“Cậu sao lại ở đây?” Không phải nói cí hẹn sao?
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua vai cô, hơi hơi phiến vị, rơi trên vị công tử bên cạnh cô.
Ngồi đối diện với cô là một người đàn, không phải Giang Diệc Đình, cô vốn dĩ cho rằng, tối nay Thẩm Tư Á hẹn là Giang Diệc Đình, không ngờ rằng lại là một người đàn ông lạ, còn là loại tuyệt đẹp như vậy.
Chỉ là... Diệp Bạc Hâm không thích ánh mắt của anh...
Đuôi mắt giương lên, đồng tử lưu chuyển lộ ra sự khinh thường, vừa xẹt qua qua, nhưng bị Diệp Bạc Hâm nhìn thấy rồi.
Đối với một người con gái lần đầu tiên gặp mặt lộ ra loại ánh mắt như vậy, rõ ràng rất không lịch sự.
Có thể, đây cũng là cùng loại với Hứa Như Sơ, ánh mắt câu nệ thế tục của quái thai.
“Hẹn hò a...” Thẩm Tư Á không mảy may che đậy, lông mày nhếch lên, lách qua đứng một bên, ánh mắt rơi trên người Hứa Như Sơ khoé miệng đang cong lên ý cười.
Không thể không nói, Diệp Bạc Hâm cô quen biết đàn ông, người nào cũng là nhân vật không tầm thường, ánh sáng diện mạo bên ngoài đều vượt qua đường ngăn trình độ, IQ thì không cần phải bàn nữa.
“Bạn yêu à, không giới thiệu người đứng canhn cậu sao?” Diệp Bạc Hâm ra hiệu nháy mắt, trên cánh tay của Diệp Bạc Hâm cấu nột cái.
Diệp Bạc Hâm đau “á” một tiếng, thu lại ánh mắt.
Đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Thẩm Tư Á, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, một cánh tay đặt lên vai cô, bị người ta nhẹ nhàng kéo vào, cô dường như dựa vào lòng ngực của Hứa Như Sơ.
Cô nhìn cánh tay đặt lên vai cô như không dùng lực, nhưng lại khiến cố giãy ra không được, nhất thời ngạc nhiên nâng mắt lên.
Hứa Như Sơ cúi đầu, cười như không cười nhìn cô, loại cười ý vị không rõ ràng, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Diệp Bạc Hâm một thân hung dữ, cùng lúc đó, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.
Cảnh này quá quen thuộc rồi, có mộc hữu?
Lúc cô học lớp mười, Hứa Như Sơ mặc một bộ punk, cũng ôm vai cô như vậy, đi một vòng trong khuôn viên trường, ngày hôm sau cả trường cấp ba đều điên cuồng truyền tin, một nữ sinh nào đó lớp mười bắt cặp với thanh niên xã hội, tràn đầy ân ái trong khuôn viên trường.
Lúc đó, danh tiếng của cô liền bị huỷ hoại rồi.
“Này, mỹ nữ, chào cô, tôi là bạn bè nam giới của cô ấy, cô gọi tôi là Hứa Như Sơ là được.” Hứa Như Sơ cười xấu xa, cố ý nhấn mạnh mấy từ người bạn nam giới, như sợ người khác không nghe được âm thanh vậy.
“Bạn nam a?” Thẩm Tư Á lặp lại một lần nữa, chỉ là nghe thế nào cũng là khó chịu như vậy?
Cô cười ha ha nhìn hướng Diệp Bạc Hâm, trong mắt truyền đạt ý cậu chết chắc rồi.
“Hứa Như Sơ!” Diệp Bạc Hâm phẫn nộ, một lần lại một lần nữa bôi nhọ cô, năm đó cô còn nhỏ, cô đã không tính tính rồi, nhưng mà người đàn ông này vì sao xấu xa như vậy, nhiều năm như vậy rồi, tính xấu trên người còn chưa tẩy rửa hết, cô cũng hơn hai mươi tuổi rồi, còn tới huỷ hoại danh tiếng của cô.
“Nếu muốn biết năm đó xảy ra chuyện gì, thì ngoan ngoãn ngậm miệng!” Hứa Như Sơ dựa gần bên tai cô, giọng rất nhẹ rất mập mờ.
Uy hiếp cô?
Đã nói là hôm nay cô lớn nhất, không được bắt nạt cô, bây giờ lại muốn chơi hoa gì chứ?
Hứa Như Sơ tên lừa bịp này.
Diệp Bạc Hâm tức giận đỏ mặt, nghiến răng, thở hổn hển.
“Cười lên, phối hợp một chút.” Hứa Như Sơ được voi đòi tiên, cấu má cô, khiến cô cong khoé miệng.
Diệp Bạc Hâm nuốt xuống một hơi, lồng ngực chặn lại, nụ cười trên mặt lại rất cứng đờ.
“Hứa Như Sơ, anh đừng quá đáng.”cô mỉm cười giả tạo, dùng sức tách ra bàn tay của anh đang vuốt quai hàm.
Hai người âm thầm giao đấu, trong mắt loé lên tia lửa điện, rơi vào trong mắt người khác, chỉ xem bọn họ đang thì thầm với nhau, cô gái bị trêu chọc không nhẹ, xấu hổ đỏ mặt.
Người đàn ông đối diện với Thẩm Tư Á, nhìn hai người tương tác, sự xem thường trong mắt ngày càng sâu.
Hứa Như Sơ nhìn vào mắt, nét mặt giãn ra.
“Khụ khụ...” Thẩm Tư Á cảm thấy hai người quá rồi, tư thái quá thân mật, nói thế nào cũng là nơi công cộng, phải chú ý ảnh hưởng a, bàn tay cô nắm lại, đặt lên môi giả vờ ho lên nhắc nhở hai người.
Vừa nhìn ánh mắt của Diệp Bạc Hâm.
Cả người Diệp Bạc Hâm đều không ổn rồi, ngay cả Thẩm Tư Á cũng hiểu lầm cô.
Hứa Như Sơ sợ chín quá hoá nẫu, sau khi đạt được hiệu quả mình mong muốn, quả quyết buông cánh tay Diệp Bạc Hâm.
“Vị này là?” Khoé môi Hứa Như Sơ cong lên ma mị, mang một chút ý vị trêu đùa, liếc nhẹ rơi trên mặt Thẩm Tư Á.
Thẩm Tư Á thanh cao quyến rũ, cử chỉ sắc nét một thân váy ôm màu đen tiết lộ khí chất, vừa ẩn vừa cười đều như tuyệt mỹ trong tranh của nữ thần Đan Thanh, mái tóc rượu vang tôn lên kiều mỹ phong tình vạn chủng.
Nụ cười của Hứa Như Sơ lực sát thương quá lớn rồi, Thẩm Tư Á sững một lát dường như bị mê hoặc rồi, không đợi Diệp Bạc Hâm mở miệng nói, bản thân cô đã vén tóc dài ra sau tai, có chút xấu hổ nói: “Tôi là bạn của A Hâm, anh gọi tôi là Thẩm Tư Á là được.”
Giới thiệu của hai người có giọng điệu khác nhau mà lại như nhau, Diệp Bạc Hâm nhìn lớp đỏ hồng trên mặt Thẩm Tư Á ngàn năm không xuất hiện, ánh mắt dại đi.
Ngã trên người Giang Diệc Đình thì thôi đi, tên lưu manh Hứa Như Sơ này, không có gì tốt đẹp cả.
Diệp Bạc Hâm sợ Hứa Như Sơ đem móng vuốt về phía Thẩm Tư Á, vội vàng lôi anh ta đi.
...
“Bạn cô?” Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng.
Thẩm Tư Á vẫn kẹt trong con chấn kinh, Diệp Bạc Hâm đây là làm gì vậy? Ở nơi công cộng lớn như vậy cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, cô quên bản thân mình đã kết hôn rồi sao?
Hôm nay còn là thất tịch, một nam một nữ ra ngoài dùng cơm, không phải làm cho người ta suy nghĩ xa xôi sao?
“Hửm?” Thẩm Tư Á nâng mắt, nhìn quái vật trước mắt.
Đàn ông da trắng nõn thân hình thon dài một thân sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng có lực, mười ngón tay tương khấu, khuỷu tay chống trên bàn, cổ tay đeo một đồng hồ Thuỵ Sĩ đắt tiền tinh tế màu nâu da.
Dưới cổ áo sơ mi phẳng phiu của người đàn ông, mở ra hai cúc áo, lộ ra xương đòn đẹp đẽ.
Người đàn ông này rất thanh tú xinh đẹp, giống như nhân vật từ trong tranh châm biếm cổ phong, sống mũi rất cao, lông mày hơi cong, đôi mắt hồ ly cười như không cười.
Trong lòng Thẩm Tư Á đạp loạn một trận, không phải rung động, mà là thưởng thức cái đẹp, nhân giai hữu chi.
Người đàn ông này là đối tượng sưu tầm của cô đêm nay, tổng tài của Sở Thị - Sở Lâm.
Sở Lâm là một công tử danh gia dính líu tai tiếng tình dục, cô trước vừa từ chuyên mục tài chính bị gạch tên, cấp trên của cô phái cô đi chụp trộm người đàn ông này, kết quả cùng người ta một ngày, người ta sớm đã biết cô đang chụp trộm.
Người đàn ông đê tiện này vậy mà khiến cô đi theo một ngày, nửa đêm coi còn đang cho muỗi ăn, anh cho người đưa tới cho cô một cốc nước lạnh, nói để cô từ từ hạ hoả, con gái nhà lành nửa đêm một mình ở bên biệt thự của người đàn ông đơn thân lén lút, rất dễ bị hiểu nhầm.
Thẩm Tư Á tức điên rồi, vậy mà bị người ta trêu đùa?
Chả trách Sở thiếu vẫn luôn dính líu đến tai tiếng tình dục vậy mà xưa nay chưa thấy có mỹ nữ đi cùng.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tư Á bây giờ vẫn còn hoả khí.
Nếu không phải hôm nay có thỉnh cầu anh, cô còn cười đến một mặt nịnh bợ sao?
Vẻ mặt vui cười chào đón, ai không thể?
Chẳng qua là hẹn hò cùng nhau đón lễ thất tịch sao? ai sợ ai?
Trong mắt cô xẹt qua tia phẫn niệm, Sở Lâm chỉ xem như không thấy.
Ngón tay anh cọ xát ly thuỷ tinh, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong ly.
Khoé mắt hơi nhếch lên, giọng nói ấm áp, anh nói: “Thẩm tiểu thư, kết bạn phải cẩn thận, không phải người nào cũng có thể kết giao sâu sắc.Lão tổ tông từng nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tin rằng cô gái thông minh lại xinh đẹp như Thẩm tiểu thư, hiểu Sở mỗ đang nói gì.”
Sở Lâm lời có ngụ ý, ánh mắt hơi khựng lại, rơi trên người đôi nam nữ ngồi không xa.
Ánh mắt của anh, đối diện là Diệp Bạc Hâm.
Thẩm Tư Á sững sờ, đùa gì vậy?kết bạn phải cẩn trọng?
Cô vì sao kết bạn không cẩn trọng rồi?
Không sao nói rõ được đang nói quỷ quái gì?
...
Vừa ngồi xuống, cả khuôn mặt của Diệp Bạc Hâm chìm xuống, toàn thân toả ra hơi thở đừng tới gần, đôi mắt đeo lên hàn băng, hướng về phía Hứa Như Sơ phóng tới.
Phục vụ nhìn ánh mắt cô, cuối cùng vẫn là không dám đứng trên nòng súng.
Đứng bên cạnh Hứa Như Sơ, đưa ra thực đơn.
Hứa Như Sơ bình tĩnh mở ra, anh đại gia quen rồi, phong độ thân sĩ cổ lỗ sĩ, không có nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, tiện tay chỉ vài tên món ăn, đóng lại...
Nâng lên đôi mắt phượng mang ý cười, tay vừa giương lên, thực đơn hướng về phía Diệp Bạc Hâm bay qua.
Diệp Bạc Hâm một bụng hoả khí, khí giận cũng giận no rồi, còn ăn cái gì.
“Cô gái, cô không gọi sao?” Phục vụ thấy cô một mặt ủ dột đặt thực đơn sang một bên, trái tim run run, da đầu tê cứng hỏi lại.
“Không gọi.” Diệp Bạc Hâm ngay cả giả vờ cũng lười, lạnh lùng đáp trả hai chữ.
Phục vụ vội vàng cầm lên thực đơn, run rẩy cúi đầu, rời đi...
“Hứa Như Sở, anh cũng bao nhiêu tuổi đầu rồi?Vị xấu xa trên người anh lúc nào mới có thể đổi?Gài bẫy tôi rất vui sao?”Diệp Bạc Hâm hơi hơi mím môi, độ sâu của đồng tử bất nhất, ngọn lử nhàn nhạt bùng cháy.
Hứa Như Sơ tuỳ tiện nhìn cô một cái, không mảy may đem tức giận của cô đặt trong mắt, sức bình tĩnh của anh có thể khiến người ta tức chết, giống như nắm đấm đánh lên trên bó hoa, rất yếu ớt.
Anh cầm ấm trà lên, nhúng qua một lần bát đữa.
“Biết người đàn ông kia là ai không?” Khoé miệng anh mang một nụ cười trêu đùa.
“Người nào?” Diệp Bạc Hâm không khách khí trợn trắng mắt, giọng cứng rắn.
Hứa Như Sơ bỏ chén vào trong nước, cầm lên chén đũa trước mặt cô, động tác nhàn nhã nhúng một lần.
“Người ngồi đối diện với bạn của cô, đôi mắt hồ ly...”
Diệp Bạc Hâm gật đầu có chút không rõ vì sao vô duyên vô cớ chỉ một người lạ.
Hứa Như Sơ mỉm cười, mở mắt nhìn cô “Anh ta rất xem thường cô...”
Diệp Bạc Hâm hừ một tiếng, chẳng qua chỉ là một người lạ, xem thường cô thì làm sao? Cô không để ý.
“Không cần anh nhắc nhở tôi, bản thân tôi có mắt, nhìn rất rõ.”
Hơi khựng lại, Diệp Bạc Hâm nheo mắt, đôi mắt hàn khí xuyên trên khuôn mặt Hứa Như Sơ “Vì vậy, anh là muốn nói với tôi, anh là vì khiêu khích người đàn ông kia?”
Vì sao?Cô lại không quen người đàn ông này?lô gích không thông a.
“Ha!Cô cũng không ngốc như vậy.” Dưới ánh đèn mãnh liệt, Hứa Như Sơ cười đến rất sáng lạn.
Anh nghiêng người đè thấp giọng xuống nói: “À, quên nói với cô, người đàn ông đó tên là Sở Lâm, là...”
Anh cố ý dừng lại, nụ cười trong mắt càng sâu “Anh ta là... bạn từ nhỏ của Tập Vị Nam!”
Cố ý!Tên khốn nạn này chắc chắn là cố ý!
Cả đời này đặc biệt tới gài bẫy cô.
Lúc nãy Hứa Như Sơ cố ý cùng cô mập mờ, nếu như người đàn ông đó là bạn cùng lớn lên từ nhỏ của Tập Vị Nam, chuyện này sẽ truyền đến tai Tập Vị Nam, không biết sẽ biến thành như thế nào.
Diệp Bạc Hâm tức giận tới phát run, ngón tay nắm chặt lấy khăn bàn “Hứa Như Sơ!Anh!”
Hứa Như Sơ nhún nhún vai “Tôi không nói với cô rồi sao? Tôi mặc dù cùng với Tập Vị Nam là giao tính mạng cho đối phương, nhưng tôi và anh ta cũng có ân oán cá nhân, về nguyên tắc mà nói, tôi là đứng bên phía anh ta, nhưng mà làm sao, anh ta cũng đắc tội với tôi, tôi cũng không thể để anh ta sống quá thoả mái, đúng không?”