Thời gian trôi qua trong chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến đầu tháng 9, buổi sáng, Cố Nhã Thiển còn đi Tự Miếu cầu phúc với Tô Vân Thư.
Lúc đang ở nhà chuẩn bị cho bữa tiệc tối, Tô Vân Thư nói thèm ăn lẩu, cô bèn gọi điện ngay cho hai người Sở Vận và Tiêu Tuyết, hẹn bọn họ tối nay nấu lẩu tại nhà, cô đang chuẩn bị trái cây, còn đang nghĩ đợi đến 4 giờ rưỡi hai đứa nhóc tan học rồi thì đến đón cô ấy.
Hôm qua bác sĩ trong bệnh viện gọi điện cho cô, nói kỳ sinh sản dự tính sắp đến rồi, cô đang chuẩn bị ngày mai đi, lúc rửa trái cây thì thấy bụng mình đau âm ỉ.
Người giúp việc vội vã gọi điện cho Tô Ngọc Kỳ, rồi nhanh chóng liên lạc với bác sĩ.
Lúc Tô Ngọc Kỳ chạy đến bệnh viện, anh lo lắng vô cùng, cứ siết chặt lấy tay Cố Nhã Thiển mãi không buông, Cố Nhã Thiển vốn đang thấy đau bỗng dưng cười phì: "Em sinh con mà anh căng thẳng thế làm chi."
Tô Ngọc Kỳ mím môi, vẻ mặt rất nặng nề.
Tiêu Tuyết Sở Vận còn có Tô Vân Thư và Hàn Lê đều đứng đợi ngoài cửa, sau khi Cố Nhã Thiển được đẩy vào phòng phẫu thuật, bà Tô và ông Tô cũng đến thăm.
Cố Nhã Thiển đau đến tận tối, có điều cũng được xem như thuận lợi sinh nở, thật ra trong lòng cô vẫn còn bóng ma tâm lý, lúc sinh Tinh Tinh và Dạ Lê đã từng bị băng huyết, cô vẫn luôn giấu giếm Tô Ngọc Kỳ, sợ anh lo lắng, không ngờ rằng lần này lại suông sẻ đến thế, ba tiếng đồng hồ là sinh ra rồi.
Cô mệt đứ đừ, chỉ nghe tiếng y tá vui vẻ nói một câu: "Là hai bé trai song sinh đấy." Lúc ấy Cố Nhã Thiển còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu cô đang nghĩ, Hàn Lê đoán chuẩn thật.
Là hai bé trai song sinh.
Cố Nhã Thiển ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc mở mắt ra bèn thấy hai đứa bé đang nằm trên giường cho trẻ sơ sinh bên cạnh mình, gương mặt nhăn nhúm, đỏ hây hây, nắm chặt tay lại, nhóm người Tiêu Tuyết, Sở Vận đều đang còn ở đây.
Tiêu Tuyết thấy cô tỉnh lại, thế là vội vã cáo trạng: "Cô không biết đâu, cô bị đẩy vào trong ấy hai tiếng đồng hồ, Tô Ngọc Kỳ căng thẳng muốn chết, anh ấy mới đi làm thủ tục bệnh viện đấy."
Hàn Lê bước qua đỡ Cố Nhã Thiển dậy, lót thêm cái gối đầu, Cố Nhã Thiển nhìn hai đứa bé nằm trên nôi, Hàn Tuyết ngồi bên cạnh: "Sao đấy, tôi nói chuẩn chưa?"
Tiêu Tuyết với Sở Vận không biết chuyện này là sao: "Chuẩn gì đấy?"
Cố Nhã Thiển quảng cáo giùm Hàn Lê: "Sở Vận này, chẳng phải cô đang mang thai hả? Mau để bác sĩ Hàn nhà chúng ta khám cho, người ta có biệt hiệu là máy siêu âm biết đi đấy nhá."
Sở Vận vừa mang thai được hai tháng, cha của đứa bé là Tiêu Thịnh.
Dạo này cô đang chuẩn bị tổ chức đám cưới với anh ta.
"Cô với Tiêu Thịnh cũng nhanh ghê ha, ăn cơm trước kẻng, tôi nhớ hai người quen nhau hồi đám cưới của Nhã Thiền, mới đây thôi mà, được phết nha." Tiêu Tuyết nhìn bụng của Sở Vận, kềm không được mà cảm thán.
Tô Ngọc Kỳ đứng ngoài cửa, đợi mấy mấy cô về rồi mới bước vào, Cố Nhã Thiển ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, anh bước đến bên giường cô, rót cho cô ly nước: "Em uống ít nước đi, anh dặn người giúp việc chuẩn bị đồ ăn rồi, lát nữa sẽ mang vào."
"Ừm."
Cố Nhã Thiển hớp một ngụm nhỏ rồi nhìn Tô Ngọc Kỳ, lại nhìn hai đứa bé đang nằm trong nôi: "Anh sao thế, không vui à?"
"Đâu có, anh vui lắm, có điều thấy hơi sợ mà thôi." Ánh mắt của anh sâu thăm thẳm, anh nắm chặt lấy tay cô giữ cô lại, anh sợ mất đi Nhã Thiền, có thể có những phút giây hạnh phúc như thế này dường như đang nằm mơ vậy.
Cố Nhã Thiển đặt ly xuống ôm chầm lấy anh, dựa mặt mình lên vai anh: "Em có bị gì đâu, lo lắng làm chi."
Mười đầu ngón tay đan chặt chẽ vào nhau.
Cố Nhã Thiển nghỉ ngơi hai ngày ở bệnh viện, đến chiều ngày thứ ba mới trở về nhà.
Tinh Tinh và Dạ Lê bu lại gần nôi em bé, chớp mắt tỉ mỉ ngắm nhìn em.
Cố Tinh Tinh vươn tay vuốt lấy bàn tay của hai đứa em trai nhỏ: "Em nhỏ nhắn quá ạ."
"Dạ Lê này, lúc em còn nhỏ có phải cũng giống như hai thằng cu này không, nhăn nhúm, sau này hai em có đẹp lên không ạ?"
Cố Dạ Lê hứ một tiếng: "Lúc chị còn nhỏ cũng vậy đó."
"Không thể nào." Cố Tinh Tinh phủ nhận: "Mẹ nói hồi nhỏ chị là tiên nữ, tiên nữ thì nhăn nhúm sao được?"
Lúc Cố Nhã Thiển đẩy cửa bước vào nghe cô bé nói vậy, không nhịn được mà phì cười: "Ừm, Tinh Tinh nhà chúng ta là tiên nữ."
Cô vươn tay vuốt tóc con gái.
Cố Dạ Lê ngẩng đầu sửa lưng: "Mẹ ơi, trong sách đâu có nói vậy đâu."
"Ồ, vậy nói thế nào ấy con." Cố Nhã Thiển khâm phục thằng con thiên tài nhà mình muốn chết, Cố Dạ Lê cất tiếng nói: "Trẻ em mới sinh ra da đỏ ngòm, làn da nhăn nheo là chuyện bình thường, lớn rồi sẽ trở lại bình thường thôi, chị ấy có phải là tiên nữ gì đâu?"
Hai đứa con ưa đấu khẩu đã là chuyện thường ngày.
Cố Tinh Tinh tỏ vẻ tủi thân, lại thêm thằng nhóc Dạ Lê hơi hơi ác miệng, cô bé nhào vào lồng ngực Cố Nhã Thiển: "Mẹ ơi, Dạ Lê ức hiếp con kìa!"
"Dạ Lê, con nói xem, có phải con ghen tị vì mẹ chỉ khen chị mà không khen con không?" Cố Nhã Thiển đã quen với cuộc sống ấm áp này từ lâu rồi, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới nghiêm túc hỏi: "Dạ Lê, con vĩnh viễn đều là tiên nam bé nhỏ trong lòng mẹ!"
Cố Dạ Lê: "..."
Rồi sau đó, cậu bé tức giận đùng đùng im lặng bỏ ra khỏi phòng ngủ.
Cố Nhã Thiển cứ cười ha ha không ngừng được.
Biết ngay là nhóc con này sẽ bày ra vẻ mặt thế mà.
Hai phút sau Tô Ngọc Kỳ mới bước vào, Cố Nhã Thiển nói với anh: "Ngọc Kỳ, anh mau dỗ con gái tiên nữ của mình đi kìa."
Tô Ngọc Kỳ ôm Tinh Tinh vào lòng, cô bé rũ người lên bờ vai anh: "Cha ơi, con không muốn chơi với Dạ Lê nữa! Em ăn hiếp con hoài, em còn giễu con ngốc!"
"Tinh Tinh đâu có ngốc." Anh thấp giọng dỗ dành con gái.
Cố Tinh Tinh nghe vậy bèn đắc ý nở nụ cười.
Rồi nghe thêm câu tiếp theo: "Có điều Dạ Lê thông minh hơn một tẹo."
"Cha!"
Cố Tinh Tinh chạy ra ngoài chơi, Tô Ngọc Kỳ ngồi trên giường ôm chặt lấy Cố Nhã Thiển, cô mỉm cười quay đầu lại: "Anh không đi dỗ nàng tiên bé bỏng của anh hả."
"Em mới là nàng tiên bé bỏng của anh."
Gương mặt Cố Nhã Thiển đỏ ửng, không nhịn được nói: "Sến súa nổi hết cả da gà."
"Ừm, nàng tiên của anh."
Lúc cô mới mang thai, Tô Ngọc Kỳ đã nghĩ đến chuyện sau này đặt tên con là gì, có điều lúc ấy không nghĩ đến được lại sinh ra một cặp song sinh trai.
Bởi vậy mới chuẩn bị hai cái tên.
Con trai tên Vân Châu.
Con gái tên Miên Miên.
Đây là tên ở nhà, còn tên đi học phải để ông Tô đặt cho.
Nhóc anh lúc mới sinh được đeo sợi dây thừng màu đỏ lên cổ tay, đặt tên là Vân Châu, nhóc em đeo sợi dây thừng xanh dương nhạt, Cố Nhã Thiển bế con lên, nói với Tô Ngọc Kỳ: "Gọi nó là Thiểm Thiểm(*) nhé."
(Thiểm: còn có nghĩa là chớp, lóe lên hoặc là lấp lánh)
Lấp la lấp lánh, giống như ánh sao trên bầu trời đêm.
"Ừm."
Cuối cùng ông Tô đã đặt tên cho hai đứa bé, anh trai là Tô Vân Nghiễn, em trai là Tô Gia Hành.
Cố Giác và Tống Hương ghé thăm vào lúc xế chiều.
Cố Cảnh Hàng cũng đến, Tống Hương chơi đùa với hai đứa nhỏ.
Cố Nhã Thiển vô tình hỏi một câu: "Anh ba đâu rồi? Gần đây anh ba bận lắm sao?"
Vẻ mặt Cố Giác hơi khựng lại, sau đó mới gật gật đầu:"Ừm, dạo này bận lắm."
Cố Nhã Thiển nhẹ giọng nói: "Bận thế sao, anh hai cũng thật là, có phải anh lại kêu anh ba đi xử lý mấy cái chuyện phiền phức bên nước ngoài không?"
"Rồi rồi rồi, anh kêu nó về ngay, Nhã Thiền nhớ anh ba rồi!" Cố Hàng Chu nói rồi bèn gọi một cuộc, anh chuyền máy sang cho Cố Nhã Thiển, Cố Nhã Thiển nhận lấy: "Anh ba ạ."
Nghe có tiếng Cố Thành Thái truyền đến từ đầu dây bên kia: "Xin lỗi em, anh không về kịp, đợi đến khi cháu đầy tháng thì nhất định anh sẽ qua thăm, dù sao anh cũng lên chức cậu rồi đấy."
"Dạ, anh ta cũng đừng ôm đồm nhiều việc quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ừ, anh biết rồi."
Bà Cố vẫn luôn muốn đến thăm Sở Nghiễn và Gia Hành, tiếc là tuổi tác đã cao, muốn sang nhưng lại nghĩ tới đoạn đường bôn ba nên đành thôi, Cố Giác mở một đoạn video, bà rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào hức lên: "Ừ, tốt lắm."
Cố Nhã Thiển nhớ đến mẹ, nhớ Tùng An, nhớ cả ông ngoại.
Cô chậm chạp rũ mắt xuống, rồi mới ngẩng lên mỉm cười
Hy vọng thời gian đối xử tốt với mọi người, hy vọng cả đời tinh lặng bình yên.
Người giúp việc đã chuẩn bị một buổi tối phong phú đầy đủ các món, suýt tí nữa là nhà ăn đã không đủ chỗ ngồi, Tô Ngọc Kỳ khui hai chai rượu, mâu thuẫn giữa hai nhà đã từ từ được hóa giải, về với cát bụi như thế hệ trước của bọn họ vậy.
Cố Nhã Thiển dỗ dành hai đứa bé đi ngủ.
Tống Hương và Tô Vân Thư ngồi trong phòng khách xem phim cẩu huyết giờ vàng.
Trên ban công.
Ánh lửa từ điếu thuốc thoắt hiện thoắt biến trên đầu ngón tay.
Gương mặt của người đàn ông nọ khuất trong bóng đêm, gương mặt sâu xa, anh ta nhẹ nhàng gạt đi tàn thuốc rơi trên đầu ngón tay mình: "Cố đương gia, ông phải hiểu rằng, không phải tôi không muốn cho đi quả thận này, mà là Cố Thành Thái anh ta không cần nó."