"Tôi....." Mộc Như Phương há miệng, yết hầu nóng rát, cô nhìn nam nhân lạnh lẽo mang theo ánh mắt trào phúng, đuôi lông mày đen kịt sắc bén, không có lên tiếng, chỉ là yên lặng mà cụp mắt gật đầu.
Đào Gia Thiên thấy cô có dáng vẻ dịu ngoan, trong lòng đè lên một luồng khí, đặc biệt là cô lại cùng Tề Sâm khiêu vũ, anh rất không cao hứng, Mộc Như Phương nữ nhân này, anh hận cũng được, căm ghét cũng được, hay là đã từng bị mê luyến hấp dẫn cũng được, thế nhưng chỉ có thể là vật sở hữu của anh.
Không cho phép, bất cứ người nào.
Đụng chạm vào đồ vật riêng tư của chính mình.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô đang chầm chậm dùng sức, anh đã khống chế sức mạnh của mình, thế nhưng khí lực của nam nhân như thế nào đi nữa đối với Mộc Như Phương mà nói, vẫn là cảm thấy áp lực, hô hấp của cô hơi ngừng lại, nhìn người trước mặt anh tuấn thế nhưng một thân lệ khí: “Đào..."
Cô há miệng.
Sức mạnh của anh cũng không lớn, thế nhưng cũng đủ để cho cô khó chịu, vốn là cổ họng của cô đã từng bị thương, sẽ không khôi phục được, cô biết Đào Gia Thiên không cao hứng, bởi vì khi tiệc rượu kết thúc, cô cùng Tề Tam, xác thực không có cái gì.
Bất luận nói thế nào, đối với Tề Tam, cô xác thực có cảm kích.
Nếu như không phải lần này Tề Tam xuất hiện ở cửa, tiếng kêu cứu nhỏ bé khàn khàn của cô bị Tề Tam nghe được, Tề Tam đá văng cửa phòng nghỉ ngơi cứu cô, Mộc Như Phương nhất định tránh không khỏi bị xâm phạm.
Nam nhân nhìn sắc mặt cô đỏ lên thế nhưng không lên tiếng xin tha, nhẹ dạ mấy phần, buông lỏng tay, mang theo dấu ngón tay vẫn rơi vào da thịt nhẵn nhụi ở vùng cổ, nhìn gương mặt, sợi tóc nhẹ nhàng xõa, có mấy phần ôn nhu thục nhã mỹ lệ, cái trán trơn bóng sạch sẽ, thế nhưng thái dương có một vệt xanh tím nhàn nhạt, rất cạn, thế nhưng Đào Gia Thiên nhìn thấy.
Xe đi qua đoạn đường phồn hoa nhất Hải Thành, đèn đường óng ánh sáng sủa, trong nháy mắt chiếu vào buồng xe sáng như ban ngày.
Đào Gia Thiên nhìn thấy trên y phục của nữ nhân, một vệt nước đã khô, như bị dính phải thứ gì đó, rất rõ ràng, lễ phục xa hoa, Mộc Như Phương sẽ không tự làm bẩn.
"Mộc Như Phương, tôi mang cô đến tham gia tiệc rượu, không phải xem cô câu dẫn nam nhân cũng không phải xem cô bị người bắt nạt!" Ngón trỏ và ngón cái của anh nắm lấy cằm của cô: “Giội nước lên người cô, cô liền đi trở về, cô đừng nói với tôi nước trên người cô là do chính cô tự giội vào."
Mộc Như Phương phát hiện.
Anh tựa hồ, càng thêm không cao hứng.
Lẽ nào là bởi vì, anh cảm giác cô làm cho anh mất mặt sao?
Cũng là nữ nhân của Đào Gia Thiên, cái nhãn mác này đeo ở trên người, không biết bao nhiêu nữ nhân muốn có, thế nhưng cô đây lại bị bắt nạt.
Anh là một người kiêu ngạo như thế.
Tự nhiên sẽ cảm thấy mất mặt.
"Tôi biết rồi" Mộc Như Phương nhẹ nhàng mở miệng.
Đào Gia Thiên mở cửa sổ xe, đốt điếu thuốc, hững hờ cười, nhìn nữ nhân có khuôn mặt một bộ mỹ lệ lại có vẻ dị thường ôn nhu, một thân dáng vẻ chán nản, cái bật lửa ở trong tay anh nhẹ đảo.
Ngọn lửa màu xanh lam "Xoạt" một tiếng nhen lửa, trong nháy mắt phát sinh ánh sáng mê ly, anh ngậm thuốc lá, hơi nhắm mắt, Mộc Như Phương nhìn anh, ánh lửa soi sáng hơn nửa viền mặt tuấn tú, nam nhân gãy tàn thuốc, ánh mắt rơi vào ngoài cửa sổ, bên ngoài có hỗn hợp sương mù, vì lẽ đó có chút mơ hồ, sắc sương mù thuần khiết theo lời nói của anh xuất ra yế, có vẻ rất hững hờ: “Giội lên người cô một ly nước, cô phản ứng lại gấp mười lần, tát cô một cái, cô phải tát lại gấp mười, không ở bên cạnh tôi, tôi không quản được cô."
Mộc Như Phương gật đầu nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Dáng vẻ của cô có chút thuận theo, nhu nhược, Đào Gia Thiên đặt ở trong mắt, nhìn thấy cô như thế nghe lời ẻ, trong lòng anh không thuận, nữ nhân này thật không có góc cạnh, như là biến mất cái gì đó rồi.
Xe trở lại biệt thự.
Đào Gia Thiên đi phòng tắm rửa ráy, Mộc Như Phương thu dọn y phục, đối với việc cùng Đào Gia Thiên ở chung, Mộc Như Phương đã sớm quen thuộc, không phải ngươi tình tôi nguyện.
Trong lúc đó, hai trong lòng người đều có khúc mắc, cô có cô ràng buộc, Đào Gia Thiên có sự thù hận của anh.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Là của Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương đi tới cửa, nơi bày một giá áo, mặt trên đặt âu phục của anh, di động vẫn đang vang, Mộc Như Phương lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy điện báo biểu hiện người gọi là "Thiệu Vy Vy", đầu ngón tay cô dừng một chút, không có tiếp, thế nhưng di động vẫn đang vang lên.
Vừa tiếp nghe, tiếng nói của Thiệu Vy Vy liền sốt ruột mà vui tươi truyền tới: “Gia Thiên, dì Thấm nói thân thể dì không thoải mái, trái tim khó chịu, vừa suýt chút nữa ngất đi, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt."
Thiệu Vy Vy nói cấp thiết, Mộc Như Phương khẽ cười một tiếng.
Thiệu Vy Vy cũng phát hiện, đầu bên kia điện thoại di động nghe điện thoại không phải Đào Gia Thiên.
Tuy rằng trong lòng cô mơ hồ biết là ai, thế nhưng càng như vậy, càng là cắn răng hỏi: “Cô là ai! Tại sao lại có điện thoại của Gia Thiên!"
"Thiệu Vy Vy, biết rõ còn hỏi, là có ý gì!" Mộc Như Phương nụ cười nhạt nhòa: “Tôi tại sao có điện thoại di động của anh ấy, trong lòng cô rõ ràng."
"Mộc Như Phương, cô thật không biết xấu hổ!" Thiệu Vy Vy chăm chú nắm điện thoại di động, dường như muốn đem điện thoại di động bóp nát: “Dì Thấm bị bệnh, cô lập tức đem điện thoại di động cho Gia Thiên, cô còn tưởng rằng, anh sẽ như trước đây sủng ái để cô làm càn sao?"
"Bị bệnh, tự nhiên có thể đi bệnh viện." Tống thấm như nếu thật sự có chuyện gì, quản gia tự nhiên sẽ liên hệ Đào Gia Thiên trước, coi như liên lạc không được Đào Gia Thiên cũng sẽ lập tức liên hệ Diên Phong, tuyệt đối sẽ không để Thiệu Vy Vy đến liên hệ, phỏng chừng là Thiệu Vy Vy muốn tìm cớ gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên, Thiệu Vy Vy tâm cơ, Mộc Như Phương từ lúc sáu năm trước đã lĩnh giáo qua.
"Cô...."
Mộc Như Phương cắt đứt trò chuyện, cô nhớ tới đến lần thứ nhất nhìn thấy Thiệu Vy Vy, Đào Gia Thiên nói với cô: “Như Phương, Tiểu Vũ chỉ có một người, anh trai của cô vì cứu tôi mà mất mạng, cô..."
Thiệu Vy Vy đối với Đào Gia Thiên mà nói, vì cứu anh, chính mình gặp nguy hiểm bị đám người kia xâm phạm, kỳ thực, căn bản là không phải, cô lừa Đào Gia Thiên, đã lừa gạt chính mình, bởi vì trước tiên có anh trai của Thiệu Vy Vy vì Đào Gia Thiên mất đi tính mạng, lại có thêm Thiệu Vy Vy một thân chật vật chán nản lại, căn bản không có ai sẽ hoài nghi Thiệu Vy Vy nói dối.
Cũng là bởi vì như vậy, Đào Gia Thiên đối với cô, cùng những nữ nhân khác không giống, có thêm quá nhiều quá nhiều đồng tình cùng hổ thẹn.
Cũng bao gồm cả
Chính mình.
Thiệu Vy Vy khi gả cho Mạc Tây Quyết, cuộc sống hỗn loạn cỡ nào cô đều biết, thủ hạ của cô có một nhóm thám tử tư, đã từng tra ra, Thiệu Vy Vy ở nước ngoài, cuộc sống rất hỗn loạn, thường thường ra vào một ít trụ sở tư nhân, thám tử tư còn đã từng bắt được video, Thiệu Vy Vy ở cùng hai người đàn ông nước ngoài.
Vào lúc ấy, Mạc Tây Quyết vẫn là phó giám đốc của Thịnh Tây, Thiệu Vy Vy gả cho anh xong thì cùng đi Anh quốc định cư, chỉ có điều là hiện tại, Thịnh Tây sa sút, Thiệu Vy Vy từ thiếu phu nhân nhà giàu mất tất cả, vì lẽ đó lại trở về.
Mộc Như Phương đưa điện thoại di động thả lại chỗ cũ, vẫn đợi được sau mười phút, Đào Gia Thiên từ trong phòng tắm đi ra, Mộc Như Phương cầm khăn mặt, lau nước trên tóc cho anh: “Điện thoại di động của anh có người gọi."
Dừng một chút, ngón tay của cô xuyên sợi tóc đen kịt của anh: “Thiệu Vy Vy gọi đến, tựa hồ rất gấp."
"Lấy tới."
Mộc Như Phương cầm điện thoại di động của anh, đưa cho anh, Đào Gia Thiên xem điện thoại di động có số vừa gọi đến, gọi lại: “Alo”
Cô vẫn đứng ở bên người anh, anh nói cái gì, kỳ thực Mộc Như Phương đều có thể nghe được, cũng bao gồm cả Thiệu Vy Vy nói cái gì, quả nhiên không ngoài Mộc Như Phương dự liệu, Thiệu Vy Vy nói cấp thiết nghẹn ngào: “Em biết Như Phương khả năng đối với em có hiểu lầm gì đó, thế nhưng dì Thấm thân thể không thoải mái, em sốt ruột, muốn nhanh lên một chút nói cho anh.."
Lời nói rất nghẹn ngào.
Thế nhưng trong lời nói đối với Mộc Như Phương là oán giận cùng với....
Đào Gia Thiên mi tâm nhíu một hồi, cắt đứt trò chuyện, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động, mặt mày nói cười nhàn nhạt, còn có nhuệ khí, Mộc Như Phương chủ động nói: “Em đã nghe điện thoại."
"Hừ? Ai cho cô lá gan đó hả, hả?"
Mộc Như Phương nhìn anh, trong lòng bàn tay cầm máy sấy nóng rực, cô đóng lại, ngồi ở trên đùi Đào Gia Thiên, hai tay ôm vòng eo tinh xảo của anh, hôn một hầu kết, nóng bỏng, lông mi buông xuống, đáy mắt không có rung động gì: “Xin lỗi, sau này em không dám nữa."
"Mộc Như Phương, lá gan của cô đến cùng rất lớn." Anh một tay ôm lấy cô, trực tiếp đưa cô đặt lên giường, cái hôn nhẹ nhàng của cô bị anh vô hạn sâu sắc mở rộng, ngữ điệu bừa bãi mơ hồ trào phúng, thế nhưng vẫn có ý vị tức giận không rõ ràng: “Bị người khác giội nước lên người, tại sao không thấy cô có lá gan lớn như vậy."