Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh hình trái tim Cartier, trên hộp nhung đỏ, viên kim cương màu xanh được đặt ở giữa, phản chiếu ánh sáng xanh dưới ánh sáng đèn rực rỡ.
Các móng vuốt ba đầu được thiết lập với một viên kim cương màu xanh vững chắc, cánh tay xoắn là thanh lịch và tròn trịa.
Vừa nhìn, Diệp Bạc Hâm đã thích rồi, tim đập lệch nhịp, tiết tấu náo loạn trong lồng ngực.
“Tiên sinh, ánh mắt của ngài thật tốt, được thiết kế lấy tên là tình yêu độc nhất, chiếc nhẫn kim cương này được thiết kế bởi nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng của Cartier, cô Paloma, chiếc nhẫn kim cương này là chiếc nhẫn kim cương chính trong series tình yêu của cô được thiết kế trong năm nay, do giá cao và phiên bản giới hạn, chúng tôi là cửa hàng trang sức duy nhất trên thị trường nội địa có kiểu vòng này.”
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tập Vị Nam, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đeo găng tay vào, lấy chiếc nhẫn trong quầy ra.
Cô đẩy chiếc hộp nhung đỏ về phía trước mặt Diệp Bạc Hâm.
Tập Vị Nam một thân trang phục đơn giản mà xa xỉ, khí chất Diệp Bạc Hâm lại xuất chúng.
Đôi mắt nhân viên loé sáng, càng nỗ lực giới thiệu.
“Hình trái tim lãng mạn thực sự tin tưởng, ba móng ba đầu vững chắc cho hạnh phúc của tình yêu, từng chi tiết chiếc nhẫn kim cương để nói “I love you, từ đáy lòng mãi không đổi “, đặt mũi khoan chính trong trái tim của bạn, tình yêu là đặt bạn vào tận đáy lòng, dùng tâm bảo vệ tốt cho bạn. Các móng vuốt ba đầu được thiết lập để đại diện cho lời hứa cho bạn, sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Vòng nhẫn thanh lịch và tròn trịa, có nghĩa là để lại sự thoải mái cho bạn, người sẽ đi cùng tôi qua con đường dài.”
“Năm tháng dài lâu, đây chính là tình yêu độc nhất mà tôi muốn.Viên kim cương màu xanh lam, một đời chỉ dành cho môtn người, lấy tên của tôi, đeo lên ngón tay bạn, một đời bầu bạn, một kiếp đi theo.”
Nhân viên vừa chỉ vào chiếc nhẫn giải thích, vừa quan sát sắc mặt của Diệp Bạc Hâm.
Quan trọng nhất là phụ nữ thích, đàn ông mới sẵn sàng bỏ tiền mua.
Diệp Bạc Hâm buông tay của Tập Vị Nam, nghiêng người xuống, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ khoá chặt trên chiếc nhẫn.
Ngoài khuyên tai, cô rất ít khi đeo trang sức, trên cổ không có dây chuyền, đầu ngón tay trống trơn.
Không phải mua không nổi, mà là ghét phiền phức.
Nhưng vừa nhìn, cô liền cảm thấy bản thân khó dịch chuyển tầm mắt.
“Thích?” Hai tay Tập Vị Nam cho vào túi quần, đôi lông mày đen rậm hơi giương lên, khoé miệng cong lên nhàn nhạt.
“Ừm.” Diệp Bạc Hâm nhẹ giọng trả lời một tiếng, trong vô thức ngay cả hơi thở cũng xem nhẹ rồi.
Tập Vị Nam nhìn cô lộ ra thần sắc khao khát, giống như một đứa trẻ đòi người lớn cho ăn kẹo, thuần khiết mà tự nhiên, đôi mắt cô trong veo đẹp đẽ.
Trái tim anh mềm rồi, giơ tay lên giúp cô vén mái tóc hai bên má ra sau tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát khuyên tai mà cô đeo trên dáy tai, động tác rất thân mật rất vụng về, nhưng anh đã la rất quen thuộc rồi.
Diệp Bạc Hâm cũng đã quen với anh bất cứ lúc nào cũng vuốt ve mặt cô, sờ sờ tai cô, không mảy may một chút không tự do nào.
“Loại kiểu dáng này có nhẫn đôi không?” Tập Vị Nam nâng mắt lên, ánh ấm áp trong đáy mắt biến mất, chỉ còn sắc lạnh.
“A?”Nhân viên bán hàng bị cám dỗ bởi nụ cười ấm áp và quyến rũ của anh, nghe thấy giọng nói thuần phác ép người khác của anh, lúc này mới từ kinh ngạc hồi phục tinh thần.
Người đàn ông này... Vậy mà có thể sử dụng lạnh lùng và ấm áp một cách hoàn hảo đến mức này, những ngôi sao diễn viên cũng không thể diễn xuất tốt như anh, một giây trước là ấm áp tình cảm, một giây sau lập tức lạnh lùng xa cách.
Cô gái này có bao nhiêu may mắn mới có thể được người đàn ông xuất chúng này nhìn trúng?
Nhẫn đôi?
Diệp Bạc Hâm bị hai từ nhẫn đôi này kéo lực chú ý cô vô thức nhìn ngón tay vô danh trên tay trái, đầu ngón tay động đậy.
Khoé mắt lướt qua miếng nhãn gắn bên cạnh chiếc nhẫn.
Cô âm thầm đếm ngược, đôi mắt từ từ mở to.
Bảy chữ số!
Một chiếc nhẫn cần bảy chữ số!
Vì sao không đi ăn cướp a?
Có tiền cũng không phải phá như vậy a.
“Xin lỗi tiên sinh, loại này không có nhẫn cưới, chỉ có nhẫn của nữ...” Nhân viên cười xin lỗi.
Nhẫn cưới?
Một người đàn ông phong thế tuấn tú vậy mà muốn kết hôn rồi? Cùng với cô gái này?
Diệp Bạc Hâm thu lại không nỡ trong đáy mắt, túm lấy ngón tay Tập Vị Nam, hướng phía anh lắc đầu.
Tập Vị Nam không hiểu, cô rõ ràng là rất thích, vì sao lắc đầu?
“Thử một chút?”
“Không đâu, đeo vào không tiện.” Cô điên rồi mới đem chiếc nhẫn mấy trăm vạn đeo lên tay, lỡ như bị cướp mất, cô không phải sẽ đau lòng chết sao?
Mấy trăm vạn đối với Diệp gia hay Tô gia không phải là con số lớn, nhưng đối với cô mà nói lại là chữ số thiên văn.
“Tiểu thư, chiếc nhẫn này rất hợp với khí chất của cô, uyển chuyển đẹp đẽ cô đeo vào chắc chắn sẽ tôn lên khí chất xinh đẹp của cô...” Nhân viên thấy cô lắc đầu, vội vàng gấp gáp, một hoá đơn mấy trăm vạn, hoa hồng ba phần trăm, bán được đơn này tiền lương một một năm bằng tiền thưởng rồi.
Người đàn ông này muốn nhẫn cưới, loại này không có nhẫn cưới, anh còn muốn để cô gái thử, cô gái mở miệng nói thích, anh liền nhất định mua về, gặp được người đàn ông chịu chi tiền cho phụ nữ như vậy, cô gái này vì sao còn lắc đầu?
Nhân viên sợ cô từ chối, trực tiếp lấy nhẫn ra.
Diệp Bạc Hâm chau mày, cô không thích bị người ta miễn cưỡng, cô cũng không thích thái độ nhiệt tình thái quá của nhân viên.
Cô thu ngón tay lại, Tập Vị Nam ghé vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào dây thần kinh của cô.
“Thử trước đi, nếu hợp, sẽ kêu bọn họ đặt làm một cái nhẫn giống như vậy của nam, làm thành một đôi, đến lúc hôn lễ sẽ dùng.”
Hôn lễ?
Vừa là nhẫn cưới vừa là hôn lễ?
Diệp Bạc Hâm chấn động nhìn anh, cô còn chưa gặp qua gia đình của anh, không biết gia đình anh có chấp nhận cô hay không, anh bây giờ nghĩ tới chuyện hôn lễ rồi?
Cô cho rằng, nhận giấy chứng nhận là được rồi, chưa nghĩ qua tổ chức một hôn lễ.
Hôn lễ chỉ là hình thức, hạnh phúc của Diệp Bạc Hâm cô đã nắm trong tay rồi, không cần lời chúc người khác.
Các cô gái phần lớn đều có một hôn lễ mơ mộng, nhưng mà cô thì không, chưa từng nghĩ qua phải mang lên váy cưới, cầm tay của một người đàn ông ở trong lễ đường tuyên thệ.
“Em...” Diệp Bạc Hâm phát hiện trong giọng nói lắp bắp của của bản thân, có cảm động, hôn lễ... nếu như là anh, cô đồng ý giống như con khỉ bị mọi người vây quanh.
Nhân viên yêu cầu cô mặc một chiếc găng tay trong suốt màu trắng mỏng, Tập Vị Nam cũng mang một chiếc găng tay nam, tay trái nắm tay của cô, tay phải cầm chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón đeo nhẫn của cô.
Ngón tay cô quá gầy, vòng của chiếc nhẫn quá lớn.
“Rộng rồi.” trong đồng tử đen sâu của Tập Vị Nam lộ vẻ tiếc nuối.
Tay của Diệp Bạc Hâm thon dài, ngón tay xanh tươi, vừa trắng vừa mềm mại, sau khi đeo chiếc nhẫn, mặc dù lỏng lẻo, nhưng không thể phủ nhận, nhẫn kim cương như tailor-made cho cô ấy, kim cương màu xanh lam, rất hợp với nước da và khí chất yên tĩnh của cô.
“Không sao đâu tiên sinh, chỗ chúng tôi có thể tuỳ chỉnh nó, nếu như anh có yêu cầu, chúng tôi có thể liên hệ nhà thiết kế, để cô ấy thiết kế ra một chiếc nhẫn cưới cùng kiểu dáng này, lấy số đo của các vị.”
“Không cần đâu!” Tập Vị Nam còn chưa nói gì, Diệp Bạc Hâm đã giành nói trước, một chiếc là bảy con số, một đôi biến thành tám con số, bọn họ giống như cái đầu rỗng lớn sao?Nhẫn lại không thể ăn, xem bọn họ là ngốc à, đeo lên tay mấy trăm vạn.
“Tiên sinh...”
Diệp Bạc Hâm cởi chiếc nhẫn ra, bỏ vào trong hộp, kéo Tập Vị Nam muốn đi.
Ở dưới cầu thang cuốn tầng một, có người từ cửa xoay bước vào, một thân ảnh màu trắng, một thân ảnh màu đỏ.
“ầy, đây không phải Diệp nhị tiểu thư sao?”
Đột nhiên, sau lưng truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ lại mỉa mai đến chói tai, kèm theo là tiếng hừ lạnh từ trong mũi.
Diệp Bạc Hâm dừng bước, mắt đầy ngạc nhiên.
Cô quay người, từ từ buông tay Tập Vị Nam, cô cao một mét bảy, đứng trước mặt cô gái mặc bộ đầm màu đỏ, cao hơn nửa cái đầu.
Cô liếc nhìn cô gái giả tư thế phụ nữ, đường lớn nhà rộng, thật sự đi đâu cũng gặp phải vô gái này lần trước giáo huấn chưa đủ?
Đôi mắt của An Mẫn Oanh thâm độc, cô cười lạnh bước qua, trên người cô mặc một chiếc váy màu đỏ với màu sắc tươi sáng, một phong cách mới lạ, khoét lưng, kiểu dánh cúp ngực, đôi vai trắn nõn quyến rũ hợp với xương quai xanh đẹp đẽ, mười phần quyến rũ gợi cảm, trên mặt trang điểm tinh tế, toàn thân toát lên vẻ cao quý.
Vẻ đẹp của cô, so với Diệp Bạc Hâm không phân cao thấp, đáng tiếc nụ cười bị móp méo trên mặt cô lại phá hỏng nét đẹp của cô.
Lại là người đàn ông này?trong mắt An Mẫn Oanh lộ vẻ không can tâm, dựa vào cái gì cô gái ti tiện này có thể phối với người đàn ông tuấn tú này?
Đối với Tập Vị Nam, An Mẫn Oanh có chút sợ hãi.
Ánh mắt anh quá lạnh, một thân khí phách ép người.
Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không muốn quan tâm cô, nhưng lúc cô ta bước qua, cố ý va vào vai của Diệp Bạc Hâm.
Không phải rất đau, nhưng lại khiến người ta thở ra giận dữ.
Tập Vị Nam chau mày, anh ghét ngữ khí của cô gái này.
Thấy Diệp Bạc Hâm bị đụng phải, sắc mặt anh hơi trầm, giơ tay ra ôm cô lại.
Diệp Bạc Hâm đối mặt với đôi mắt âm trầm của anh, bất động thanh sắc nắm lấy bàn tay đang từ từ nắm chặt của anh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà tự tin.
Tập Vị Nam tin tưởng cô, thở ra một hơi giận dữ.
Anh sẽ không đánh con gái, nhưng mà giáo huấn nên có, anh sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cô có thể giải quyết, vậy anh buông tay để cô đi giải quyết.
“Ha!An tiểu thư, cà phê lần trước ngon chứ?”Diệp Bạc Hâm nhếch mày, vừa mở miệng liền khiêu khích.
Sắc mặt An Mẫn Oanh nháy mắt biến đen, mấy ngày trước con tiện nhân này tạt cà phê lên người cô, hại cô mất hết mặt mũi, không biết ai đem hình ảnh cô cùng vị khách khác cãi nhau lên Weibo, dân mạng bây giờ tâm lý phong trào rất kịch liệt, nhìn cô mặc một thân đồ hiệu, ngang bướng lại kiêu ngạo, tất cả mọi người đều đứng lên chỉ trích cô, còn đem người cô lên thanh tìm kiếm, mở Weibo của cô ra, cô bình thường đắc tội không ít người, những người kia phát tán tin tức ra, hại cô bị bố mẹ la mắng một trận, mấy ngày nay cô không dám ra đường, sợ bị người ta nhận ra.
“Diệp Bạc Hâm!Cô!” sắc mặt An Mẫn Oanh biến rồi biến hận không thể xé rách miệng cô ra, nhưng nhớ tới lần trước lực đạo của tay cô, cô không phải là đối thủ của cô ta, cũng không dám gây chuyện nữa.
Bố mẹ cô buông lời cay độc, nếu như cô còn gây chuyện, sẽ đưa cô tới nước Mỹ du học, cô ghét nhất là nước Mỹ, kệ cô dfi du học còn không bằng kêu cô đi chết, một chút tự do cũng không có.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, ôm hai cánh tay, đợi cô phát hoả.
Tất nhiên, An Mẫn Oanh đột nhiên nhẫn xuống.
Cô cầm chiếc nhẫn lúc nãy Diệp Bạc Hâm xem qua.
“Này, tiểu thư, cô không thể trực tiếp dùng tay cầm...”Nhân viên nhìn thấy tình hình không ổn, muốn trốn qua một bên, nhưng quên chưa thu lại nhẫn kim cương vào tủ, thấy An Mẫn Oanh trực tiếp dùng tay cầm lên, cô gấp gáp hét lên.
An Mẫn Oanh khinh thường trừng mắt nhìn cô, “Hét lên cái gì?Chẳng qua là một chiếc nhẫn sao?Tôi mua là được rồi.”
Khoé miệng An Mẫn Oanh chứa đầy lạnh lùng, quay qua Diệp Bạc Hâm, khinh thường ở đáy mắt càng phát ra nhiều hơn “Không giống một số người, trong nhà sắp phá sản rồi, còn có tâm tư ra ngoài dạo phố.”