Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 116: Chương 116




Bây giờ Diệp Bạc Hâm trên xuống toàn thân chỗ nào cũng đau, lúc nãy phản kháng kịch liệt, bị người ta giáng vài cái bạt tai, khoé miệng bị nứt ra, hai má đau đến không có cảm giác.

Cánh tay bị người ta kẹp chặt, đâm vào phía sau bánh xe, cả cánh tay giống như bị người khác người khác cứng rắn bẻ gãy.

Giang Diệc Đình nhấc cánh tay cô lên, cô thuận theo dựa lưng vào bánh xe, nhưng cũng nhíu mày, cắn đôi môi rách nát, một tiếng kêu nhẹ vẫn ngăn không được thoát ra ngoài.

Hai gò má đầy mồ hôi, cô hơi hơi khép mắt, thở hổn hển.

Giang Diệc Đình mắt nhìn đánh giá cô gái trước mặt, rõ ràng đau đến chết cũng không hé miệng phản kháng, tính cách rất quật cường.

Giang Diệc Đình vặn mở nắp chai nước suối, hơi hơi nghiêng miệng chai đổ lên mặt cô.

Diệp Bạc Hâm trừng to mắt, hơi hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn anh.

“Cởi trói cho tôi, tôi tự mình làm...”

Một thân bộ dạng nhếch nhác, giống như con cá nằm trên thớt, lại còn dám ra lệnh cho anh.

Giang Diệc Đình bị cô chọc cười.

Cô gái này dựa vào cái gì sai khiến anh? Đừng quên những người lúc nãy muốn luân phiên làm nhục cô là thuộc hạ của anh.

Anh cười như không cười nhìn cô.

Diệp Bạc Hâm cũng không biết đầu cô đang có vấn đề điên rồ gì nữa, vậy mà dám dùng ngữ khí mệnh lệnh nói chuyện với anh.

Nhìn thái độ tôn trọng và sợ hãi của đám người này đối với anh, còn có dáng vẻ nghiêm khắc của người đàn ông, Giang Diệc Đình... không phải là dạng hiền lành gì...

Nhưng trong tiềm thức của cô, cho dù cách trở bao nhiêu thời gian, trên người anh xảy ra biến hoá gì, chàng thiếu niên của thời niên thiếu, mãi mãi lưu trong ký ức của cô...

Trước đây, anh đã không làm hại cô, bây giờ... cũng sẽ không phá vỡ tình cảm giả vờ giả vịt năm đó...

Từ khi Giang Diệc Đình bắt đầu xuất hiện, những người sau lưng đều trong tình trạng lo lắng, không thể hiểu được vị ông trùm nghe tin đã sợ mất mật này đang nghĩ gì.

Bọn họ sợ Giang Diệc Đình trách phạt, lại nhìn thấy một loạt hành động vô cùng kỳ lạ của anh, càng khiến bọn họ kinh hoảng, cô gái suýt chút nữa bị bọn họ cưỡng hiếp cô dường như quen biết lão đại, trực tiếp chào anh bằng tên huý, lại tự nhiên ra lệnh cho người đàn ông máu lạnh...

Tất cả mọi thứ đều vô cùng kỳ lạ, vượt qua giới hạn tâm lý chịu đựng của bản thân mình.

Nếu như đại ca từng quen biết cô, đại ca có khi nào thay cô đòi lại công lý không?

Vậy bọn họ không phải là tiêu đời rồi không?

Trebra đối với Diệp Bạc Hâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô gái thối này suýt chút nữa đã cắn một miếng thịt ở cổ anh, lại hại anh bị Giang Diệc Đình đạp một phát, cánh tay này sợ rằng muốn gãy rồi, anh tuyệt đối sẽ không tha cho con đĩ này!

Trebra loạng choạng đứng dậy, đôi mắt giống như thấm nọc độc hung tợn, hung ác khoét trên người Diệp Bạc Hâm.

“Ông Giang, con điếm này là quân nhân, cô ta hại chúng ta bị truy đuổi, nếu như vì cô ta, chỗ hàng hoá này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chủ tịch Fisler sẽ không buông tha cho cậu...”

Trebra cho rằng lôi Fisler ra, Giang Diệc Đình sẽ suy nghĩ cẩn thận, đến lúc đó anh sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, tàn nhẫn trừng phạt cô gái đã hại anh mất mặt này.

Fisler là ông chủ lớn nhất cùa Giang Diệc Đình, anh không vì một cô gái mà đắc tội với Trebra, Trebra là cánh tay đắc lực của Fisler, đại diện cho bộ mặt của Fisler.

Tất cả mọi người nghe xong, cũng nghĩ tới điều này, trái tim đang treo trên cao từ từ hạ xuống đất.

Chỉ cần đem chuyện này đẩy lên trên người Trebra, đại ca nể mặt Fisler buông tha cho Trebra, sẽ không tính toán với anh em của mình nữa...

Tuy nhiên Giang Diệc Đình lại là một tên mánh khoé, làm việc không theo đúng luật, từng bước từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, quân hoả giới dường như không có người dám đắc tội với anh, một tên lính đánh thuê nhỏ bé dám đe doạ anh?

Thật đúng là xem Giang Diệc Đình thành kẻ ăn chay rồi...

Truyền ra ngoài, mọi người sau này đều cho rằng anh anh dễ bắt nạt, ai ai cũng muốn cưỡi trên đầu anh, anh lười biếng động thủ lập uy.

Đáy mắt đều là ngôi sao sáng lạn, ngón tay thon dài cầm lấy thân chai, đặt trên nền đất.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, hơi hơi nghiêng người, cánh tay dài vòng qua bên người Diệp Bạc Hâm, ngón tay linh hoạt trong nháy mắt cởi dây trói.

Đầu ngón tay nhặt lên sợi dây thừng nhuộm máu, cơ thể cao lớn đối mặt với những đèn xe sáng loáng, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt cười như không cười, trong sự im lặng chung của khu rừng, giống như tu la đòi mạng.

Giang Diệc Đình nhếch môi, đôi mắt nhẹ nhàng rơi trên cánh tay che trên người Trebra.

“Cậu cho rằng tôi sẽ sợ Fisler?”

Anh sớm đã không còn là thiếu niên bị bất cứ người nào sỉ nhục năm đó nữa rồi, anh hôm nay là vua của giới buôn bán vũ khí, động động ngón tay cũng có thể lật nửa bầu trời Trung Đông.

Không có anh cung cấp hàng, không tới một tháng Fisler đã bị chính phủ Cộng hoà đánh bại rồi.

Tương tự như vậy... không có anh mở lời, không có thương gia vũ khí nào dám gửi vật tư đến tay Fisler...

Người to con trước mặt đúng là ngu ngốc, không làm rõ tình hình đã dám cùng anh ra lệnh.

Fisler làm sao có thể chọn một người dũng cảm vô mưu tới giao dịch cùng anh?

Diệp Bạc Hâm đau đến toàn thân phát run, trên cổ tay bao phủ bởi vết bầm tím, lúc cô đấu tranh, làn da trắng mềm mại lộ ra tơ máu.

Hai tay bị trói quá lâu, máu huyết không thông, đầu ngón tay lạnh toát.

Cô run cầm cập cởi sợi dây thừng ở mắt cá chân ra, cắn răng kéo quần áo bị người ta cởi ra, đầu ngón tay thuận theo đưa xuống.

Trước mặt đám cầm thú suýt chút nữa chà đạp cô, cô lúng túng che đi phần eo, khuôn mặt đan xen trắng xanh.

Giang Diệc Đình di chuyển cơ thể, đứng chắn trước mặt cô.

Vừa nhìn thấy Giang Diệc Đình di chuyển, một số chưa thu lại kịp tầm mắt, đối diện với đôi mắt cười lạnh lúc đó của Giang Diệc Đình, có tia nguy hiểm nhuộm trong vầng nhàn nhạt, tan chảy trong đôi mắt màu nâu.

Hành động của anh rõ ràng, tuyên bố rằng cô gái trước mặt anh bảo vệ rồi, ai cũng không thể động tới.

Tất cả mọi người đều doạ sợ đến nỗi sống lưng cứng đờ, lặng lẽ dịch chuyển.

Quần áo trên người Diệp Bạc Hâm bị người xé rách, căn bản không che được hết bờ vai tròn, các nút áo trên áo khoác bị kéo đứt rơi trên sàn nhà, cúc ở thắt lưng cũng bị làm hỏng rồi.

Cô căm phẫn một tay kéo quần, một tay kéo chặt áo khoác quấn quanh người.

Giang Diệc Đình đem hành động của cô đặt vào đáy mắt, dường như biểu cảm. của cô rất thu hút anh, vậy mà thấp giọng cười ra tiếng.

“A Cố, đi ra xe lấy áo khoác của tôi đưa vào đây.”

Trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại gợn lên những con sóng nhẹ.

Liếc mắt nhìn phía cô, mặt không biểu cảm quay người, lần này nhận lệnh làm một chân sai vặt.

Sắc mặt mấy người kia biến đổi, sắc mặt của Trebra so với nuốt phải ruồi nhặng còn khó coi hơn.

“Ông Giang, chẳng lẽ ông muốn vì một cô gái mà đối đầu với Phi Tư Lặc sao?” Trebra hô lên, giọng nói to hét lên khiến người ta đau đầu.

Giang Diệc Đình không khách khí xoa xoa lỗ tai, bước về phía anh vài bước, ngón tay thon dài đưa ra trước mắt anh, khoé miệng nhếch lên, xấu xa thổi một hơi.

“Tôi nói... lính ngu ngốc, anh nên hiểu rõ tình hình, bây giờ là anh vì một người phụ nữ đối đầu với tôi, cùng với Fisler có quan hệ gì? Cậu nói xem... nếu như Fisler biết anh trong lúc thực hiện nhiệm vụ chơi một cô gái, còn đánh mất hàng, Fisler liệu có một phát bắn bỏ anh?”

Giang Diệc Đình vừa nói vừa lấy tay làm hình khẩu súng, chĩa vào trán anh ta, hơi hơi nhướn mày, nụ cười ở khoé miệng ngày càng sáng lạn, giống như có thể làm tan chảy băng tuyết mùa xuân tháng ba.

Một thân cảm giác áp lực mạnh mẽ bổ xuống, Trebra bị ép lùi về sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt run run.

Giang Diệc Đình nhìn anh bị doạ tới mức nói không ra hơi, mỉm cười mỉa mai.

Mặt Diệp Bạc Hâm không cảm xúc nhìn trò hề trước mặt, như thể không quan tâm, nhưng đôi mắt không ngừng lan truyền sự hận ý mãnh liệt, che phủ lấy người đàn ông Trung Đông.

Cô nói qua, chỉ cần còn sống, thì nhất định sẽ báo thù!

A Cổ lấy áo khoác của Giang Diệc Đình tới, Giang Diệc Đình tuỳ tiện cầm lấy, liếc mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt sáng lạn.

Hai đồng tử Diệp Bạc Hâm run run, một luồng hơi thở mãnh liệt lao tới, ánh mắt liền bị che phủ bởi một tấm vải đen.

Giang Diệc Đình mạnh mẽ ném áo khoác về phía cô, che lấy đầu cô.

Khoé miệng khuôn mặt bị tê liệt bên cạnh động đậy, nhìn cô gái ngây ngốc một lúc, mới kéo xuống chiếc áo khoác che mặt.

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm không tốt lắm, bóng mờ lúc nãy vẫn chưa lấy đi, lại bị Giang Diệc Đình làm như vậy, im lặng oán giận, căm giận bàn tay trong áo khoác nắm chặt.

Thân phận như cá nằm trên thớt, Diệp Bạc Hâm chậm rãi khép mắt lại, giấu đi sự khó chịu dưới đáy mắt.

Cô không muốn mặc chiếc áo khoác này, trên người có một mùi hương nam tính khiến cô không thích, nhưng cô thà chịu đựng còn hơn để lộ ra trước mặt những con sói này.

Toàn thân Diệp Bạc Hâm mềm nhũn, tay chân không được hoạt bát, cơn choáng váng trước mắt ập đến.

Nửa ngày sau mới mặc được áo khoác to rộng này, ở giữa eo buộc một thắt lưng.

Cô gắng gượng dựa vào thân xe đứng lên, đôi tay Giang Diệc Đình khoanh tay vào ngực, cả quá trình cũng không giúp đỡ, chỉ nhìn cô từ từ làm đi làm lại nhiều lần.

Diệp Bạc Hâm nhục nhã quay lưng với tất cả mọi người, xé một mảnh vải từ chiếc áo khoác rách, móc vào đai quần, kéo chặt... buộc lại một nút...

Làm xong, cũng tiêu tốn hết vài phút, toàn thân mồ hôi đầm đìa quay người lại.

Sau lưng dựa vào thân xe, thở hổn hển...

Giang Diệc Đình rất cao, cao khoảng gần một mét chín, chiếc áo khoác dài mặc vào dài đến đầu gối Diệp Bạc Hâm.

Chiếc áo khoác to rộng bao lấy cả người cô, một màu đen lạnh, cộng với đôi đồng tử lạnh băng, khiến cho trái tim tất cả những người đã bắt nạt cô rút chặt, giống như nỗi sợ hãi tự nhiên sinh ra khi đối diện với đại ca.

Tiếng cười của Giang Diệc Đình phá vỡ không khí trầm lặng của sự tức giận, con người này cho dù đối mặt với tình huống khó khăn gì, anh đều cười to lên.

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn anh ta...

Giang Diệc Đình cong người xuống nhặt chai nước, mỉm cười nhét vào tay cô, chống cằm.

“Này, rửa một chút đi, nhìn thấy không quen chút nào, tôi vẫn thích nữ thần sạch sẽ thoả mái hơn.”

Diệp Bạc Hâm ngần ngại nhìn chằn chằm ngón tay anh, nâng mí mắt lên, cô muốn từ chối, không muốn rửa sạch mặt để đám người này nhìn thấy diện mạo của cô.

Giang Diệc Đình dường như nhìn thấu suy nghĩ của vô, nhướn mày lên, “Nếu cô không tự mình rửa sạch, vậy tôi giúp cô. Dù sao việc chăm sóc người khác, tôi cũng làm không ít, nhìn vào làn da thô dày thịt này của tôi, nếu như không cẩn thận, sứt mẻ ở đâu, huỷ hoại dung nhan thì phải làm sao a?”

Giang Diệc Đình có thể không biết một câu nói của bản thân khiến mặt hồ yên tĩnh lại dậy sóng, sắc mặt mọi người một lần nữa biến trắng bệch.

Hai từ nữ thần giống như một quả bom ném vào trong tay bọn họ, ngột ngạt đến sắc mặt biến xanh.

Anh đã nói như vậy, Diệp Bạc Hâm cũng không nhiều lời nữa.

Có Giang Diệc Đình làm chỗ dựa, bao nhiêu tính toán của cô là bỏ đi.

Không trêu chọc anh tức giận mới là việc cấp bách trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.