sẽ trở về giữa chừng, một tiếng cậu hai đó là người trong giới ở thành phố Hải Châu thường gọi, anh không biết Đào Y Y có từng nghe thấy hay chưa.

Mặc dù cô trước đây cũng không nhận thức Doãn Minh Tước, nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận chèo lái con thuyền này.

“Nếu đều đến cả rồi, lại hiếm khi ông nhà tôi có dịp nghỉ ngơi, Doãn...” Bà Bạch bị bác sĩ Bạch huých tay, bà ta mặc dù không hiểu nhưng thấy chồng đánh mắt với mình, dùng khẩu hình với bà ta, bà ta mới hiểu: “Tống giám đốc Cố dẫn vị tiểu thư xinh đẹp này đến nhà chúng tôi dùng cơm đi, tôi đã mua đồ ăn rồi.”

Nói xong giơ cái túi nilon trong tay mình.

Vừa nghe phải ăn cơm ở bên ngoài, Đào Y Y đối với các xưng hô không rõ đó đâu còn có gì nghi hoặc nữa, chỉ là không dám thay anh đồng ý, trong lòng âm thầm gõ gõ tính tính.

Anh sẽ đồng ý chứ? Nhưng dục vọng khống chế của Cố Thâm đối với cô rất lớn, sao có thể cho phép chứ.

Khi Đào Y Y tưởng sẽ nhận mệnh đi về, không ngờ anh lại đồng ý: “Vậy thì làm phiền rồi.”

Đào Y Y khó tin ‘nhìn’ anh, sự vui mừng trong đáy mắt đương nhiên khó lòng che giấu: “Thật sự có thể sao?”

Bà Bạch ở một bên không biết tình trạng của hai người, chỉ tự mình xách nguyên liệu và ít đồ ăn để vào trong phòng bếp.

“Đương nhiên có thể, tổng giám đốc không có nhỏ mọn như vậy.”

Nói xong bèn cùng bác sĩ Bạch đi vào phòng bếp, hai vợ chồng một trước một sau bận bịu, một người nhặt rau đi rửa, một người đi nấu, cảnh tượng đó thật sự vô cùng hài hòa.

Đào Y Y lo lắng ngồi trên sô pha, yên lặng chờ đợi.

Trong lúc đó Cố Thâm nhận được một cuộc gọi, nói với Đào Y Y một tiếng bèn ra ngoài bàn chuyện, trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại Đào Y Y và Tiểu Lâm.

“Tôi có hơi khát...”

Tỏi bỏ vào chảo dầu, có mùi lửa cháy tỏa ra, Đào Y Y nuốt nuốt nước bọt, bất giác cảm thấy khô miệng.

Tiểu Lâm cũng chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, đương nhiên vui vẻ đi lấy ly rót nước cho cô.

Trong phòng bếp, bà Bạch bận rộn những cũng không yên tâm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Đào Y Y yên lặng ngồi ở chỗ đó, sau đó lại đè thấp giọng hỏi bác sĩ Bạch.

“An Mịch không phải 5 năm trước đã gả ra nước ngoài rồi sao, thế nào bây giờ lại ở cùng với cậu hai rồi, lão Bạch, chuyện gì vậy?”

Thấy bà ta nói như vậy, bác sĩ Bạch lo sợ liếc nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại nói chuyện trong sân, giọng nói càng trầm thấp: “Em sao lại ngốc như vậy, người tinh mắt vừa nhìn cũng biết, cô ấy không phải An Mịch.”

Được bác sĩ Bạch nhắc nhở một chút, bà Bạch ngược lại cũng nhìn ra rồi, cô gái họ Tống đó, cùng với An Mịch thực sự không có bất kỳ mối liên quan nào cả, chỉ là gương mặt đó, quen thuộc đến mức khiến người ta không rõ được.

“Gần đây nhà họ Đào của thành phố Hải Châu... có phải mất tích cô con gái độc nhất không?”

Ánh mắt suy xét của bà Bạch, nhìn Đào Y Y không chịu rời đi, vẫn là bác sĩ Bạch kéo tay cô ta, khuyên.

“Em nếu như còn muốn sống ở đây thì đừng quản chuyện của nhà họ Doãn, bất luận cô gái này là con gái nhà ai, làm đồ ăn của em đi.”

Thấy lá gan của ông ta bé như chuột, bà Bạch chỉ đành hừ một tiếng, nhưng sau đó vẫn thu hồi ánh mắt lại.

Mọi thứ hiện nay của bác sĩ Bạch đều là cậu hai Cố cho, nếu thật sự chọc giận anh, sợ rằng thật sự sẽ bị đuổi đi, bà ta có chút không cam tâm ngẩng đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhân lúc bác sĩ Bạch đi ra nhà phòng lau tay thì cầm điện thoại chụp một bức ảnh của Đào Y Y.

Cố Thâm rất nhanh đã trở lại, thấy Đào Y Y ngoan ngoãn ngồi đợi ở đó, không tránh có chút đau lòng.

Ngồi bên cạnh cô, còn dọa cô giật mình.

“Là tôi.”

Mùi hương và vòng tay quen thuộc khiến trái tim thấp thỏm của Đào Y Y bình tĩnh lại rất nhiều, cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở dài một hơi, uống một ngụm nước mà Tiểu Lâm rót, từ từ giải tỏa căng thẳng.

Đại khái quyết tâm rồi, cô mới từ từ mở miệng.

“Anh Cố, 3 ngày sau tôi có thể thuận lợi làm phẫu thuật rồi, cảm ơn anh.”

Thấy cô lo lắng siết chặt chiếc váy của mình, Cố Thâm không do sự nắm lấy tay của cô: “Bây giờ nói lời tạm biệt với tôi, có phải quá sớm rồi không.”

Trong lời nói của anh không che giấu tia cảnh cáo, Đào Y Y có suy nghĩ đó, nhưng cũng không dám nói ra.

“Tôi không phải có ý này, anh Cố...”

“Gọi tôi là Cố Thâm.”

Cô chưa từng khách sáo với anh, đều luôn gọi cả họ lẫn tên, nhưng hôm nay lại khách khí như vậy, là vì cô biết bản thân sắp có được tự do sao?

Không biết tại sao, trong lòng lại không thấy vui, ánh mắt của Cố Thâm nhìn cô cũng trở nên sắc bén.

Đào Y Y mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận khí tức trên người anh trở nên lạnh lẽo, cô muốn rút tay lại thì bị anh nắm chặt.

Sự sợ hãi đó của cô cũng đến dồn dập, không dễ gì cô mới ở bên cạnh anh cảm nhận được bản thân được đối đãi công bằng một chút, nhanh như vậy lại sắp bị phá vỡ rồi sao?

“Chúng ta vẫn là để về rồi nói.”

Cô không muốn để người khác biết bản thân ở trước mặt Cố Thâm lại nhát gan như vậy, mặc dù bác sĩ Bạch đã không thấy lạ gì nữa, nhưng hôm nay dù sao còn có người khác.

Nhưng Cố Thâm lại không phối hợp, anh ghét nhất chính là người phụ nữ này tự ra vẻ thông minh.

“Tôi đã nói rồi, dù em có khỏi, tôi cũng sẽ không thả em rời đi.”

Nụ cười của Đào Y Y ngưng đọng trên mặt: “Xem tôi làm vật thay thế của người khác, anh thấy thú vị lắm sao?”

Bữa cơm này cuối cùng đương nhiên vẫn không thể ăn được, sự nhẫn nại của Cố Thâm luôn có giới hạn, Đào Y Y đã nhẫn nhịn hết nổi mới nói ra câu này.

Cô ghét bị cảm giác bị người khác coi là một người khác, nhưng cô nếu như không nhớ sai, hồi sáng Tiểu Lâm đã xem cô như người ngoài rồi.

Nhưng cô từ nhỏ chính là con gái nhỏ được cưng chiều nhất trong nhà, mẹ mặc dù nghiêm khắc, ba ở nước ngoài, nhưng anh trai luôn đối với cô rất tốt.

Hiện nay khi cô phát hiện bản thân có chút thích Cố Thâm, mới phát hiện anh chỉ xem bản thân là người khác thì tức giận không thôi.

Bầu không khí trở nên vi diệu, sau khi rời khỏi chỗ của bác sĩ Bạch, Cố Thâm không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, nhưng trong ngực của Đào Y Y vẫn có cục tức, từ đầu đến cuối không có chỗ phát ra.

Trở về biệt thự Hồng Phong, không đợi Tiểu Lâm đưa tay đỡ, Đào Y Y đã tự mình xuống xe.

Cố Thâm ở bên cạnh lạnh mắt nhìn, thấy Tiểu Lâm vội vàng bước tới, anh lại lạnh lùng nói: “Để cô ấy tự đi.”

Đào Y Y không phải không nghe thấy, chỉ là trái tim vốn đang nhỏ máu càng thêm khó chịu, anh vậy mà một câu giải thích cũng không có, cho nên những chuyện này đều là thật sao, cô bị Cố Thâm cưỡng chế giữ lại bên cạnh, chính là vì cô giống với người con gái anh trong lòng anh sao.

Nghĩ đến điều đó, cô tức giận cởi quần áo trên người xuống, ném trên đất.

Như thế vẫn không là gì, người đằng sau vẫn không có phản ứng, cô lại cởi chiếc váy trắng trong chiếc áo khoác ra, bất lực khi chiếc váy liền đó là khóa ẩn, lúc mặc Tiểu Lâm giúp, cũng tốn không ít sức.

Mắt thấy cô không kiên nhẫn kéo nửa ngày, cũng mới kéo ra được vài phần mà thôi, khóa kéo thậm chí còn kẹt lại.

Đào Y Y tức giận muốn xé chiếc váy, không ngờ anh không nói một lời đi tới, đưa tay kéo cô vào trong ngực đi vào trong phòng.

Nơi này là đình viện, trừ Cố Thâm anh, còn có bảo vệ của biệt thự, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Anh bỏ tôi ra!”

Đào Y Y càng nghĩ càng tức giận, cánh tay trắng hồng vì dùng dùng mà để lại dấu hổ, cô ăn đau, nhưng cũng không dừng động tác trên tay.

Bởi vì cô tuyệt đối không thể làm vật thay thế của bất kỳ ai.

“Đủ rồi! Em muốn điên đến khi nào?” Cô cảm thấy cánh tay của mình bị anh túm chặt, giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự tức giận, đoán cũng đoán được sắc mặt của anh nhất định sẽ rất không tốt.

Đào Y Y không nghe, lại kháng cứ tiếp chuẩn bị đẩy anh ra, không muốn Cố Thâm trực tiếp đem cô ném trên giường.

Trong phòng, Đoàn Tử và Tiểu Tuyết Hoa bị dọa sợ, Tiểu Tuyết Hoa hung dữ nhìn Cố Thâm, nó lập tức sủa lên, có ý muốn đuổi anh đi.

Nhưng thể hình nhỏ bé của giống Schnauzer, cho dù có lòng cũng không có sức.

Rất nhanh Đào Y Y bèn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, sau đó tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Tuyết Hoa ở ngoài cửa rồi.

“Anh làm cái gì vậy! Có chuyện gì nhằm vào tôi thôi.”

Đào Y Y đau lòng muốn đi ra ngoài cửa, nhưng lại bị Cố Thâm ấn trở lại, động tác của anh không có một chút lưu tình, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.

“Chúng là tôi mang về, tôi muốn xử lý thế nào đều là chuyện của tôi, em đừng tự mình ra vẻ thông minh.”

Quả nhiên, sự dịu dàng của người đàn ông chỉ là bèo dạt mây trôi mà thôi.

Vốn dĩ Đoàn Tử và Tiểu Tuyết Hoa sau khi bước vào cuộc sống của Đào Y Y, cô mới dần dần cảm thấy Cố Thâm cũng không phải người vô tình vô nghĩa, ít nhất anh còn có trái tim.

Nhưng bấy giờ xem ra, anh chính là một người tàn bạo chỉ biết dùng thủ đoạn tàn nhẫn.

“Anh thả tôi ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.