Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ

Chương 111: Chương 111




Editor: Sendyle

"Lâm Khả Nhi, cô đứng lại đó cho tôi!" Bắc Dã Thương hướng về phía bóng lưng Lâm Khả Nhi rống giận.

Nghe được âm thanh Bắc Dã Thương, Lâm Khả Nhi từ khúc quanh quay đầu lại, hướng về phía Bắc Dã Thương làm mặt quỷ: "Lão hồ ly, muốn bắt tôi, luyện mười năm nữa lại nói."

Bắc Dã Thương bị Lâm Khả Nhi khiêu kích dưới chân gia tăng tốc độ, mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi theo cầu thang chạy xuống, thế nhưng thấy Bắc Dã Thương vượt đến cầu thang, theo cầu thang liền hướng trượt, lúc Bắc Dã Thương sắp bắt được cô, cô hốt hoảng rời đi cầu thang, chạy đến lầu hai trong hành lang.

Bắc Dã Thương từng bước từng bước mà ép sát , Lâm Khả Nhi liều mạng trốn tránh, đến cuối hành lang dừng lại. Thật thê thảm, thế nhưng không có đường lui.

Lâm Khả Nhi từ cửa sổ trong suốt sát đất nhìn ra ngoài, tìm kiếm nơi chạm đất.

Đang lúc này, một chiếc quen thuộc màu đen chạy băng băng đang dừng ở phía dưới cửa sổ trên đất trống, từ trong đi ra là bóng dáng quen thuộc của Đường Chá.

Lâm Khả Nhi hưng phấn hướng về phía dưới Đường Chá hô: "Anh Chá, anh phải đón được tiểu Khả Nhi đó!"

Nói xong, lúc Bắc Dã Thương sắp níu được cô, từ cửa sổ rộng mở cô bay vọt xuống.

Đường Chá mới vừa bước ra cửa xe, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Khả Nhi từ lầu hai nhảy xuống, anh ta vội vàng đưa hai cánh tay bền chắc, nhảy vọt đến không trung, đem thân thể tiểu Khả Nhi nhẹ nhàng tiếp được.

"Anh Chá, em biết ngay anh sẽ đón được em." Lâm Khả Nhi dí dỏm nói.

"Em phải hù chết anh mới chịu sao? Thế nhưng vừa thấy mặt đã nhảy lầu." Đường Chá hận không thể hung hăng đánh Lâm Khả Nhi, mới vừa hù dọa anh ta toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Nếu không phải là đúng lúc anh ta chạy tới, tiểu Khả Nhi chẳng phải là rơi xuống lầu sao?

"Ai bảo Bắc Dã Thương như Diêm Vương đuổi ở phía sau không buông tha em?" Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn, hận hận nói, "Lão hồ ly kia, lại giảo hoạt, hại em thiếu chút nữa rơi vào tay anh ta."

"Bắc Dã Thương?" Đường Chá kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mặt của Bắc Dã Thương quỷ mị, bộ dạng lo lắng.

Đường Chá đem Lâm Khả Nhi ôm vào trong ngực an ủi: "Tiểu Khả Nhi không sợ, có anh Chá ở đây, anh ta không dám làm gì em đâu."

Không sợ trừng mắt nhìn Bắc Dã Thương, Đường Chá ngồi vào trong ôtô, đối với Lâm Khả Nhi nói: "Anh Chá dẫn em đi Aizen, nơi đó thịt bò bít tết ăn rất ngon."

Chưa hoàn hồn Lâm Khả Nhi tựa trong ngực rộng rãi của Đường Chá, nghe lời gật gật đầu.

Chỉ cần cùng anh Chá ở chung một chỗ, nơi nào đều là thiên đường.

Nhìn Lâm Khả Nhi ăn say sưa ngon lành, Đường Chá cầm khăn giấy, vì cô lau mỡ đông khóe môi: "Từ từ ăn."

“Thịt bò bít tết này ăn thật ngon, có thể sánh ngang cùng tay nghề mẹ em." Lâm Khả Nhi nhếch lên khóe miệng, toét ra nự cười nghịch ngợm.

"Tiểu Khả Nhi, làm sao em bị Bắc Dã Thương đuổi theo?" Đường Chá nghi ngờ nhíu chặt lông mày. Mấy ngày nay, anh ta bày ra cục diện khiến cho Bắc Dã Thương bay khắp nơi trên thế giới, không nghĩ tới hôm nay anh ta mới vừa trở về Canada, liền đụng phải tiểu Khả Nhi, còn hại cô diễn xuất một màn nhảy lầu kinh hồn.

Vừa nghĩ tới tình cảnh tiểu Khả Nhi từ lầu hai bay xuống, trán của anh ta còn đang đổ mồ hôi lạnh. Nếu như anh ta không phải vừa đúng chạy tới lầu dưới, nếu như anh ta không có tiếp tiểu Khả Nhi, không biết cô sẽ như thế nào.

Vừa nghĩ tới tiểu Khả Nhi có thể sẽ bị thương, sống lưng Đường Chá liền lạnh cả người.

"Còn không phải là bởi vì phí phí thối!" Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn khuấy động trong mâm thức ăn.

"Phí phí thối? Em hôm nay lại đụng phải hoàng tử Lý Tư Đặc sao?" Đường Chá nhíu mày, thế nào hôm nay tiểu Khả Nhi trùng hợp như thế, hai kình địch lớn nhất của anh ta thế nhưng toàn bộ xuất hiện.

"Anh Chá, anh không phải biết chưa? Phí phí thối là chủ tịch trường, hơn nữa còn là giáo sư của em. Thật quá thần kỳ, anh ta mới mười tám tuổi." Lâm Khả Nhi không chút kích động nói.

"Hoàng tử xác thực không đơn giản." Nghe được Lâm Khả Nhi khen Lý Tư Đặc Nhị Thế, Đường Chá trong lòng có chút không vui. Vị hoàng tử này sức quyến rũ kinh người, anh ta có mặt khắp châu lục.

Đột nhiên anh thật muốn đem tiểu Khả Nhi giấu không cho ai thấy, không để cho hoàng tử Lý Tư Đặc mơ tưởng.

"Anh Chá, anh không phải biết , hôm nay anh ta cùng ước hẹn với một một cô gái mập cực kỳ xấu xí, nhắc tới chơi thật vui." Lâm Khả Nhi đột nhiên nheo cặp mắt lại, xấu xa cười lên.

"Anh ta nhất định vô cùng không tình nguyện phải không?" Đường Chá cưng chiều xoa tóc Lâm Khả Nhi. Vật nhỏ này bướng bỉnh thế nào anh ta quá rõ, chỉ hy vọng vương tử kia không có bị tiểu Khả Nhi làm cho quá thảm.

"Không tình nguyện? Làm sao lại như vậy? Nhưng anh ta là vô cùng ‘ hưởng thụ ’ , bị nữ nhân cường hôn !" Lâm Khả Nhi ôm bụng, không cố kỵ gì mà cười to lên, "Ai yêu, thật là làm em cười chết mất."

Nghĩ tới phí phí thối bị gái mập cường hôn bộ dạng xấu hổ, cô chỉ muốn cười thật to.

"Nhất định đều là em giở trò quỷ chứ gì?" Đường Chá đốc định hỏi.

Có thể ép Lý Tư Đặc Nhị Thế cùng một cô gái xấu xí ước định, chuyện như vậy trừ tiểu Khả Nhi, sợ rằng tìm không ra người thứ hai.

Lâm Khả Nhi hắc hắc hai tiếng, khiếp khiếp hỏi "Anh Chá, làm sao anh biết?"

"Anh à, là con giun đũa trong bụng em." Đường Chá nhẹ nhàng ngắt gò má trơn mịn như ngọc của Lâm Khả Nhi, tràn đầy yêu thương nói.

Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt đen thông minh, mặt cười trộm: "Em hôm nay cùng cô gái mập nói, hoàng tử vô cùng yêu thích cô, thậm chí đã thầm mến cô từ lâu. Cô gái mập sau khi nghe, đừng nói tới nhiều hưng phấn, vừa thấy phí phí thối đã hưng phấn nhào tới nhiệt tình mãnh liệt. Gương mặt phí phí thối quả thật so với mông chó Hầu Tử còn khó coi hơn."

"Em đó! Về sau không cần nghịch ngợm như vậy. Chọc hoàng tử thảm như vậy, còn ở nơi này vui mừng như vậy." Đường Chá bất đắc dĩ thở dài. Anh ta thấy mình thật may mắn vì là người yêu của tiểu Khả Nhi, mà không phải đối tượng bị cô trêu cợt. Bị cô trêu cợt, không thể toàn thân mà lui.

"Phí phí thối khi nào thảm chứ? Thảm nhất cũng không phải là anh ta, mà là Bắc Dã Thương. Mới vừa rồi anh ta định khi dễ em, bị em chen lấn đạn lép vào mặt, vốn là muốn dùng vào trên người bạn cùng lớp, không ngờ ‘ đưa ’cho Bắc Dã Thương." Lâm Khả Nhi nói, xem ra giống như đặc biệt vui vẻ.

"Bắc Dã Thương, không có làm gì em chứ?" Đường Chá có chút lo lắng nhìn tiểu Khả Nhi, mặc dù anh ta biết tiểu Khả Nhi là tự nhiên năng lực bảo vệ, nhưng là đối với Bắc Dã Thương, Hắc Ám Đế vương, tiểu Khả Nhi của anh ta có thể đấu lại Bắc Dã Thương giảo hoạt lãnh mị kia sao?

"Làm sao có thể? Lâm Khả Nhi em là ai? Chỉ có em trêu cợt người, không có cơ hội người khác chơi em. Anh Chá, anh cứ việc yên tâm, tiểu Khả Nhi vĩnh viễn đều là của anh." Lâm Khả Nhi vỗ vỗ lồng ngực của mình, cười mị hoặc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.