Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 647: Chương 647: Thoát ra




Chuyện xảy ra vào một buổi chiều êm đềm, như thường lệ, bà Bạch cùng Đào Y Y đi dạo, để giải tỏa chứng sợ ánh sáng và chứng trầm cảm lâu ngày, mỗi buổi chiều hai người sẽ đến khu rừng gần đó để thư giãn.

Mặc dù Tiểu Lâm không yên tâm, nhưng cô nghĩ bà Bạch đã đi theo Cố Thâm lâu rồi, biết nặng nhẹ nên cũng không quá lo lắng.

Nhưng mà lần này không ai nghĩ tới lúc đi ra ngoài là hai người, lúc trở lại chỉ có một mình bà Bạch chật vật ngơ ngác.

Chiếc áo gió thêu tinh xảo của bà đã bị xé toạc, khóe miệng có vết máu, trên mặt lộ rõ dấu tay, tóc tai bù xù, trên cổ cũng có dấu vết bị bóp.

Bà lê một chân vốn đã không thể động đậy đến cửa nhà, vừa nhìn thấy Tiểu Lâm, bà không kìm được mà ngã xuống cạnh cửa.

Trái tim Tiểu Lâm lo lắng, nhìn thấy phía sau bà Bạch không có bóng dáng của Đào Y Y, cô vội vàng nói.

“Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”

Bà Bạch yếu ớt nhìn cô, bà miễn cưỡng chống đỡ cánh tay mình đi vào phòng, giọng nói của bà gần như không nghe được.

“Kẻ… kẻ bắt cóc…”

Dù nửa tin nửa ngờ, Tiểu Lâm vẫn đỡ bà Bạch trở lại phòng khách, lúc này bác sĩ Bạch từ phòng thí nghiệm trên lầu đi chậm xuống, nhìn thấy bộ dạng chật vật của vợ, ông suýt chút nữa bước hụt.

“Là ai? Kẻ nào khiến bà bị thương như thế này?”

Dù bình thường có quá nhiều lời oán giận, nhưng đến lúc này đều tan thành mây khói.

Nhìn thấy ánh mắt xót xa của ông, bà Bạch nhắm nghiền mắt, tủi nhục nói lại những gì mình vừa trải qua.

“Họ đến đã có chuẩn bị kỹ càng, trông thấy cô ấy xuống từ xe của Cố tổng nên mở miệng đòi 900 tỷ, họ bảo tôi quay lại đưa tin, còn đánh gãy chân tôi…”

Tiểu Lâm nhìn thấy bắp chân sưng tấy của bà Bạch thì không thể chịu nổi, bác sĩ Bạch chẩn đoán rằng có dấu hiệu nứt và gãy xương, lập tức đưa bà Bạch lên lầu xử lý vết thương gấp.

“Alo?”

Khi cuộc gọi kết nối, giọng Tiểu Lâm run lên: “Thưa ông chủ, không ổn rồi, cô Đào bị bắt cóc…”

Nghe cô khóc sướt mướt kể lể từ đầu đến cuối, Cố Thâm ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Cô tin lời bà ấy nói sao?”

Tiểu Lâm không biết, nhưng vết thương của bà Bạch không thể là giả, huống hồ cô ấy thật sự đã mất tích, bên ngoài khu vực này đều là biển là rừng, nếu một người sống sờ sờ mất tích thì rất khó tìm được.

“Tôi tin bà Bạch, thưa ông chủ, anh mau về đi, bà Bạch bị đánh gãy chân rồi, tiểu thư chỉ e là lành ít dữ nhiều, mắt của cô lại còn không thấy gì.”

Trên điện thoại, giọng nói nghẹn ngào của Tiểu Lâm khiến Cố Thâm tâm phiền ý loạn.

Không biết tại sao, khoảnh khắc đầu tiên xảy ra chuyện này, anh không cảm thấy khẩn trương, bởi vì thật giả khó phân biệt, anh không thể nhanh chóng đưa ra kết luận.

Hơn nữa, bà Bạch nói đối phương nhìn thấy Đào Y Y đi ra từ xe của mình, biết cô là người phụ nữ của anh nên tống tiền anh 900 tỷ, điều này thật sự vô nghĩa.

Nếu đối phương không biết anh thì làm sao biết anh có nhiều tiền như vậy?

Điều kỳ lạ hơn nữa là nếu kẻ bắt cóc Đào Y Y biết thân phận của anh ở Thành phố Hải Châu thì nên biết anh không thể cầm ra được 900 tỷ.

Trừ khi những kẻ bắt cóc đó ngay từ đầu đã biết anh không thể tiêu nhiều tiền như vậy, cũng không cho anh cơ hội cứu Đào Y Y.

Tất cả các dấu hiệu đều đáng ngờ, sau khi suy luận thì Cố Thâm đứng dậy, ra lệnh chuẩn bị xe đi ra ngoài.

Lúc này trời vẫn chập choạng tối, sau khi bác sĩ Bạch đích thân điều trị cho bà Bạch xong, ông đi ra ngoài, để bà một mình nằm nghỉ.

Bà khẽ nhấc bắp chân sưng lên như củ cải, quả nhiên đã không còn cảm giác nữa.

Nhưng bà chỉ nhíu mày, duỗi tay lấy điện thoại trên bàn đầu giường, cả quá trình tuy vất vả và đau đớn, nhưng vẻ mặt không có nửa phần khó chịu.

Mở điện thoại, bà chép lại thông tin liên lạc của một người từ bản ghi nhớ, sau đó bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn văn bản.

【Tin tức mới nhất, Đào Y Y, con gái duy nhất của nhà họ Đào đã bị bắt cóc và giam giữ trong một nhà kho chứa container ở bến Quan Triều tại Thành phố Tùng.】

Đối phương trả lời cực kỳ nhanh, không hề nghĩ ngợi gì.

【Tin này là thật hay giả?】

Bà Bạch cười, tiếp tục gửi.

【Ông cử người đi kiểm tra đi, tôi không biết vị trí chính xác, nhưng tin nhắn là liều chết gửi cho các người, các người nhất định phải trân trọng.】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bà Bạch nhẹ nhõm nằm xuống, cầm điện thoại trên tay, nhắm mắt.

Hôm nay bà đã phải chịu cực rất nhiều, muốn diễn xuất thật hơn, vết thương trên người bà đều là thật, cố ý để người ta đánh, lần này, bà phải một bước thành công.

Chỉ là cơn đau do tổn thương gân cốt sẽ không dừng lại, bà vốn dĩ định nhắm mắt nghỉ ngơi tĩnh tâm, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại lần nữa là bị tiếng động dưới lầu đánh thức.

Khi bà định đứng dậy để tìm hiểu thì chuông điện thoại vang lên.

Bà liếc nhìn thời gian, không ngờ hơn hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

【Chúng tôi đã cử người đi kiểm tra tin tức, đúng là sự thật, nhưng nếu bà có thể tìm ra vị trí chính xác, chúng tôi sẽ gửi cho bà 15 tỷ ngay lập tức.】

Vốn dĩ bà chỉ mang tâm lý thử nghiệm xem sao, nhưng không ngờ đối phương lại tin tưởng vào bà mà không chút do dự.

Bà Bạch mừng rỡ không thôi, cầm điện thoại cười tít mắt, lúc này nỗi đau thể xác không còn là gì nữa.

Bà bật điện thoại, gửi lại: 【Tôi e rằng sẽ mất một thời gian.】

Đối phương rất sốt ruột, nói: 【Thời gian không nhiều, hãy trân trọng.】

Bạch Bạch đưa ra 15 tỷ, không cần thì phí.

Bà Bạch vui mừng khôn xiết, gửi cho đối phương một số bức ảnh chụp trước, các góc chụp rất chân thực, như thể chúng thực sự là ảnh chụp lén quá trình bắt cóc Đào Y Y, rất nguy hiểm.

Đối phương nhận được tin nhắn thì không chút do dự, trực tiếp chuyển cho bà 15 tỷ, ra lệnh không được công khai sự việc, sau đó biến mất không tăm tích.

Bà Bạch vui mừng nhìn số tiền chuyển đến, không ngờ nhất thời quên mất, suýt chút nữa đã chạm vào chân bị thương của mình, đau đến nhói tim.

Dưới lầu, Cố Thâm đứng ở ngoài cửa nhíu mày, mới vừa tới đây đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của bác sĩ Bạch hồi lâu.

Tự tay mình khâu vết thương và phẫu thuật gãy xương cho vợ là một điều rất đáng buồn, nhưng giờ đây Cố Thâm lại càng lo lắng cho Đào Y Y mất tích hơn.

Qủa nhiên ngay sau đó anh nhận được tin nhắn đe dọa, đối phương đòi 900 tỷ.

Trong ảnh, Đào Y Y bị rút ra một cái móng tay, đầu ngón út loang lổ vết máu.

Người đeo mặt nạ đang đứng trước máy quay phim, trông có vẻ ngả ngớn, giọng nói đã được chỉnh sửa qua.

“Công tử Cố, cô gái này rất quan trọng với anh đúng không? Nếu anh không đưa ra mức giá tương đương thì sao chúng tôi có thể thấy được sự chân thành của anh chứ?”

Cố Thâm vô thức nắm chặt tay, nhìn khuôn mặt không còn máu của Đào Y Y bị trói trên ghế, trông vô cùng đau khổ.

“Mười giờ tối nay, tôi sẽ đợi anh ở bến tàu, nhớ mang theo tiền chuộc nhé.”

Video kết thúc ngay lập tức, nhưng màn hình kết thúc, chỉ là âm thanh không kết thúc.

Tiếng kêu của Đào Y Y xuyên qua màng nhĩ của mọi người thông qua màn hình điện thoại, Tiểu Lâm càng thêm lo lắng.

“Thưa ông chủ, phải làm sao đây… họ sẽ giết cô ấy mất…”

Cố Thâm bực bội đập điện thoại, bác sĩ Bạch ở bên cạnh không dám nói gì, thỉnh thoảng ông lại nhìn về hướng lầu hai, khổ sở của vợ mình chỉ là mới bắt đầu, có thể thấy được mục tiêu chính xác của đối phương, thủ đoạn cũng tàn nhẫn.

Nếu thật sự bỏ mặc, e rằng cô Tống thật sự sẽ chết.

Kết thúc video, Đào Y Y cuối cùng cũng không nhịn được bật cười trước ống kính.

Móng tay đó dĩ nhiên là một đạo cụ đặc biệt để tạo nên những hiệu ứng hí kịch chân thực, cô rất hài lòng với màn trình diễn của mình vừa rồi.

Đột nhiên cô cảm thấy kế hoạch của bà Bạch thật hay.

900 tỷ, một số tiền lớn như vậy, Cố Thâm đương nhiên sẽ không hy sinh nhiều đến thế để cứu cô, đến lúc đó lại có tin bọn bắt cóc tàn nhẫn giết con tin vì không nhận được tiền, cô sẽ hoàn toàn "tan thành mây khói".

Nghĩ tới bản thân cũng không bị nhà họ Tống đưa về, lại có thể rời đi khỏi Cố Thâm khi mắt sắp lành, lần này cô thật sự được tự do.

“Các anh, sau khi xong việc này, tôi sẽ mời tất cả các anh đi ăn tối nhé, đúng rồi, các anh là đoàn làm phim nào ở Hoành Điếm vậy, có thường làm việc riêng như thế này không?”

Tâm trạng cô rất vui, cô cứ tưởng sẽ có người đáp lại mình, nhưng điều mà Đào Y không nhìn ra được chính là có người đang cầm sợi dây từ từ tiến đến chỗ cô.

“Các… các anh đang làm gì đấy! Không phải chúng ta đã nói rồi sao, chỉ là diễn thôi…”

Nhìn thấy Đào Y Y nhích tới nhích lui không nghe lời, một người buộc dây thừng, một tay tát cô một cái, Đào Y Y ngã trên mặt đất, nửa khuôn mặt tê rần, tai ù đi.

“Ai diễn với cô chứ? Con gái duy nhất của nhà họ Đào nhỉ, em gái của Đào Gia Thiên nữa, rơi vào tay tụi này thì đúng thật là may mắn, trận mua bán tốt như vậy mà không làm thì tụi anh đây có khác nào đồ ngốc không chứ?”

Vừa nói, tiếng cười vang lên nối tiếp nhau trong nhà kho, nghe số người thì hoàn toàn không phải chỉ có năm người như bà Bạch đã nói, chẳng lẽ bà Bạch đang hãm hại cô sao?

Không phải, bà ấy tại sao lại hại cô chứ…

Cả người cô bị sợi dây thừng thô ráp trói chặt, khi Đào Y Y cử động thì có người túm lấy cô, trong tình thế cấp bách, cô hung hăng cắn người đàn ông một cái, không ngờ lại nhận thêm một cái tát nữa.

Không hề do dự, cũng dường như không phải một trò đùa.

“Nhóc con, nếu ngoan ngoãn hợp tác thì sẽ đỡ khổ hơn một chút, nhưng cưng lại không biết tốt xấu gì thế này, tụi anh đây cũng không ăn chay.”

Nói xong, một vài người tí tửng cười đùa đi ngang qua cô, sau khi đi ra ngoài thì khóa cửa.

Đào Y Y cố gắng giãy dụa vài cái, nhưng sợi dây trên người cô lại quá rắn chắc, chưa kể hai cái tát vừa rồi đều không thương tiếc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ bà Bạch và đàm người này là cùng một giuộc?

Không thể nào, bà là người của Cố Thâm, vậy làm sao bà có thể giúp đỡ người khác được? Tất cả những chuyện này là sao thế này!

Đào Y Y không chịu khuất phục, giãy dụa vài lần, sợi dây không rơi mà băng gạc y tế trên mặt lại rơi ra, may mà trong nhà kho không có đèn, cô thích nghi được với môi trường tối.

Nghĩ đến mục đích của những kẻ bắt cóc, Cố Thâm, liệu anh có thực sự đến để chuộc cô không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.