Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ

Chương 2: Chương 2: Động lòng




Edit: Su_ri

Beta: Ngocquynh520

Đứng ở cửa sân bay Toronro, Canada, Lâm Khả Nhi mở rộng hai cánh tay kêu lên: “Chú Chá, Khả Nhi đến rồi!”.

Trốn đi thành công, cô sắp có thể nhìn thấy chú Chá rồi. Cầm túi xách lên, cô hưng phấn chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, cô tìm ai?”- Một giọng nói quen thuộc đầy từ tính vang lên phía sau Lâm Khả Nhi.

“Chú Chá!”. Nghe được giọng nói quen thuộc mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ, Lâm Khả Nhi hưng phấn xoay người lại, nhảy lên trên người Đường Chá, tay thon vòng lên ôm cổ anh, chân dài quắp quanh eo của anh.

“Cháu là…?” Đường Chá kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đột nhiên nhảy vào trong ngực mình, thế nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc. Đôi mắt to linh động, đôi môi mềm mại, chiếc mũi thon dài, tính tình nghịch ngợm, còn có chút ngang ngược. Đường Chá cười xiết chặt cô bé trong ngực, cưng chiều nói: “Khả Nhi, sao cháu lại tới đây?”

“Ai bảo chú Chá lâu lắm rồi không đến thăm Khả Nhi! Khả Nhi nhớ chú, dĩ nhiên sẽ đến thăm chú rồi!”. Lâm Khả Nhi chu môi lên án Đường Chá.

“Không ngờ ba năm không gặp, Khả Nhi của chú đã lớn lên thành một thiếu nữ rồi”.

Lâm Khả Nhi hưng phấn bám lấy bả vai Đường Chá, lắc lắc cái đầu nhỏ: “Khả Nhi đẹp không? Chú Chá có thể động tâm hay không?”

“E hèm! Mị lực của Khả Nhi chỉ dành cho người trẻ tuổi thôi”, Đường Chá cười nhạt nói, “Chú Chá già rồi, sợ rằng không có phúc mà hưởng thụ”.

“Ai nói chú Chá già rồi?” Lâm Khả Nhi bất mãn ôm chặt hông Đường Chá, ở trong lòng anh chu môi nói: “Chú Chá của cháu là người đàn ông đẹp trai nhất, lãnh khốc nhất. Trong lòng Khả Nhi không ai có thể so sánh với chú! Sau này không cho chú Chá nói mình đã già. Nếu chú Chá đã già, vậy Khả Nhi cũng làm cho mình xấu xí, như vậy có thể xứng đôi vừa lứa với chú Chá rồi.”

“Khả Nhi, mười mấy tiếng ngồi máy bay có mệt không? Vào nhà nghỉ ngơi với chú.”- Đường Chá lúng túng đẩy Khả Nhi ra, dắt tay cô đi vào trong sân.

“Dạ”. Lâm Khả Nhi gật đầu một cái. Mặc dù chú Chá một mực kháng cự, nhưng cô không nổi giận, chờ một ngày nào đó, cô sẽ khiến chú Chá một lòng hướng về cô, chỉ yêu một mình cô mà thôi.

Lâm Khả Nhi đột nhiên dừng bước, ôm bụng nói: “Chú Chá, không biết vì sao Khả Nhi đau bụng quá!”

“Cái gì? Khả Nhi đau bụng sao?” Đường Chá lập tức hoảng loạn, đặt tay lên bụng Khả Nhi lo lắng hỏi: “Đau ở đâu? Là đau ở đây sao?”

“Dạ! Đau lắm a. Khả Nhi không đi được. Chú Chá ôm Khả Nhi được không?”. Lâm Khả Nhi ánh mắt đáng thương, ngước lên cầu xin Đường Chá.

“Được”. Đường Chá lập tức đem cặp tài liệu ném cho phụ tá ở phía sau, ôm lấy Lâm Khả Nhi đi vào biệt thự.

“Thiếu gia đã về”. Khi bọn họ đến gần, một người đàn ông tóc vàng cung kính giúp Đường Chá mở cửa lớn, đưa bọn họ vào nhà.

“Lance, đi gọi bác sĩ Louis tới đây”. Đường Chá ra lệnh cho người đàn ông tóc vàng.

Lâm Khả Nhi nghe chú Chá bảo gọi bác sĩ, vậy sao được? Bác sĩ mà tới thì chẳng phải cô sẽ bị lộ tẩy sao. Cô lập tức túm lấy tay Đường Chá, cười nói: “Không cần đâu, chú Chá, có thể cháu đau bụng do ăn uống, nghỉ ngơi một chút là được rồi, không cần kêu bác sĩ”.

“Có thật không?” Đường Chá đang bước lên lầu liền dừng chân, không yên tâm hỏi.

“Dạ. Khả Nhi bảo đảm, không đến nỗi phải kêu bác sĩ”. Lâm Khả Nhi lắc lắc cái đầu giống như trống bỏi, chỉ sợ Đường Chá sẽ gọi bác sĩ đến.

“Được rồi, Lance, không cần gọi bác sĩ Louis”. Nói xong, Đường Chá liền ôm Lâm Khả Nhi lên lầu.

Đường Chá dùng chân đá văng cửa một gian phòng ngủ, nói với Lâm Khả Nhi: “Khả Nhi, mấy ngày tới cháu sẽ ở phòng khách này nhé”.

“Dạ! Vậy chú Chá ngủ ở đâu?” Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt to linh động, tò mò hỏi.

“Ở phòng bên cạnh”. Đường Chá trả lời ngắn gọn.

Ở cách vách a! Thật quá tuyệt vời! Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Buổi tối chú Chá với cô chỉ cách nhau một bức tường thôi.

Nhìn Lâm Khả Nhi cười lộ lúm đồng tiền, Đường Chá không khỏi bồn chồn hỏi: “Khả Nhi, còn đau bụng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.