Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 182: Chương 182




Thẩm Tư Á năm ở bệnh viện được mấy ngày, vết thương trên đầu từ từ lành lại, chỉ là miệng vết thương mọc lên da non, cách một lớp vải băng, cô mỗi ngày đều muốn gãi, nhưng người chăm sóc cao cấp mà

!Giang Diệc Đình mời đến làm vệc rất nghiêm túc, luôn có mặt trong phòng bệnh lườm mắt nhìn cô.

Thời gian này, trên weibo lại rầm rộ những tin tức nóng hổi, những kẻ liên quan đến vụ án cô nhi viện từng người một sa lưới.

Thẩm Tư Á thực ra đã biết, chuyện này là Giang Diệc Đình đứng sau chủ đạo, anh ta nhận lời giúp cô dọn dẹp vụ này, anh ta làm được rồi, nhưng khoảng thời gian cô nhập viện, Giang Diệc Đình hình như không thấy tung tích đâu cả.

Thẩm Tư Á mở wechat ra, ngón tay lướt trên màn hình, ánh sáng trắng nhạt chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cô, ngũ quan xinh xắn vẫn chưa có chút hồng hào nào, nhưng lại không nhr hưởng gì đến vẻ đẹp của cô, mái tóc xoăn màu rượu vang rũ xuống bên má, trái lại nét mảnh mai còn tăng thêm mấy lần.

Con ngươi màu nâu bỗng nhiên co mạnh lại, cô cắn chặt cánh môi khô nức nẻ.

Ôn Lương Châu sư huynh nói, vụ án trở nên nan giải rồi, ngoại trừ mấy người cô nhìn thấy ở club Chí Tôn ra, sau lưng còn có kẻ chủ mưu lớn hơn nữa, chỉ là trở ngại chứng cứ không đủ, hắn ta lại đứng ở địa vị cao, sợ rằng lần này không thể sờ tới hắn được.

Mấy tên thất thế đoán chừng có điểm yếu gì đó rơi vào tay kẻ ấy, bọn chúng đồng loạt gánh hết mọi tội trạng lên người mình, vụ án ngày hôm nay đã được chuyển cho tòa án xem xét lại lần nữa rồi.

...

Bên ngoài phòng bệnh vip, bốn người mặc áo quần đen đeo kính râm đứng canh cửa, ngoài trừ bác sĩ điều trị và y tá trực ban, tầng này hình như không có ai dám đặt chân đến.

Liên tiếp mấy ngày, Diệp Bạc Hâm hôm nào cũng chạy đến bệnh viện, Thẩm Tư Á thấy sắc mật cô không tốt, tinh thần cũng có chút không ổn, gặng hỏi một hồi, mới biết cô giữa cô và Tập Vị Nam xảy ra chút mâu thuẫn, Diệp Bạc Hâm không muốn nói nhiều, Thẩm Tư Á cũng không miễn cưỡng, những vướng mắc lúc đầu giữa cô ấy và Giang Diệc đình, Diệp Bạc Hâm cũng chưa từng nói nhiều hơn một câu, dù sao chuyện tình cảm người ngoài cuộc không tiện can thiệp vào.

Ôn Lương Châu đến ngoài phòng bệnh, vẫn chưa bước vào đã bị mấy người mặc đồ đen cao to nghiêm nghị chặn lại.

Hôm nay anh ấy không mang kính, chiếc áo vest màu xám tùy ý vắt trên tay, nút của áo sơ mi cũng không bình thường giống mọi ngày, ngón tay thon dài xách một chiếc túi da bò màu vàng, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn tỏa ra hơi thở xa lạ.

Ôn Lương Châu nhìn cánh cửa bị đóng chặt của phòng bệnh, giơ tay vuốt vuốt sống mũi, quay người đi đến đứng tại một lan can bên cạnh

Anh ấy lôi điện thoại ra, mở wechat.

Mấy người mặc đồ đen cảnh giác nhìn anh, vừa muốn tiến lại mời anh đi chỗ khác.

Giang Diệc Đình từ trong thang máy bước ra, điện tai vẫn còn áp điện thoại, biểu cảm trên mặt hết sức lạnh lùng, cùng đầu dây bên kia nói chuyện.

Nhìn thấy Ôn Lương Châu cùng hai thuộc hạ, Ôn Lương Châu vẻ mặt không chút sợ hãi, hai thuộc hạ một trái một phải đứng cạnh anh ấy, đóan chừng muốn cưỡng chế kéo người đi ra.

Giang Diệc Đình ngắt điện thoại, chậm chạp đi lên phía trước, khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.

Ôn Lương Châu lạnh lùng, trước khi tên áo đen nắm lấy cánh tay của mình, anh ấy đã quay người rời đi.

Anh ấy dừng bước, nhìn thấy Giang Diệc Đình hai tay đút vào túi đứng bên cạnh.

Đây là lần đầu hai người gặp nhau, nhưng Giang Diệc Đình lúc trước có nhìn qua bức ảnh của Ôn Lương Châu-luật sư đứng đầu của công ty luật nổi tiếng ở Bắc Kinh, chuyên những vụ án hình sự, tuổi còn trẻ đã có quyền thế rất lớn, nghe nói anh ấy chỉ kiện tụng thay cho công lý, vụ án nào đến tay anh, bị anh ấy phát hiện ra đương sự thực sự phạm pháp, anh ấy sẽ đưa bằng được ra tòa, dù cho làm xấu thanh danh cũng không vấn đề gì, vì vậy tìm đến anh ấy căn bản đều là bên bị hại.

Vụ án qua tay anh ấy, từ trước đến nay chỉ có anh ấy phát hiện ra bên đương sự hạm pháp, anh ấy từ bỏ biện hộ nên thua kiện, ngoài ra những vụ kiện khác anh ấy trước giờ chưa từng thua.

Mấy ngày trước Thẩm Tư Á bảo Nhiễm Nhiễm chuyển tệp ghi âm vào hộp thư điện tử, phần người nhận điền tên Ôn Lương Châu.

Mấy ngày nay Giang Diệc Đình cùng Ôn Lương Châu âm thầm liên thủ với nhau, hốt trọn một mẻ những kẻ liên quan đến vụ án.

Giang Diệc Đình khí chất vừa nghiêm nghị vừa nham hiểm, người lại rất tàn ác, lúc cười đôi mắt đào hoa cũng như biết cười, gây cho người khác cảm giác vô hại, nhưng sự lâu lắng trải qua những năm tháng mài giũa trên người anh ta cũng từng chút một lộ ra.

Ôn Lương Châu mặc dù chưa gặp qua anh ta, nhưng khi qua lại với Thẩm Tư Á ít nhiều cũng có chút hiểu biết, trong chớp mắt phần nào cũng nhận định được thân phận của Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình nheo mày, “Luật sư Ôn?”

Tính khí Ôn Lương Châu đều không phải là tốt, vừa nãy suýt nữa bị hai người mặc đồ đen lôi đi, mà Giang Diệc Đình không hề có ý giúp anh ấy, ngược lại còn đứng bên cạnh nhìn kiểu chế giễu, sắc mặt Ôn Lương Châu lập tức biến thành rất khó coi.

...

Thẩm Tư Á nằm suốt trên giường đến nỗi toàn thân ê ẩm, cô muốn đi loanh quanh, nhưng bị mấy người ngoài cửa chặn lại, nói cô bây giờ đang trong tình thế rất nguy hiểm, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong phòng bệnh, cô tối sầm mặt đóng cửa cái rầm.

Lúc nhận được wechat của Ôn Lương Châu, cô đang lướt weibo.

Ôn Lương Châu nói anh ấy làm việc qua lân cận bệnh viện Nhân Ái, tiện đường đến thăm cô.

Thẩm Tư Á mấy ngày nay đi tới đi lui thứ nhìn thấy đều là mấy khuôn mặt quen thuộc, cô sớm không kiên nhẫn được nữa rồi, nhớ ra gần nữa năm chưa gặp Ôn Lương Châu, Thẩm Tư Á bỗng cảm thấy phấn khởi hẳn.

Thẩm Tư Á vén chăn ra, mở cửa phòng, cô đứng ngay cửa, hai người mặc đồ đen nghe thấy động tĩnh lập tức giơ tay chặn ngang.

Thẩm Tư Á mặt tối sầm, hậm hừ với bọn họ.

Cô ngước mắt, nhìn thấy Ôn Lương Châu đứng trên hành lang, sắc mặt liền trở nên u ám.

Bóng người quay lưng về phía cô rất quen thuộc, chính là người mãi chưa chịu lộ mặt-Giang Diệc Đình.

Thẩm Tư Á mí mắt giật giật, tay vịn chặt vào khung cửa.

Ôn Lương Châu đang nói chuyện với Giang Diệc Đình, ngoài dư ra thêm một bóng dáng, ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ cười mà như không cười.

Ôn Lương Châu đi qua Giang Diệc Đình, tiến thẳng về phía Thẩm Tư Á.

Nhưng bị hai người mặc đồ đen chặn lại.

Anh ấy nheo mắt, sắc mặt không tốt.

Thẩm Tư Á gọi anh ấy, “Anh Ôn.”

Ôn Lương Châu thờ ơ đáp lại một tiếng.

Giang Diệc Đình dáng hơi khựng, quay người lại, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như cũ, nhưng nét long lanh trong đôi mắt biết cười lại nhạt dần.

Thẩm Tư Á không nhìn Giang Diệc Đình, cô chỉ về phía Ôn Lương Châu, nói: “Đây là sư huynh của tôi, anh ấy đến thăm tôi, mấy anh để anh ấy vào đi.”

Hai người chặn trước mặt Ôn Lương Châu nhìn đối phương một cái, bất giác nhìn qua Giang Diệc Đình.

Ôn Lương Châu đột nhiên bật cười, anh ấy lại ngoảnh đầu nhìn Giang Diệc Đình, nụ cười trong ánh mắt tỏa sáng.

Tên Giang Diệc Đình này vừa nãy nói gì cơ?

Anh ta nói không phải chó mèo gì đó đều có thể đến thăm bệnh.

Hơ! Chó mèo ư? Vậy Giang Diệc Đình là cái gì, chó canh cửa?

Thấy bọn họ không động tĩnh, Thẩm Tư Á mặt lạnh, kéo cao âm lượng lên, “Mấy người điếc rồi hả?”

“Để anh ấy vào đi!” Giang Diệc Đình trầm mặc nhìn Thẩm Tư Á, khẩu khí lạnh tanh.

Ôn Lương Châu nhếch khóe môi, đỡ Thẩm Tư Á vào trong phòng.

Giang Diệc Đình lại không nhìn hai người đấy, quay người ra sau, sắc mặt trầm lắng xuống.

“Ôn sư huynh, hôm nay anh đến tìm em không đơn giản chỉ là thăm bệnh thôi đúng không?” Thẩm Tư Á trong tay nâng một cốc nước nóng, chớp mắt nhẹ.

Ôn Lương Châu ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường bệnh, anh ấy mặt không cảm xúc nhìn cô mấy giây, chuyền cho cô chiếc bì da bò trong tay.

Thẩm Tư Á mặt hoài nghi, sau khi xé chiếc bì ra, cô kinh ngạc lật xấp tài liệu trong tay ra, khóe môi càng lúc càng cắn chặt.

Sau cũng cô lạnh lùng cười một tiếng.

“Ha ha ha... “Cô ngưíc đầu lên, cười mà khóe mắt ứa ra nước mắt.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Ôn Lương Châu cũng có mấy phần xao động.

“Em nghĩ nên thế nào đây?”

Ai cũng không ngờ được, Thẩm Tư Á điều tra vụ án này, lại lật lại vụ án cũ cách đây mười mấy năm.

Điều này có được tính là ý trời?

Thẩm Tư Á dựa vào đầu giường, nắm chặt trong tay tài liệu mà Ôn Lương Châu tra ra được, đáy mắt cô giấu đi sự hận thù.

“Em muốn hắn ta tán gia bại sản, cả đời này đều không ngóc đầu lên nổi.”

Thẩm Tư Á đột nhiên nắm lấy tay Ôn Lương Châu, nét mặt khẩn cầu, “sư huynh, anh giúp em có được không?”

Ôn Lương Châu nhìn bàn tay của cô, ánh mắt trầm lặng, hình như đang suy nghĩ.

Thẩm Tư Á biết Ôn Lương Châu có nhiệt huyết, anh ấy làm luật sư chính là muốn trả lại công bằng cho xã hội, người đó chủ đạo vụ án lần này, trước kia còn làm ra nhiều chuyện thất đức như vậy, Ôn Lương Châu đã biết rồi, anh ấy nhất định sẽ không để hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Sư huynh...” Thẩm Tư Á lại gọi một tiếng, người đó không dễ lung lay, cô sợ Ôn Lương Châu cũng không dám đối đầu với hắn.

Ôn Lương Châu ánh mắt thanh thản nhìn vào khóe mắt rưng rưng lệ, vẻ mặt cầu cứu của Thẩm Tư Á, anh ấy đưa tay gỡ tay Thẩm Tư Á ra.

Thẩm Tư Á sắc mặt cứng đờ, nhất quyết lôi lấy tay áo của Ôn Lương Châu.

Ôn Lương Châu và Thẩm Tư Á quen biết nhau ở đại học, hai người đều là người Hoa ra nước ngoài du học, Thẩm Tư Á lúc đó rất khép kín, căn bản là không giao lưu cùng ai, Ôn Lương Châu thông qua bạn cùng phòng của cô mới quen được cô, lúc đó anh cảm thấy cô gái này đôi mắt đau buồn, trong lòng hẳn có chuyện gì đó.

Thẩm Tư Á thích đi du lịch, thường một người mang túi hành lý chứa cả thế giới mà chạy, nơi nào cũng dám xông qua, cô giống như như cây bèo không có gốc rễ, nơi nào cũng không giữ được bước chân cô.

Ôn Lương Châu là người rất lạnh lùng, anh cũng không thích giao du, nhưng hoàn toàn không ngăn cản mình yêu thích cô.

Thông minh, xinh đẹp, nhạy bén, dũng cảm, anh ấy hình như từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp qua cô gái nào tính cách như cô, không biết sợ hãi, dường như tới cái chết cũng không sợ.

Ôn Lương Châu cũng thích du lịch, đặc biệt thích mạo hiểm, bọn họ kết thành cách mạng hữu nghị là sau khi hai người họ quen biết nửa năm, trước kia bọn họ chỉ là gật đầu xã giao, lần đấy anh ấy ở Jungrau Thụy Sĩ đã gặp Thẩm Tư Á, một cô gái như cô đã dám đơn độc đi du lịch trên tuyết, lúc đó Ôn Lương Châu không hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ là cảm thấy cô gái này điên rồi, một ngày nào đó phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ chết không có chỗ chôn thân.

Mà lần này, thật sự xảy ra lở tuyết, Thẩm Tư Á suýt nữa gặp nguy hiểm, là Ôn Lương Châu đã cứu cô.

Hai người bọn họ bị chôn vùi trong núi tuyết, thiết bị liên lạc với bên ngoài đều mất tín hiệu, bọn họ đã không còn sức đi bộ, chỉ có thể đợi cứu trợ.

Thẩm Tư Á nghĩ rằng mình không còn đường sống, bèn cùng với Ôn Lương Châu-đối với cô mà nói chỉ là một người vừa lạ vừa quen nói rất nhiều, nói ra chuyện tình cảm của cô.

Sau đó có hai người đến cứu, Ôn Lương Châu cùng Thẩm Tư Á trải qua sinh tử, sau đó mấy năm, bọn họ du lịch cùng nhau, ngoài Diệp Bạc Hâm ra, Ôn Lương Châu có thể nói là người hiểu cô nhất.

“Được, anh có thể giúp em, nhưng anh có một điều kiện...”

Đôi mắt đen như thiên thạch của Ôn Lương Châu bỗng lấp lánh lên.

Thẩm Tư Á vội vàng gật đầu, “Chỉ cần có thể khiến hắn bị báo ứng, bất kể là gì em cũng đều đồng ý với anh!”

Những đường nét trên khuôn mặt Ôn Lương Châu trở nên mạnh mẽ.

Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói liền ngay.

Thẩm Tư Á rơi vào trong chấn động mà Ôn Lương Châu đem đến cho cô, cả người đều toát lên vẻ đau buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.