Anh yêu cô. Nhưng yêu quyền lợi và tiền tài hơn.
Đứng trước tranh đoạt quyền lợi gia tộc, anh vẫn từ bỏ cô.
Dụ Tú Y xử lý xong vết thương của người đàn ông hết tận nửa giờ đồng hồ. Khắp lưng cô đều là mồ hôi lạnh, lông tơ dựng lên, tim cũng nhảy lên tới cổ họng. Trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi. Cô đột nhiên nhận ra trước kia mình bị Trần Ny Hạ bắt đọc một số tài liệu về y dụng sách báo đúng là có ích. Lúc này có thể dùng tới rồi.
Cô rửa sạch tay. Sau đó đưa tay sờ đầu Tiểu Phổ: “Anh của em sẽ không sao đâu.”
“Vâng.” Tiểu Phổ lúc này cũng không còn lo sợ như thế nữa: “Chị ơi, chị là bạn của anh trai em ạ?”
Dụ Tú Y mỉm cười không trả lời.
Cũng không phải là…
Cô vốn không biết người này.
Cô chỉ cảm thấy người này rất thần bí, hơn nữa đúng thật là rất đẹp trai.
Dụ Tú Y ghi lại tất cả các loại thuốc lấy ở tiệm thuộc lại. Một ngày uống mấy lần, mỗi lần uống mấy viên. Cô nhìn Tư Dân nằm trên giường, anh ta đúng là có một khuôn mặt rất xuất chúng, mặt mày sáng sủa, mũi cao dày, khuông mặt vuông vức. Dụ Tú Y kéo chăn đắp cho anh ta. Cô phát hiện bên trong chiếc chăn dường bông đã bị vón thành cục. Rõ ràng là chăn đã được dùng rất nhiều năm rồi. Vỏ ngoài là màu xám, có vài chỗ đã được vá lại, nhưng rất sạch sẽ, có mùi thơm của xà phòng.
“Tiểu Phổ, em có biết tên của anh em viết thế nào không?”
Cậu bé gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi ạ, em còn biết viết tên em nữa đó.”
“Vậy em viết cho chị xem nào.”
Cậu bé cầm giấy bút, bàn tay nhỏ dùng sức cầm bút chì, bắt đầu viết chữ, từng nét từng nét. Tư Dân, Ti Như Phổ.
Thì ra là chữ Dân này.
Dụ Tú Y xoa đầu cậu bé: “Thì ra em là Như Phổ à.”
Cậu bé gật đầu.
Dụ Tú Y lấy miếng dán hạ sốt ra từ trong hộp, dán lên trán Tư Dân. Cô ngồi bên giường một lúc, đợi khi cô bình tĩnh trở lại mới biết chiều hôm nay những chuyện cô làm hoang đường như thế nào.
Vậy cứ như vậy đi, thời thanh xuân thì làm sao có thể không làm mấy chuyện hoang đường được. Đại khái là Dụ Tú Y học sinh ngoa ngoan lâu rồi, đột nhiên trở nên điên cuồng thôi. Trong lòng cô nở một nụ cười. Cô gọi đồ cho Tiểu Phổ, đợi tới khi đồ ăn đến, cô nói với Tư Như Phổ: “Chị phải đi rồi, đợi anh em tỉnh. Em bảo anh ấy uống thuốc nhé. Liều thuốc như thế nào chị đã viết lên hộp thuốc rồi. Đây là cháo và bánh bao hấp cho em.”
“Chị, vậy ngày mai chị còn tới không?” Cậu bé ngây thơ hỏi.
Dụ Tú Y khẽ giật mình.
Ngẫu nhiên cười.
Không được, chuyện điên cuồng như vậy, chắc cô sẽ chỉ làm một lần thôi.
“Tiểu Phổ, ở nhà chăm sóc tốt cho anh em. Nói với anh ấy mấy ngày này đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Vết thương hơi sâu, khâu hơn mười mũi.
Vả lại anh ta mất quá nhiều máu, cần dưỡng thương.
Tiểu Phổ: “Chị, có phải chị giận anh rồi không?
Dụ Tú Y giật nảy mình: “Tiểu Phổ em nói gì vậy?”
“Trước đây cũng có một chị rất tốt với anh, thường xuyên đến thăm anh, thường xuyên cho Tiểu Phổ đồ ăn. Thế nhưng về chị ấy và anh cãi nhau ầm ĩ một trận, sau đó không tới nữa.” Cậu bé buồn rầu nói. Tâm hồn cậu bé rất ngây thơ, rất trong trắng, chỉ nói những gì mà cậu bé nhìn thấy.
Dụ Tú Y nói: “Chị không cãi nhau với anh trai em. Chị ngày mai khai giảng rồi, còn phải thi nữa.” Cô không muốn tổn thương đứa bé, nói một câu chuyện khác.
“Chị cũng phải thi sao?” Tiểu Phổ nói: “Em cũng phải thi, thầy giáo cho bọn em thi vẽ tranh.”
“Đúng vậy, mỗi một tháng chị phải thi một lần. Điểm thi không tốt, chị sẽ bị mắng đó.”
“Vậy chị phải học tập cho giỏi, đợi chị thi xong có thể tới không?”
Dụ Tú Y siêu thị tạp hóa.
Cô mua một túi bột mì, một túi gạo, sau đó mua thêm một chút hoa quả và đồ ăn vặt. Xách tới tầng hai, cô quyết định đã người tốt thì làm đến cùng.
Cô chuẩn bị đi.
Nhưng phát hiện tủ lạnh nhà Tư Dân đều trống không.
Phòng bếp như không có người dùng.
Dụ Tú Y mang đồ vật lên, dặn dò cậu bé vài ba câu như “Người lạ gõ cửa không được mở.” rồi rời đi.
Dụ Tú Y cũng không lập tức về nhà. Hôm nay Trần Ny Hạ ở nhà, cô bảo Dụ Anh Bân về trước, còn cô vẫn chưa về, cũng không biết Dụ Anh Bân sẽ nói gì.
Cô tự đi siêu thị, mua một chút rau hoa quả, sau đó mua hơn mấy quyển luyện đề, rồi mới về nhà.
Chỗ đổi giày cửa trước, Dụ Anh Bân đang xem tivi tại phòng khách: “Chị, chị về rồi à.”
Dụ Tú Y gật đầu.
Trong phòng khách chỉ có một mình Dụ Anh Bân. Dụ Tú Y đi qua, đưa đồ ăn vặt trong tay cho Dụ Anh Bân, nói khẽ: “Mẹ đâu?”
“Ở phòng trên gác.”
Dụ Tú Y: “Anh của em đâu.”
“Anh ra ngoài chơi bóng rổ rồi, còn chưa về.”
“Em sao lại nói với mẹ chị…”
Dụ Anh Bân nói nhỏ: “Em nói chị tới nhà Vy Nguyệt.”
Vy Nguyệt.
Bạn cùng bàn của Dụ Tú Y.
Cũng là bạn thân nhất của Dụ Tú Y.
Cô đưa tay gõ một cái vào đầu Dụ Anh Bân, ra hiệu anh ta nói không sai!
Mãi cho đến đêm Dụ Thế Duệ trở về, Dụ Tú Y mới bỏ tai nghe xuống, tắt bài nghe tiếng anh, đi xuống tầng.
Trước bàn cơm, Trần Quyết vẫn chưa về.
Trần Ny Hạ hơi không vui. Dụ Thế Duệ nói: “Các con lớn cả rồi, không cần quản chặt quá nữa.”
“Lớn rồi, cấp ba rồi, tính tình còn ngông cuồng như vậy.” Trần Ny Hạ buông đũa xuống, nói: “Gọi điện cho Trần Quyết hỏi nó đi đâu rồi còn chưa về.”
Lời nói này là nói cho Dụ Tú Y nghe.
Dụ Tú Y gật đầu đứng lên, sau đó đi ra khỏi phòng ăn, về phòng ngủ của mình, lấy điện thoại gọi Trần Quyết.
Chuông reo lên ba tiếng rồi bắt đầu kết nối.
“Alo, tìm anh Quyết có việc gì không?” Giọng nói của một người đàn ông lạ vang lên.
Dụ Tú Y nhíu mày: “Anh là ai?”
Cô nói: “Tôi tìm Trần Quyết, tôi là em gái của anh ấy.”
Đầu dây bên kia, ồn ào tiếng của các loại điện âm, qua điện thoại rồi mà âm thanh vẫn rung đến tận tai Dụ Tú Y. Cô đoán Trần Quyết chắc đang đi hát karaoke hoặc quán bar....
“Em gái?” Người đàn ông kia cười một tiếng, sau đó trêu chọc hét lên: “Anh Quyết, có người tìm anh.”
“Ai vậy.” Giọng nói của một người phụ nữ hỏi, nghe giọng nói có vẻ rất quyến rũ.
“Là một cô em gái.”
“Ai ya, anh Quyết cũng nhiều em gái thật đấy.”
“Làm sao? Chị Tuệ buồn sao. Đừng buồn, anh Quyết thích chị ai cũng biết mà.”
Tiếp lấy Trần Quyết đi tới, anh ta lúc đầu cũng cà lơ phất phơ cười cười, nghe điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi: “Tú Y.” Sau đó khẽ giật mình, nụ cười cũng trở nên nghiêm túc. “Alo.”
“Anh ở đâu? Mẹ bảo em gọi điện cho anh, tại sao vẫn chưa về nhà ăn cơm.”
Trần Quyết hút một hơi thuốc: “Ở bên ngoài.”
“Mẹ hình như cáu rồi.” Dụ Tú Y nói.
Trần Quyết nói: “Em không phải ngày nào cũng cáu sao?”
Dụ Tú Y: “Anh cũng không được nói như vậy chứ. Anh không về nhà ăn cơm thì cũng phải nói trước một tiếng chứ.”
“Cô trưa không về nhà ăn cơm, không phải cũng không nói trước sao?” Trần Quyết nói.
Dụ Tú Y khẽ giật mình: “Cái này không giống nhau…” Giọng cô nhỏ dần. “Em ở nhà bạn.”
“Tôi cũng ở cùng bạn đó thôi.” Trần Quyết thuận lời nói.
Dụ Tú Y không cãi cọ với anh ta nữa: “Anh mau về đi.” Sau đó cúp điện thoại.
Trần Quyết nhìn điện thoại bị cúp, rồi nhét vào túi.
Người đàn ông bên cạnh hỏi: “Ai yo, anh Quyết, em gái nào vậy, không đưa đến đây chơi?”
Trần Quyết nhíu mày, anh ta cũng không thích giọng điệu của người đan ông này: “Đây là em tôi, gọi tôi về ăn cơm.”
“À.” Người đó sững sờ.
Em ruột à.
Anh ta cười cười: “Xin lỗi anh Quyết, tôi tưởng rằng là chị dâu.”
Trần Quyết đứng lên, ngậm điếu thuốc: “Tôi đi trước đây.”
“Đi rồi sao anh Quyết.” Anh ta như trung tâm của căn phòng. Trần Quyết chỉ cần cử động là toàn bộ mọi người trong phòng đều nhìn anh ta.
Nhất là mấy người phụ nữ: “Anh Quyết, vừa mới chơi một lúc đã đi rồi sao.”
Trần Quyết nói: “Em gái tôi, gọi tôi về nhà ăn cơm. Tôi phải đi trước đây.”
Nói xong nhìn Tạ Triệt: “Cậu chơi với bọn họ đi.”
Trần Quyết vừa đi, căn phòng dường như không còn náo nhiệt như trước nữa. Hai người phụ nữ đang hát cũng chẳng còn tâm trạng: “Tạ Triệt, anh Quyết còn có em gái à. Sao em chưa nghe nói bao giờ.”
Mấy người nhao nhao đến hỏi thăm Tạ Triệt.
Tạ Triệt thực ra cũng không hiểu rõ gia đình Trần Quyết lắm, nhưng có thể biết gia cảnh Trần Quyết không tệ: “Tôi cũng không rõ, anh ta thực ra có người em gái, còn có một người em trai.”
Dụ Tú Y sau khi nói chuyện điện thoại xong xuống tầng, về lại phòng ăn dùng cơm. Trần Ny Hạ hỏi: “Trần Quyết đâu?”
Dụ Tú Y nói: “Anh ấy đang ở với bạn.”
Trần Ny Hạ hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên lại học thói xấu!”
Dụ Thế Duệ an ủi: “Cùng bạn cũng tốt, có một vài người bạn cũng có lợi. Hôm nay tôi ở cục, Tiểu Trương nhân viên cảnh sát của tôi làm một vụ án. Chính là dựa vào quan hệ bạn bè, tiết kiệm được thời gian vài ngày, tra ra được manh mối.”
Trần Ny Hạ nói: “Cái này có thể giống ông sao? Nó giao lưu với mấy người bạn đó thì được cái gì? Tôi nghe qua là biết bây giờ nó không ở quán bar thì là ở quán karaoke uống rượu hút thuốc!”
Dụ Thế Duệ: “Bà cũng nghiêm khắc với Tiểu Quyết quá. Nó cũng không có làm gì sai.”
Trần Ny Hạ: “Đợi đến lúc nó làm sai thì muộn rồi!” Bà ta đặt bát đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, tôi lên tầng đây.”
Trần Ny Hạ uống nửa bát cháo, rất rõ ràng là không muốn tranh chấp với Dụ Thế Duệ. Dụ Thế Duệ lắc đầu, nói với Dụ Tú Y và Dụ Anh Bân: “Các con ăn đi, không cần để chuyện này trong lòng đâu.”
Sau đó gắp cho Dụ Tú Y một miếng sườn: “Con bồi bổ nhiều bồi một chút, sắp thi rồi.”
Dụ Tú Y lắc đầu: “Con không muốn ăn nữa. Ba, ba cũng biết con không ăn nhiều buổi tối.” Cô gắp miếng sườn cho Dụ Anh Bân. “Em ăn đi. Chị ăn xong cháo rồi lên tầng làm bài.”
Dụ Thế Duệ là phó cục cảnh sát, tính cách hiền hoà, thiện chí giúp người, đối đãi với người lớn rất tốt, nhưng vẫn có sự uy nghiêm cần có.
Trần Ny Hạ là Phó viện trưởng bệnh viện thành phố ba, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nghiêm khắc với người khác, tính cách luôn luôn như vậy.