Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 359: Chương 359: Xúc phạm




Chất lỏng vừa lạnh buốt vừa nóng hổi chảy qua cổ họng, Mộc Như Phương cắn răng thật chặt, trước mắt từng đợt choáng váng, ngón tay của cô nắm thật chặt đâm vào trong lòng bàn tay, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, lại uống thêm một chén.

Mộc Như Phương lại uống thêm một chén.

Cố gắng chống đỡ, số mệnh của mày ti tiện không đáng tiền, mày mà không cố gắng thì Nặc Nặc phải làm sao bây giờ, mày chỉ có một mình Nặc Nặc.

Mộc Như Phương cho dù là mày chết vậy thì thế nào, mày có thể coi thường mạng sống của mình nhưng sao có thể làm liên lụy tới con gái duy nhất của mày được.

Bên tai vang lên lời bác sĩ nói.

Cô liều mạng rót rượu uống một chén lại một chén vào trong cổ họng, chất lỏng sặc sụa tràn đầy cổ họng, mang theo hương vị chua cay.

Trần Lịch Sênh nhíu mày: "Đủ rồi!"

Anh ta đứng dậy, nhìn về phía Đào Gia Thiên, anh ta biết hiện tại Đào Gia Thiên bị mất trí nhớ nên vô cùng hận Mộc Như Phương, coi Mộc Như Phương là một người muốn hại chết con gái mình, do kẻ địch đưa đến bên cạnh mình mê hoặc mình muốn mượn cơ hội hại chết người phũ nữ của mình.

Cứ uống hết như thế, ai có thể chịu được.

"Đủ rồi." Đào Gia Thiên uể oải mở miệng, tiếng nói mang theo nồng đậm đùa cợt: "Tôi cũng không hề ép buộc cô ta, là chính cô ta muốn uống? Muốn tiền, thì tiếp tục uống, nếu uống hết một bàn này mười vạn chính là của cô!"

Anh ta rút ra tất cả tiền mặt từ trong bóp da, ném xuống đất, tiền mặt màu đỏ rơi lả tả đầy đất.

Rơi xuống tấm thảm trên đất.

Nhìn Mộc Như Phương từng chén từng chén uống rượu, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Trần Lịch Sênh, đôi mắt đen của Đào Gia Thiên híp thật chặt, trong lồng ngực tràn đầy phẫn nộ, quả nhiên là loại phụ nữ dựa vào khuôn mặt để câu dẫn người khác, nhanh như vậy đã đem anh em của mình câu dẫn đi, vì người phụ nữ này, lần đầu tiên Trần Lịch Sênh làm như thế này!

Thân thể Mộc Như Phương hơi lảo đảo.

Bên tai là vô số lời nói châm biếm vũ nhục của người đàn ông kia, Đào Gia Thiên cười lớn, nói ngay cả so với con chó La Uy Nạp nhà anh ta cô cũng không xứng, bên tai cô chỉ toàn còn là những tiếng ù ù.

Dường như cái gì cũng không nghe được.

Chỉ là nhìn một đôi mắt đen nhánh với ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia, bên trong mắt anh ta tràn ngập giễu cợt.

Cô mơ mơ màng màng nhìn 3 chén rượu còn lại trên bàn, thật sự cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu chén.

Chỉ biết là, hiện tại dạ dày rất khó chịu.

Giống như có đám lửa đang cháy.

Đốt đau tới mức tan nát cõi lòng.

Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt.

Bưng lên một chén rượu lại cố gắng nuốt xuống, cảm giác giống như là bị đao cắt đứt cổ họng, cô chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cục cũng uống cạn được chén rượu cuối cùng, cả người cô cũng không đứng vững nổi nữa, đã không thể dùng từ khó chịu để hình dung, cô thậm chí còn cảm thấy một giây sau bản thân liền sẽ té xỉu.

Hô hấp bắt đầu trở nên khó chịu.

Vi Nhiên ghé vào trong ngực Đào Gia Thiên mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Mộc Như Phương, cô ta cắn môi: "Đào gia, cô ấy thật sự là uống hết."

Nhiều rượu như vậy, có bao nhiêu khó chịu chứ.

Đào Gia Thiên như là đế vương cao cao tại thượng: "Thật sao? Uống cạn sạch, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một phụ nữ thích tiền như vậy, chậc chậc, tiền này đúng là cũng dễ kiếm, một bàn rượu mười vạn, Mộc Như Phương muốn tiền thì quỳ trên mặt đất nhặt từng tờ từng tờ lên."

Mộc Như Phương xoay người, quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống thảm trên đất chống đỡ thân thể lảo đảo sắp ngã của mình, cô nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi, miệng thở hổn hển, cô cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn, giống như là bị cái gì đó chặn lại, đúng là, đúng là cô không thể chạm vào rượu, cô không biết mình có thể chịu đựng được tới ngày mai hay không, loại cảm giác này, cảm giác hít thở không thông này.

Có hối hận không?

Hối hận vì đã uống rượu?

Cô cũng chỉ có một sinh mạng rẻ mạt, cho dù cô có nhịn không ăn không uống một năm cũng không thể kiếm được mười vạn, lấy đâu ra tiền để Nặc Nặc làm phẫu thật.

Chỉ có một bàn rượu, khoảng cách kiếm đủ tiền phẫu thuật cho Nặc Nặc liền tiến thêm một bước dài.

Quỳ trên mặt đất, nhặt lên từng tờ từng tờ tiền mặt màu đỏ, đột nhiên có một đôi giày da dẫm lên ngón tay cô, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: "Mọi người xem, có phải là người phụ nữ này quá ti tiện hay không, dáng vẻ cô ta nằm rạp trên mặt đất thật đúng là giống như một con chó."

Tiếp đó là những tiếng cười phụ họa theo.

Cái cằm bị người khác bóp lấy, Mộc Như Phương bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông kia, đèn thủy tinh chiếu ra ánh sáng xán lạn, đó là một khuôn mặt tuấn mỹ, hình dáng ngũ quan rõ ràng, anh ta lạnh lùng nói: "Tự cô nói, cô có phải một con chó hay không, nói với Trần thiếu một chút, cô có phải một con chó cái hay không?"

Cánh môi Mộc Như Phương run rẩy, trước mắt bắt đầu mơ hồ, cô gật đầu, dùng miệng hình nói ra một chữ: "Vâng."

Đào Gia Thiên rời đi, anh ta đi thì tất nhiên kia một đám tổng giám đốc kia cũng đi theo, Mộc Như Phương quỳ trên mặt đất nhặt lên từng tờ tiền mặt. Siết chặt trong tay, lấy tấm thẻ trên bàn, cô há to miệng thở hổn hển một lúc, cố gắng chống đỡ suy nghĩ muốn bỏ đi.

Trần Lịch Sênh vẫn chưa đi, anh ta nhìn cô, nhìn dáng vẻ chật vật này của cô: "Tôi đã từng nói, nếu như cô không rời khỏi đây, nơi này chính là Địa Ngục của cô."

Cô không đi nổi, không đi nổi, cô đã không còn sức lực để chịu giày vò nữa, Mộc Như Phương đi ra khỏi phòng bao.

Trong toilet.

Dạ dày cuộn lên điên cuồng, cô nôn ra sạch sẽ mọi thứ, cuối cùng phun ra toàn là máu, mở vòi nước, cô nhìn màu nước đỏ trong bồn, yên lặng đem vòi nước mở sang mức lớn nhất, sau đó vốc lên một vốc nước vỗ vào mặt mình, dường như làm như thế sẽ dễ chịu hơn một chút xíu, thế nhưng cô chỉ cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương, lạnh đến mức toàn thân khó chịu.

Trong dạ dày cũng giống như lửa thiêu.

Phía sau lưng đã đổ một tầng đổ mồ hôi.

Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, ngay cả môi sắc cũng rất nhạt, sau khi đi ra khỏi toilet, nước chân của cô rất nhẹ, ở cuối hành lang đụng phải Suna, Suna nhìn cô: "Cô không sao chứ, tôi nghe Vi Nhiên nói cô uống không ít rượu."

Lời Suna vẫn chưa nói xong.

Cô gái trước mặt đã nhắm mắt lại, ngất đi.

Một khuôn mặt tái nhợt đóng chặt lại, gầy gò suy yếu.

- ---

Mộc Như Phương không nghĩ tới mình có thể mở mắt ra lần nữa, cô cho là buổi tối hôm qua sau khi mình té bất tỉnh, thì sẽ không tại tỉnh lại nữa, thậm chí cô đã soạn sẵn tin nhắn cài đặt thời gian gửi đi, gửi cho Cố Uyên, nếu như mình chết rồi, hi vọng Cố Uyên có thể chăm sóc cho Nặc Nặc.

Cô bị dị ứng với cồn.

Lúc còn nhỏ cũng có lúc đã từng uống rượu, đêm đó liền phát sốt nằm viện.

Lúc đó, Đào Gia Thiên đã thức trắng đêm canh giữ ở bên người cô.

Nhưng buổi tối hôm qua, cô uống cả một bàn rượu, không rõ là bao nhiêu chén, cô cho là mình..

Có chút châm biếm cười cười, quả nhiên cái mạng này hèn hạ, ông trời cũng không muốn lấy.

Cô không động đậy không, trên người giống như cắm các loại ống, mang theo dưỡng khí che đậy, tỉnh táo mấy giây rất nhanh liền lần nữa lâm vào hôn mê.

Tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, Suna đứng ở bên cạnh mình, thấy cô tỉnh thở liền dài một hơi: "Cô quả thực là dọa chết người khác."

Nhớ tới cũng là bởi vì cô bảo Mộc Như Phương đi tới phòng bao, Mộc Như Phương mới đi, bị uống nhiều rượu như vậy, ai mà biết cái cô gái này lại dị ứng với cồn, dạ dày chảy máu, suýt chút nữa mạng cũng không còn.

Suna lắc đầu: "Cô dị ứng với cồn tại sao không nói ra, còn kiên quyết uống, tiền quan trọng hay là mạng quan trọng."

Mộc Như Phương nở nụ cười đắng chát.

Đương nhiên là tiền quan trọng.

Tiền, tiền của cô đâu?

Mộc Như Phương cô gắng chống đỡ suy nghĩ muốn ngồi dậy, bị Suna vội vàng ngăn cản: "Cô muốn làm gì, cô không thể động đậy đâu, cô nhìn trên cánh tay cô quấn lấy những cái ống này, cô cũng đừng động đậy."

Không..

Tiền, tiền của cô đâu?

Mộc Như Phương nhớ rõ buổi tối hôm qua rõ ràng cô đem tiền cất vào trong quần áo của cô, quần áo của cô đâu? Bây giờ cô đang mặc quần áo bệnh nhân, căn bản không phải quần áo của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.