Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 156: Chương 156: Vợ Của Tôi, Vũ




Khi Cố Uyên thức dậy thì màn đêm đã đen đặc, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, là giọng của một cô gái: “Mợ chủ, cậu chủ đã chuẩn bị quần áo cho mợ, đợi lát nữa có buổi tiệc tối, cậu chủ bảo mợ cùng tham gia."

Cố Uyên đi tới mở cửa phòng ra, là một cô gái trẻ, chắc là bí thư sinh hoạt đi theo, cũng không phải bí thư Tịch mà cô quen biết, cô bèn gật đầu, nhận lấy cái hộp: “Tôi biết rồi."

Địa điểm tổ chức buổi tiệc nằm ở một dinh thự tư nhân xa hoa lộng lẫy.

Xuyên qua hòn non bộ có dòng suối nhỏ, dọc đường đều là vệ sĩ, Cố Uyên có chút khẩn trương mà nắm lấy tay áo anh. Người con gái phương Đông trẻ trung làn da trắng nõn, trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy lễ tiệc trắng tinh vừa người, khí chất tiên khí bay bổng hiện lên, cô bước vào phòng tiệc.

Vô số ánh mắt bỗng nhìn tới.

Ghen tị, hâm mộ, tò mò, khinh thường, quả nhiên dù là đất nước nào thì thẩm mỹ của phụ nữ cũng tương tự, người đàn ông bên cạnh cô có một gương mặt khiến cho đa số phụ nữ không cách nào ngó lơ.

Khí chất cao quý, tuấn mỹ loá mắt.

Cố Uyên hơi cười, không thèm nhìn những ánh mắt đó, dù sao cô là mợ chủ Tô, đoan trang tối thiểu vẫn phải có.

Một người đàn ông điển trai là con lai giữa châu á và phương Tây mặc tây trang màu trắng kéo bạn gái đi tới: “Anh Tô, đã lâu không gặp, hôm nay có thể gặp được anh, đúng là vinh hạnh."

Cô gái bên cạnh anh chân thành cúi người, tiếng nói nhu mì: "Kỳ, đã lâu không gặp." Ánh mắt cô dừng trên người Cố Uyên: "Vị này là…"

“Vợ tôi, Vũ.”

Cố Uyên nghe anh trầm thấp nói một tiếng ‘Vũ’ bên tai khẽ hoảng hốt, bàn tay đặt trên khuỷu tay anh không khống chế được mà nắm chặt lại.

Cô cười cười: “Xin chào." Vốn Cố Uyên nghĩ cô gái này là bạn gái của người đàn ông kia, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng cô ấy hơi cứng, lòng Cố Uyên hiểu được, đây chắc là một đóa đào hoa ở nước ngoài của Tô Ngọc Kỳ...

Cô gái mặc âu phục phương Tây rốt cuộc vẫn có tố chất cao quý, nụ cười nơi khóe môi cứng lại hai giây thì cất tiếng: “Xin chào, tôi tên là An Thuần."

Tô Ngọc Kỳ nhìn người đàn ông Tây nọ mà nói: “Vũ, đây là chủ một xí nghiệp cực kỳ nổi tiếng của Châu Âu, anh Hách Minh."

“Anh Hách Minh.”

“Kỳ, vợ anh thật xinh đẹp đấy.”

Tô Ngọc Kỳ nhếch môi, nói với Cố Uyên: “Vũ, cô đi ăn chút gì đi, đừng có đi lung tung đấy."

Cố Uyên vốn không thuộc về những nơi xã giao kinh doanh lá mặt lá trái như vậy. Trước kia cô có xem qua báo chí tài chính và kinh tế, cô cũng đã nhận ra những người hôm nay tới tham gia buổi tiệc này, đều là các thương gia nổi tiếng các quốc gia.

Làn váy hơi dài, Cố Uyên nâng lên chút để đi về phía trước, nhân viên bưng mâm rượu mâm thức ăn đi qua, Cố Uyên đi đến trước chiếc bàn dài phong cách Âu Mỹ màu trắng tinh bày đầy điểm tâm và rượu. Cô đang ăn chút hoa quả thì nhìn thấy một bóng dáng rất quen mắt.

Cô cứ nghĩ là mình nhìn lầm.

Đối phương cũng nhìn thấy cô, Khả Di nói một câu với Tống Thanh Việt bên cạnh. Trong đám người, Tống Thanh Việt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Uyên, sau đó gật gật đầu, Khả Di lúc này mới đi tới.

“Thanh Vũ, anh Tô mang cô đến đây ư.”

Cố Uyên gật đầu, hiếm khi gặp được người quen nơi xa xứ như vậy. Hai người cùng đi lên lầu hai yên ắng, hai tay khoát lên lan can, có thể thấy thấy phòng tiệc dưới lầu một.

Tầm nhìn rộng rãi.

Trong sảnh tiệc, trai trài gái sắc thi nhau qua lại, mùi rượu nồng nặc, Cố Uyên liếc một cái đã nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ trong đám đông, anh đang nâng ly rượu đỏ, trò chuyện với vài người đàn ông nước ngoài, khuôn mặt tuấn mỹ hình dáng thâm thúy, không cách nào bắt bẻ dù ở phương diện nào.

Có không ít người đẹp nước ngoài lặng lẽ nhìn qua, vài người còn đỏ mặt nhỏ giọng nói gì đó.

Khả Di nói: “Buổi tiệc lần này là ngài Âu – doanh nghiệp nổi tiếng nhất Bắc Mĩ tổ chức, Tống Thanh Việt dẫn tôi tới đây, nhà họ Tống cũng được mời, họ Tống nhìn như không lớn, nhưng lại vô cùng thần bí. Tống Thanh Việt dù chỉ là một luật sư, võ thuật lại cực kỳ tốt, những quý tộc thế gia này, ai cũng có bí mật."

“Ôn Tịnh Như có kiếm chuyện với cô không.”

“Hừ, tôi không phải loại người dễ chọc gì, một Ôn Tịnh Như mà thôi, tôi không để vào mắt, ngược lại là cô đấy.” Khả Di chỉ lo Cố Uyên bị ức hiếp cũng không hé răng, cô quá hiểu Cố Uyên.

“Tôi?” Cố Uyên cười cười: “Tôi rất khỏe."

Đáy mắt Khả Di hơi tối lại, cô ta mím môi.

“Đúng rồi, Khả Di, cô biết nhà họ Cố chứ? Và nhà Đông Phương kia nữa.” Cố Uyên nhớ tới công ty Tô thị ở Mĩ xuất hiện vấn đề, liên quan đến mạng người, mà còn là họ Đông Phương và họ Cố. Vừa thấy là biết bão táp rồi, tuy cạnh tranh mãnh liệt trên thương nghiệp, sau lưng trước mặt tung ra rất nhiều thủ đoạn, nhưng Cố Uyên lại cảm thấy kinh hãi.

“Nhà họ Cố?” Khả Di nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng..

Đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động, hai vệ sĩ đẩy một chiếc xe lăn đi vào, ngồi trên xe lăn là một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, nhiều nhất thì không quá ba mươi lăm, khuôn mặt như ngọc, anh cầm một chuỗi phật châu trong tay, khí chất ôn hòa.

Đám người tự động nhường ra một con đường.

Cố Uyên thính tai nghe thấy trong đám người không biết ai hô lên một tiếng ‘Họ Cố’, bố cục dưới lầu cứ như xảy ra sự thay đổi vì sự xuất hiện của người đàn ông nọ.

Khả Di mở miệng: “Người này, tôi nghe Tống Thanh Việt nói, hình như là chú cả của nhà họ Cố..."

Ánh mắt Cố Uyên quét tới anh ta, người này nhìn có hơi…hơi…Không hiểu sao lại quen lắm, nhưng Cố Uyên lục lại mọi ký ức trong đầu cũng không tìm ra ấn tượng về anh ta.

Nếu như trước kia đã gặp mặt, cô nhất định sẽ nhớ.

Khí chất của người này rất đặc biệt.

Cái loại khí chất huyết tinh và dịu dàng tồn tại cùng nhau này...

Nhìn như ôn nhu như ngọc, nhưng khí thế cũng rất mạnh.

Không giận đã uy.

Chỉ liếc nhìn một cái thôi... Khí lạnh buốt người.

Cố Uyên ngẩn ra, đối diện tầm nhìn của người kia, cô nhanh chóng nghiêng mặt sang chỗ khác, có chút kinh hãi, Khả Di phát hiện sự khác thường của cô thì ân cần hỏi: “Làm sao vậy, Thanh Vũ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.