Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 222: Chương 222: Tô ngọc kỳ anh buông tay ra




Tối thứ sáu, Cố Nhã Thiển được mấy người bạn rủ đi phòng bao của quán bar. Hôm nay là sinh nhật một cô tiểu thư nhà giàu khá nổi tiếng.

Khi Cố Nhã Thiển bị kéo vào, phòng bao ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh trong mấy giây, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người mặc váy dài hàng hiệu màu đen xuất hiện ở cửa ra vào, mái tóc xoăn dài bồng bềnh tùy ý buộc ở sau đầu, gương mặt không hề trang điểm nhưng lại có vẻ trong trẻo quyến rũ đặc biệt, khiến mấy tên con ông cháu cha không thể rời mắt.

Một trong số đó nói tiếng quốc ngữ không lưu loát: "Cô Cố tới rồi."

Lập tức tất cả mọi người trong phòng bao đều biết, cô chính là Cố Nhã Thiển, thiên kim tiểu thư duy nhất của nhà họ cố.

Hai chữ "Cô Cố" này là đại diện thân phận cao quý không gì sánh nổi.

Cố Nhã Thiển đưa quà của mình cho Aurora.

Aurora mở ra xem, lập tức ngạc nhiên và vui mừng, lấy ngay vòng tay ra đeo rồi nói: "Nhã Thiển, cám ơn cô."

Mấy cô gái bên cạnh tỏ vẻ hâm mộ: "Chà, đây là vòng tay phiên bản giới hạn năm nay đấy, nghe nói cuối tuần mới tung ra thị trường."

Cố Nhã Thiển mỉm cười: "Aurora, cô thích là được."

Cô không ngờ lại gặp Hoa Lạc Anh ở đây, cô chỉ liếc một cái rồi thôi.

Thứ tặng con gái chỉ đơn giản có vậy: túi xách, đồ trang sức châu báu, Hoa Lạc Anh cũng tặng Aurora một chiếc vòng tay, nhưng so với chiếc vòng phiên bản giới hạn của Cố Nhã Thiển đã tặng thì có vẻ hơi bình thường.

Aurora mỉm cười nhận lấy nhưng rõ ràng không háo hức như khi nhận của Cố Nhã Thiển, khiến nụ cười nơi khóe môi Hoa Lạc Anh hơi cứng ngắc.

Mà khiến Hoa Lạc Anh ngạc nhiên là, đối phương lại là cô thiên kim bí ẩn đó của nhà họ Cố, khiến cô ta vừa tức vừa không dám biểu hiện ra ngoài.

Dù Hoa thị dưới trướng gia tộc Hoa Lạc cũng được coi là xí nghiệp lớn thứ 500 toàn cầu, nhưng nếu nhà họ Cố muốn nghiền chết Hoa thị thì cũng chỉ như nghiền một cái kiến thôi.

Một đêm thẳng đến rạng sáng.

Cố Nhã Thiển cũng hơi buồn ngủ, bầu không khí trong phòng bao rất ngột ngạt, cô cũng không tránh khỏi bị ép uống hai chén rượu, lập tức càng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ôn Sâm, bảo anh ta tới.

Cố Giác sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước, nên chỉ cần cô ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, lập tức cho Ôn Sâm đi theo bên cạnh, cô đến phòng bao tham gia tiệc sinh nhật của Aurora, chắc chắn thời gian không ngắn, nên cô cho phép Ôn Sâm thoải mái dạo chơi ở chung quanh.

Nhưng Cố Nhã Thiển không ngờ, sau 10 phút Ôn Sâm đã có mặt.

Lúc này trong phòng bao, Aurora đang hát cùng một người đàn ông, âm thanh cao vút, gào thét, Cố Nhã Thiển nhíu mày, cảm thấy lỗ tai rất khó chịu.

Chợt nhìn thấy một cô gái bên cạnh đỏ mặt ngượng ngùng nhìn ra cửa, Cố Nhã Thiển cũng nhìn sang, mới nhận ra Ôn Sâm đã tới.

Khác với những công tử con nhà quyền quý mặc âu phục, đi giày da, Ôn Sâm mặc áo lót trong màu đen, khoác áo jacket màu xám bạc, làn da màu mật ong gợi cảm, lộ ra cánh tay tráng kiện nhưng cơ bắp không quá to, lại thêm một gương mặt hoàn toàn phù hợp với gu của con gái, tiết ra hooc môn nam tính đậm đặc.

So với đám con ông cháu cha dáng vẻ gầy yếu trói gà không chặt kia thì mang lại cho người ta cảm giác an toàn hơn.

"Thưa cô, cô có thể tự đi được không?" Ôn Sâm nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ au của Cố Nhã Thiển.

"Được." Cố Nhã Thiển gật đầu, đứng dậy, chào hỏi mấy người bạn bên cạnh Aurora một tiếng rồi đi ra khỏi phòng bao.

Cửa sổ chỗ hành lang mở ra.

Từng con gió nhẹ thổi tới đầy khoan khoái.

Cố Nhã Thiển híp mắt: "Ôn Sâm, sao anh tới nhanh thế, không phải tôi đã nói anh có thể đi dạo xung quanh không cần cứ chờ tôi rồi sao?"

"Cô chủ đi chậm một chút."

Cố Nhã Thiển dừng bước, vì cô đụng phải một bức tường thịt kín mít, cô hơi loạng choang lùi về phía sau một bước được người đàn ông đó đỡ lấy eo, mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt: "Tô Ngọc Kỳ... anh... anh buông tay ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.