Lộ Hà cau mày, không dám gật bừa. Cô xoay người nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện kia. Người phụ nữ kia tên là Ôn Lâm, bởi vì năng lực cao, nên tính tình kiêu căng tự mãn, hễ một chút là hô to gọi nhỏ với những người mới tới. Trước khi Cố Nhã Thiển đến, cô ta vốn được coi trọng ở phòng thiết kế này, đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn bị Cố Nhã Thiển chèn ép, khó tránh khỏi trong lòng không vui.
Thế nhưng Lộ Hà không thích loại hành vi dội nước bẩn sau lưng người khác này.
Hơn nữa, lúc trưa tiếp xúc qua, cô cảm thấy tổng giám sát Cố là người rất dễ gần.
Lộ Hà nói: “Không có đâu, tổng giám sát Cố là người rất dễ gần."
Ôn Lâm hừ một tiếng, giận dữ lấy bông phấn ra dặm lại, cô ta trừng mắt nhìn Lộ Hà: “Mới có một buổi trưa mà đã bị thu mua rồi, còn không mau đi mua cơm nhanh lên, tôi muốn ăn cơm trộn của Cát Hương Cư."
Lập tức, các đồng nghiệp khác cũng dồn dập nói ra tên món ăn bữa trưa họ muốn ăn cho Lộ Hà nghe. Lộ Hà hết cách, rõ ràng là bọn họ có thể gọi đồ ăn bên ngoài mà. Có thể thấy bọn họ đều đang bắt nạt chèn ép cô. Cô cũng chẳng có cách nào khác, đành lấy giấy viết ghi lại món từng người đặt. Sau đó cô còn cẩn thận dò lại một lần. Trong phòng làm việc có mấy đồng nghiệp đều đến nhà ăn công ty ăn cơm, chỉ có Ôn Lâm và vài đồng nghiệp hay qua lại với cô ta là thường xuyên bắt cô đi mua cơm bên ngoài về cho họ.
Ôn Lâm muốn ăn món cơm trộn ở phố Đông Kinh, còn những đồng nghiệp kia vừa hay chọn món ở một nhà hàng khác ngược đường. Chạy tới chạy lui giữa hai nhà hàng này ít nhất phải mất hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lại trở về công ty phỏng chừng đã qua thời gian nghỉ trưa rồi.
Lộ Hà cảm thấy bị làm khó, cô cũng biết chắc chắn là Ôn Lâm đang cố ý làm khó mình, nhưng là người mới vào công ty, Ôn Lâm là đàn chị của cô: “Chị Lâm, hay là chị đổi nhà hàng khác được không? Đi tới đó mất rất nhiều thời gian, em sợ không về kịp."
Ôn Lâm hơi nhíu mày nói: “Lúc nào thì đến lượt cô được quyền lựa chọn rồi? Trưa nay tôi muốn ăn cơm trộn của Cát Hương Cư."
Một đồng nghiệp nữ khác thường xuyên đi theo bên cạnh Ôn Lâm cũng nói: “Hà à, cô gọi xe đi, rất nhanh, chúng tôi có thể đợi được."
Lộ Hà cắn môi nói: “Chị Na, tiền mua cơm lần trước chị còn chưa trả cho em?" Vốn chỉ có vài trăm thôi, Lộ Hà nghĩ cắn răng chịu đựng một chút là được, nhưng mà suốt một tuần, Tần Na Na không trả tiền mà cô ứng ra mua.
Cô ta còn nói gọi xe đi, dễ nghe thật. Từ đường Đông Kinh đến công ty đi về phải vòng qua rất nhiều chỗ, tiền taxi còn mắc hơn tiền cơm đấy.
Tuy điều kiện nhà cô cũng không kém, nhưng bây giờ bản thân cô chẳng qua chỉ là một người mới vào công ty, lương cũng không cao, nếu ngày nào cũng thế này làm sao cô chịu nổi?
Lúc này Tần Na Na giả vờ kinh ngạc nói: “Lộ Hà, cô nói thế nào vậy? Chẳng phải chỉ mua một bữa cơm thôi sao? Chẳng lẽ tôi lại không trả cho cô được à? Cô coi tôi là người thế nào chứ?"
Khóe môi Lộ Hà giật giật, đó là một bữa cơm sao?
"Chị Na…"
"Đến giờ nghỉ trưa rồi mọi người đều ở đây làm gì thế?" Một giọng nữ lãnh đạm vang lên, Lộ Hà quay người lại nhìn về phía người đến. Người ấy mặc bộ vest công sở nữ hàng hiệu đắt đỏ, tóc xoăn màu hạt dẻ buộc gọn lại, khí chất chững chạc, tao nhã lại mang theo vẻ trong trẻo, quyến rũ, Lộ Hà chào: “Chị Nhã Thiển!"
Cố Nhã Thiển nhìn mấy người đang đứng xung quanh, cuối cùng nhìn sang Lộ Hà, vẻ mặt sầm lại: “Buổi sáng tôi giao cô chỉnh lý báo cáo, cô làm xong chưa?"
Lộ Hà ngẩn ra, buổi sáng chị Nhã Thiển có dặn cô sửa báo cáo sao? Không có mà, lẽ nào là cô đã quên rồi sao? Phải làm sao đây?
Cố Nhã Thiển nói: "Còn không mau đi làm, làm không xong thì không được đi đâu hết."
"Vâng." Lộ Hà lập tức mở máy tính. Sau khi Cố Nhã Thiển rời đi, cô ấy nói với mấy người Ôn Lâm: "Xin lỗi, chị Nhã Thiển yêu cầu tôi sửa lại báo cáo, tôi không đi được rồi."
Ôn Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Cố Nhã Thiển, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Mấy đồng nghiệp nữ trong phòng làm việc cũng đi theo ra: "Chị Lâm, chị xem Cố Nhã Thiển kia, gương mặt hồ ly vừa nhìn là biết chắc chắn đã leo lên giường tổng giám đốc Âu rồi. Bằng không sao có thể nhảy lên được vị trí tổng giám sát chứ?"
"Thì thế… "
Giọng nói càng lúc càng xa.
Cố Nhã Thiển bưng ly trà đi ra từ phòng nước, nhìn bóng lưng của những người kia lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến lời nói của bọn họ. Miệng là của người ta, bọn họ muốn nói thế nào thì nói thế đó.
Cô cũng biết tổng giám sát trước đó được điều đến thành phố Xuân Châu, vị trí tổng giám sát của CK bỏ trống, không ít người nhìn chằm chằm vào. Đây là vị trí mà Ôn Lâm mơ ước bấy lâu nay, theo tuổi tác mà nói quả thật cô ta là người rất có tiềm năng ở công ty.
Thế nhưng Cố Nhã Thiển đã xem tác phẩm thiết kế của Ôn Lâm mấy năm qua, rất tầm thường, không có sáng tạo, hoàn toàn hùa theo thiết kế bình thường của số đông. Người như thế này cho dù cô không đến CK thì vị trí tổng giám sát cũng không đến lượt Ôn Lâm. Nếu như công ty này không có người thích hợp, Âu Thời Phong chắc chắn sẽ điều người từ công ty khác tới.
Cố Nhã Thiển thừa dịp buổi trưa ít người, đi đến các bộ phận khác để làm quen. Lúc trở lại phòng thiết kế thì thấy Hà Lộ đang nghiêm túc tập trung trước màn hình máy tính.
Cô không ngờ cô gái này còn trẻ mà làm việc lại rất nghiêm túc, sáng nay cô đã tiện tay sửa xong báo cáo rồi. Cô bước qua gọi: “Lộ Hà!"
Lộ Hà ngẩng đầu lên: “Tổng giám sát Cố!"
"Không cần sửa nữa, đi ăn chung thôi."
"Nhưng em vẫn chưa sửa xong." Lộ Hà chưa nói xong đã thấy Cố Nhã Thiển nháy mắt: “Tôi đã sửa xong rồi."
Lộ Hà lập tức phản ứng lại, chắc hẳn tổng giám sát Cố nhìn thấy cô bị mấy người Ôn Lâm bắt nạt nên cố ý nói như vậy, lập tức cầm lấy ví và túi xách đi theo sau Cố Nhã Thiển, chân thành nói: "Tổng giám sát Cố, cảm ơn chị."
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển triệu tập nhân viên phòng thiết kế họp ngắn. Sau đó lại liên hệ với chủ biên tạp chí dưới trướng của CK Đường Mạn, nói sơ qua về thời trang cần đăng lên tạp chí số sau, thuận tiện cùng ăn tối.
Đường Mạn là người được công ty ở New York điều đến thành phố Vân Châu hơn một năm rồi, là bạn của Cố Nhã Thiển. Lúc còn ở Newyork cũng có qua lại thân thiết với Cố Nhã Thiển, chỉ hơn Cố Nhã Thiển một tuổi.
Trong nhà hàng Tây.
Đường Mạn một tay chống cằm: “Tôi còn tưởng rằng tổng giám sát Cố đang dỗ tôi đấy, hóa ra đúng là cô trở về rồi. Lần này thì vui rồi, cuối cùng cũng có được một người để nói chuyện."
"Nữ ma đầu thời trang Đường Mạn của chúng ta cũng có lúc than thở nữa cơ đấy." Cố Nhã Thiển uống một hớp nước trái cây: “Bây giờ tôi đang hứng đạn vì cô đấy. Tôi mới tới công ty có một ngày mà đã có không ít lời đồn nói tôi leo lên giường của tổng giám đốc Âu rồi, tình nhân bí mật sau lưng của tổng giám đốc Âu, loại lời đồn nào cũng có."
Đường Mạn phì cười: “Bữa tối này tôi mời, cảm ơn Nhã Thiển đã không tiếc mạng sống giúp đỡ!"
Đường Mạn, chủ biên tạp chí thời trang CK, là một đóa hoa phượng rực rỡ trong giới tạp chí, là nữ ma đầu không ai dám chọc vào, nhưng lại là người yêu bí mật của tổng giám đốc CK.
Chuyện này, không có nhiều người biết.
Cố Nhã Thiển cũng vừa vặn biết được. Hai năm trước, lúc Âu Thời Phong đến New York khảo sát với Cố Thành Thái, buổi tối hai người đến quán bar uống rượu, trùng hợp gặp Đường Mạn lúc đó đang là giám đốc quan hệ công chúng của mảng giải trí. Đường Mạn hiểu lầm Âu Thời Phong là kẻ xấu nên gọi điện cho cảnh sát bắt anh.
New York không thể so sánh với trong nước.
Âu Thời Phong bị giam ba ngày mới được thả ra. Lúc đấy Cố Nhã Thiển cũng ở đó.
Không ngờ một năm rưỡi trước đột nhiên Đường Mạn bị gọi trở về nước, xem ra vị tổng giám đốc Âu kia đúng là ra tay “không tầm thường” mà.