Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 184: Chương 184




Kiêu căng thái quá, đàn ông sẽ cảm thấy vô vị.

Giang Diệc Đình buông đôi tay đang ấn giữa lông mày, vẫy tay hướng về bọn họ, “Các người đi trước đi.”

Giọng điệu của anh ta không dễ để xen vào, nói xong hai tay gập lại, giơ tay chống lên đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước cửa.

Thấy bóng dáng, bọn họ liền vội vã đứng dậy, lúc đi qua Thẩm Tư Á, không tránh khỏi những ánh mắt liếc nhìn cô.

Thẩm Tư Á nghiêng người, hít thở nhẹ nhàng.

Cô không sợ Giang Diệc Đình, không tỏ ra không sợ những người này.

Lại gần bọn họ, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.

Giang Diệc Đình sắc mặt lạnh lùng, dường như mệt mỏi đến cực độ, thân hình cao to trầm lặng ngồi trên ghế sofa, trong tận ánh mắt như giấu kín một chuyện gì đó.

Anh không nói năng gì, chỉ nhìn cô.

Thẩm Tư Á bị anh nhìn đến ngứa ngáy da đầu, cô cắn môi, do dự một lát mới nghĩ ra cách để diễn dãi.

“Giang Diệc Đình, tôi muốn liên lạc với bên ngoài, tôi không phải là đầy tớ của anh, tôi không thể cô lập với bên ngoài!”

Vừa nãy gặp Hạ Thiên Cửu, cô mới biết Giang Diệc Đình sai người chặn tín hiệu khu vực này, hơn nữa bọn họ còn có những máy móc truyền tin chuyên dụng, không tiếp nhận những ảnh hưởng của khu vực.

Giang Diệc Đình đứng dậy cười lạnh nhạt, hai tay xỏ vào túi, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Tôi nhớ là bây giờ cô muốn có một thanh phận rõ ràng, cô ở đây sống nhờ ở đậu, cô dựa vào cái gì mà hung hăng với tôi? Thẩm Tư Á, ngoài tôi ra không ai có thể giúp nổi cô đâu.”

Giang Diệc Đình đến bên cạnh Thẩm Tư Á, duỗi tay véo lấy cằm hất đầu cô ngẩng lên.

Thẩm Tư Á muốn lùi về sau, bị anh ta kéo eo lại, sắc mặt Giang Diệc Đình hơi giận dỗi, dùng lực kéo lấy eo cô, cô liền ngã vào người anh ta.

“Giang Diệc Đình! Buông tôi ra.” Thẩm Tư Á lòng đầy căm phẫn, ánh mắt trong veo nổi lửa, từng câu từng chữ hùng hổ hăm dọa.

Giang Diệc Đình lạnh lùng nhìn cô, cặp mắt màu nâu với những tia sáng đầy mạnh mẽ.

Thẩm Tư Á vừa vùng vẫy vừa khiêu khích, “Cho dù tôi chết thì liên quan gì đến anh? Giang Diệc Đình, là ai đã nói không còn tình nghĩa gì với tôi, hành động bây giờ của anh sẽ làm tôi hiểu lầm rằng anh vẫn còn quan tâm đến tôi đấy.”

Giang Diệc Đình khựng lại, cặp lông mi dài rủ xuống che đi sự háo hức cuồn cuộn trong tận đáy mắt.

Thẩm Tư Á nhân cơ hội đẩy anh ta ra, cặp mắt không hiểu sao đau nhói, sắc mặt từ từ tối dần lại.

Đối với anh ta... cô ít nhiều vẫn có kỳ vọng.

Bao nhiêu lần nói bản thân từ bỏ, nhưng mỗi lần vướng víu tới anh, cô vẫn sẽ không chịu nổi động lòng...

Thẩm Tư Á xoay mình cười lạnh nhạt, cô đặt tay lên nắm cửa, hạ mắt xuống.

“Giang Diệc Đình, tôi không cần sự bố thí của anh, không cần lòng thương hại của anh, tôi sẽ mãi không ý lại vào người khác, lúc anh không ở bên tôi, tôi cũng sống rất tốt, bây giờ tôi vẫn không cần anh...”

Cô ngừng một lúc, hít một hơi thật sâu rồi khẽ cười, “Thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa...”

Thẩm Tư Á mở cửa đến phòng sách.

Giang Diệc Đình sắc mặt khó coi, nhau mày, khuôn mặt nén xuống đến độ có thể giọt nước ra, trong ánh mắt tràn đầy giận dữ.

Anh ta bước vài bước đến trước bàn sách, giơ tay lên cao, máy tính, văn kiện, ly trà trên bàn bị anh hất hết xuống đất.

Cố Nhĩ Tư đứng trước cửa, nghe tiếng động “Loảng xoảng” từ trong phòng sách vọng lại, mí mắt chợt khẽ rung.

Thẩm Tư Á dừng bước, không quay đầu lại, cúi đầu đi về phòng mình.

“Ôi, chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?”

Một tiếng cười vang lên.

Cố Nhĩ Tư đang dưới lầu, nhìn theo phía tiếng động.

Hạ Thiên cửu mặc một chiếc áo ngủ màu hồng đậm, tóc tai bù xù từ trên lầu đi xuống.

Trong góc mắt Cố Nhĩ Tư chợt giật nhẹ, “Cô không thể chú ý hình tượng một chút được sao?”

Mặc áo ngủ đi trong nhà như vậy, cô thật làm cho những người đàn ông trong biệt thự mù mắt sao?

Hạ Thiên Cửu cảm thấy không có gì sai, chiếc áo ngủ cô mặc lại không hở hang, những chổ cần che đã che hết rồi, cô nhún nhún vai, cười như không có gì.

Hạ Thiên Cửu xoay người đi đến bên Cố Nhĩ Tư, đưa tay lên ngực anh ta, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, nhẹ nhàng lay động, cô kiễng ngón chân lên, thổi một hơi trên gò má anh ta, cười vô cùng ấm áp.

“Sao thế, A Cố, anh bị tôi mê hoặc rồi sao?”

Cố Nhĩ Tư thật sự chưa từng gặp qua một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, mặc dù bị cô trêu ghẹo quen rồi nhưng mặt anh vẫn đỏ ửng lên.

Cố Nhĩ Tư giơ tay chụp lấy cánh tay cô, kéo cô ra.

Hạ Thiên Cửu dáng vẻ lảo đảo, suýt nữa bị anh ta xô ngã.

Cô đứng vững lại, dụi dụi cánh tay đỏ ửng, bĩu môi tức giận.

“Thật sự không ngờ đàn ông mấy người nghĩ như thế nào, phụ nữ xinh đẹp đã chủ động ngã vào lòng, các người vẫn có thể chịu đựng được.”

Chân Cố Nhĩ Tư bỗng loạng choạng, suýt nữa té xuống lầu.

Anh ta xoay người nhìn lên lầu.

“Tiểu thư Thẩm vào phòng sách làm loạn là do cô sao?”

Hạ Thiên Cửu cười thích thú, cô hạ tay xuống, đặt hai tay lên lan can, cúi người xuống, nhau mày nhìn Cố Nhĩ Tư đứng ở cửa cầu thang.

“Đừng nói khó nghe như vậy mà, tôi như vậy không phải là muốn tốt cho đại ca sao? Tôi không hiểu đại ca rốt cuộc nghĩ như thế nào, rõ ràng thích tiểu thư Thẩm như vậy mà lại khăng khăng để cô ta đi. Đợi đến ngày nào đó tiểu thư Thẩm thật sự đi rồi, tôi xem anh ấy có hối hận cả ruột gan hay không?”

Phụ nữ bên cạnh Giang Diệc Đình rất nhiều, nhưng dường như đều chỉ là một món hàng để mua vui, duy chỉ có Thẩm Tư Á là đặc biệt nhất. Bọn họ đều có thể nhìn thấu được, chỉ là không biết Giang Diệc Đình rốt cuộc đang băn khoan đều gì, anh ta muốn có một người phụ nữ, không phải như chuyện trở bàn tay thôi sao?

Huống hồ Thẩm Tư Á cũng có tình cảm với anh ta, chỉ cần anh ta nói một câu thì Thẩm Tư Á không phải là của anh ta sao?

“Hạ Thiên Cửu, chuyện riêng của đại ca cô bớt nhúng tay vào đi, anh ấy có suy nghĩ của mình. Ngày nào đó cô làm hỏng chuyện, cẩn thận đại ca lột da cô đấy!” Cố Nhĩ Tư không suy nghĩ như thế, Giang Diệc Đình bảo anh ta làm gì anh sẽ làm cái đó, không giống như Hạ Thiên Cửu cậy Giang Diệc Đình nể mặt cô, sau lưng làm những việc lén lút.

Hạ Thiên Cửu chỉ cười, “A Cố, nhưng anh lại liên quan đến tôi, làm sao đây nhỉ? Anh đáng yêu như này, tôi thật sự muốn yêu anh rồi, vậy thì phiền phức rồi.”

Cô ta lại nói năng điên cuồng, Cố Nhĩ Tư cười lạnh nhạt.

Hạ Thiên Cửu cũng không giận dỗi gì, chạy xuống dưới lầu.

“A Cố, anh với đại ca quen biết lâu chưa? Trước khi Tiểu Thư Thẩm với đại ca quen nhau hả? Có phải anh biết giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào, anh nhanh nói cho tôi biết đi.”

Mười mấy phút sau, Thẩm Tư Á bị người ngăn lại trước cổng.

Cô muốn rời đi, nhưng những người này lại nói đây là yêu cầu của Giang Diệc Đình, cô chỉ có thể ở trong biệt thự, không có sự đồng ý của Giang Diệc Đình cô không thể rời khỏi.

Thẩm Tư Á cắn răng chịu đựng, quay người lại liền bắt gặp Giang Diệc Đình đang đứng ở phía sau.

Anh ta cười châm biếm, “Thẩm Tư Á, cô không sợ chết nhưng cô không sợ liên lụy đến Diệp Bạc Hâm à?”

...

Diệp Thanh Vũ hôm nay đến bước đường cùng, hội đồng quản trị nói rằng cô không có năng lực thu hồi vốn, cổ phiếu công ty lại hạ xuống, nếu cô không nghĩ ra cách, nửa tháng sau cô sẽ bị cách chức tổng giám đốc.

Cô ngồi trên vị trí này đã được ba năm rồi, đã tiêu tốn toàn bộ tâm huyết, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được.

Diệp Thanh Vũ đi vào ngõ cụt, nghĩ đến sự trớ trêu của Diệp Bạc Hâm, cuối cùng không thể cắn răng quyết định từ bỏ.

Lạc Thời nhận được điện thoại của Diệp Thanh Vũ đã rất ngạc nhiên, anh nhau mày giơ tay nói với trợ lý lịch trình chuyến đi tạm dừng một lát rồi đứng dậy trả lời điện thoại.

Mấy phút sau, Lạc Thời đẩy điện thoại cho trợ lý, để anh ta từ chối buổi tiệc tối nay.

Bữa tiệc tối nay vốn dĩ là Lạc Thời hẹn một nhóm người kinh doanh thương lượng dự án mới.

Bàn bạc kinh doanh trên bàn rượu sẽ thấy được thành ý.

Trợ lý mặc dù nghi ngờ hành động này của ông ta, nhưng vẫn xin lỗi đối phương hủy bỏ buổi tiệc tối nay.

Địa điểm là do Diệp Thanh Vũ chọn, là một nhà hàng Pháp nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, rất phù hợp với tính cách của Diệp Thanh Vũ.

Thời gian đã hẹn là 7 rưỡi tối nay, Diệp Thanh Vũ vì muốn thể hiện thành ý, nên đã đến trước nửa tiếng đồng hồ.

Lạc Thời đến trước mười mấy phút so với giờ hẹn, vừa mới ném chìa khóa cho cậu em trai đổ xe liền nhìn thấy người phụ nữ đang nhìn chăm chú vào màn hình di động ngồi bên cửa sổ.

Tối nay Diệp Thanh Vũ không mặc bộ đồ công sở cũ kỹ, thay vào đó mặc một chiếc váy dài màu đen gợi cảm, toát lên dáng vẻ toàn bộ cơ thể của cô, chiếc váy dài này làm cho cô trông có vẻ cao hơn.

Trên cổ áo màu trắng cô đang mang một chiếc vòng cổ màu xanh, cổ cô dài mảnh trông rất xinh đẹp. Dưới ánh đèn, viên đá quý màu xanh phản chiếu ánh sáng chói lóa.

Lạc Thời nhếch miệng cười, thu lại ánh mắt rồi cười bật lên.

Lạc gia mặc dù làm giải trí phim ảnh truyền hình, nhưng trong giới kinh doanh, Lạc Tam Thiếu lại có mối quan hệ thông gia với Diệp thị trong giới kiến trúc, rất nhiều tin đồn truyền đến tai Lạc Thời.

Nghe nói tiền vốn Diệp thị xảy ra vấn đề, bây giờ không ngân hàng nào chịu cho vay, những dự án lớn của Diệp thị đều ngừng tiến hành, bây giờ điều tệ nhất cuối cùng cũng phải làm, họ đã tuyên bố phá sản.

Tham vọng phát triển của Diệp thị đến độ rõ ràng biết là mình xảy ra vấn đề lại vẫn đi gặm Trác Nam cái tên cứng rắn đó.

Dự án của Trác Nam giống như ép chết bó rơm cuối cùng của lạc đà.

Diệp thị tự tìm đến cái chết.

Ngân hàng không cho Diệp thị vay tiền là sự lo ngại của họ, cơ chế quản lý nội bộ của Diệp thị có vấn đề, cho dù việc gây quỹ này thành công, trải qua khó khăn này thì sau này vẫn sẽ xảy ra vấn đề, giống như một lỗ trống không thể lấp đầy, đóng bao nhiêu tiền vào đều như cái phao.

Người ngoài thấy rất rõ, nội bộ Diệp thị lại không cảnh giác.

Vì thế, ai sẽ đi làm công tử Bạc Liêu, chịu bỏ tiền ra vì lợi ích chung đây?

“Ôi! Đại tiểu thư tối nay tính bằng bất cứ giá nào quyến rũ tôi ư?”

Lạc Thời theo sự hướng dẫn nhân viên đến bên bàn, Diệp Thanh Vũ vẫn đang chăm chú nhìn vào hình ảnh xu hướng cổ phiếu trên màn hình điện thoại, khuyên tai đeo trên tai cô khẽ rung lấp lánh ánh sáng.

Lạc Thời chưa vội ngồi xuống, xỏ tay vào túi liếc nhìn vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta.

Sau khi Lạc Tam Thiếu có vị hôn thê, trong lòng bớt phúng túng hơn nhiều, những tin tức bê bối tình dục cũng ít đi, cũng không thích ra ngoài chơi bời nữa, lúc trước những công tử chơi với nhau đều nói đây công lao của chị dâu tương lai.

Những người đàn ông Lạc gia đều thuộc loại phong lưu.

Lạc Thời nghe được những tin đồn này cũng chỉ cười cho qua, người khác nói vợ anh ta như ếch ngồi đáy giếng, tương lai anh ta sẽ chịu thiệt, anh ta cười trong hạnh phúc nói rằng mấy người không hiểu được một con chó đơn độc.

Từ đó, trên người Lạc Tam Thiếu rất nhiều biệt danh thích thể hiện tình yêu.

Điều làm người ta hiếu kỳ đó là vị hôn thê của Lạc Tam Thiếu đang che giấu cuối cùng là thiên kim tiểu thư nhà nào lại lấy được lòng của công tử thường có mối quan hệ bất chính này, càng hiếu kỳ hơn vị hôn thê bí mật của Lạc Tam Thiếu.

Diệp Thanh Vũ nhau mày, để điện thoại sang một bên, trong lòng mặc dù không muốn trêu đùa với Lạc Thời, lại cố gắng chịu đựng.

“Màu sắc món ăn ở đây rất đặc sắc, tôi nghĩ hợp với khẩu vị vủa Lạc tổng.”

Lạc Thời nhếch mày, cởi áo vest ngoài ra đưa cho người hầu đứng bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, Lạc thị cẩn thận cởi khuy nút trên tay áo, mọi cử chỉ đều tao nhã đến mê người.

Giống với thân phận bọn họ, từ nhỏ được giáo dục, làm cho bọn họ bất cứ lúc nào đều có lễ nghi.

“Gọi Lạc tổng xa lạ quá nhỉ?” Lạc thời cầm menu, mỉm cười hơn trên khóe môi, “Làm sao nói mối quan hệ của chúng ta là hôn thê hôn phu chứ, hôm nay nếu cô lấy thân phận kinh doanh mời tôi đi ăn...”

Lạc Thời ngẩng cặp mắt đen nhánh lên, trong ánh mắt không có ý cười đùa, anh ta gấp menu lại, “Tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải ăn cơm, tối nay tôi hủy hẹn chỉ là muốn được nhìn mặt của vị hôn thê mình, nói thế nào nhỉ, tiền không thể kiếm được nữa, hay là bỏ qua tiền bạc mà cảm nhận được vị hôn thê, vậy thì là sai lầm lớn rồi.”

Lạc Thời nghiêng người, chăm chú nhìn thẳng Diệp Thanh Vũ, “Cô nói xem?”

Diệp Thanh Vũ không biết Lạc Thời đang nghĩ gì, tâm tư của người này thật sự rất sâu xa, cô không thích tiếp xúc với Lạc Thời, vì Lạc Thời thích khống chế toàn bộ, thích bỡn cợt lòng người, mà cô... chơi không nổi.

Lạc Thời thấy sắc mặt cô trong chớp mắt biến đổi, chỉ cười nhẹ một tiếng, chống tay lên bàn đứng dậy.

“Diệp Thanh Vũ, cúi đầu với người khác thực ra cũng không khó đến vậy, phụ nữ có lúc mềm yếu một chút, ngược lại sẽ làm người khác thương hại. Đừng kiêu căng như thế! Đàn ông thích chinh phục loại phụ nữ như cô đấy, nhưng kiêu căng thái quá, đàn ông sẽ cảm thấy vô vị, hiểu chứ?”

Lạc Thời nói xong, không nhìn lại Diệp Thanh Vũ xoay người rời đi.

Diệp Thanh Vũ cầm khăn giấy trong tay, sau khi do dự, cô nhìn Lạc Thời quay đi, cô biết rằng bây giờ chỉ có Lạc Thời đầu tư vào Diệp thị, Diệp thị mới có thể trở lại, bỏ qua cơ hội lần này, Diệp thị khó mà đổi đời.

“Đợi một chút!”

Diệp Thanh Vũ nghe thấy thanh âm đau lòng của mình, tất cả bối rối biến thành cơn giận dữ mạnh mẽ, sắc mặt đỏ ửng lên.

Cô bỗng đứng dậy, ngón tay bấu lấy góc bàn, nhìn bóng lưng của Lạc Thời, “Lạc Thời, giúp tôi một tay đi.”

Lạc Thời khẽ cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Đại tiểu thư, Lạc Thời tôi chỉ là một thương nhân, thương nhân từ trước đến giờ không mua bán, Diệp thị hôm nay gặp tình trạng gì trong lòng cô cũng hiểu rõ...”

Lạc Thời đang thương thảo điều kiện, đào một cái hộ để cô nhảy vào, cô hiểu.

Diệp Thanh Vũ từ từ nhắm mắt lại líu ríu, “Anh muốn gì?”

Nụ cười trong đáy mắt của Lạc Thời càng mãnh liệt hơn, anh ta thích nhìn thấy dáng vẻ con mồi bị dồn đến bước đường cùng.

“Kết hôn với tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.