Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 218: Chương 218




Hứa Như Sơ để lại cho cô một cục diễn hỗn loạn, quay người đi vào khách sạn, còn vừa đi vừa hôn gió với cô.

Tập Vị Nam từ hành lang đi xuống, mặt trầm lặng, ánh đèn phác họa ra những góc độ hơi lạnh lùng.

Anh đứng cạnh xe, trong tay cầm chìa khóa điện tử, chiếc xe phát ra tiếng tít tít.

Diệp Bạc Hâm bất giác ngẩng đẩu, để ý đến chiếc xe bên cạnh anh không phải chiếc Land Rover thường dùng, mà là một chiếc xe chống đạn quân sự hiệu Jaguar.

Lòng hơi mâu thuẫn, vì sao lại là xe chống đạn quân sự, anh đi làm chuyện gì nguy hiểm sao?

Trên người anh mặc quân phục luyện tập màu đen, ánh đèn đường chiếu bóng anh dài ra, in trên mặt nền.

Tập Vị Nam mở cửa xe, thấy cô vẫn đang ngớ người ngồi trên ghế mây dài, yết hầu của anh cử động, ném cửa xe thật mạnh, phát ra một tiếng “Thịch“.

“Thế nào, còn muốn vào trong với Hứa Như Sở sao?”

Đèn tắt, mặt anh được mạ một lớp quầng sáng mỏng, rõ ràng khiến người khác nhìn không rõ thần sắc của anh.

Diệp Bạc Hâm cuối mắt xuống, dưới chiếc mũi cao là đôi môi đang bị cắn chặt, ngón tay trắng nõn lúc để yên lúc lại khảy khảy những cánh hoa xinh xắn trong bó hoa.

Tập Vị Nam kiềm tính khí lại, trôi qua tầm mười phút, Diệp Bạc Hâm mới đứng dậy.

Nhưng mà, cô luôn ôm khư khư bó hoa hồng trong lòng khiến Tập Vị Nam như bị kim châm vào mắt.

Anh trước giờ chưa từng tặng hoa cho cô, lần trước mượn hoa dâng Phật, sau đó bị cô vứt đi rồi, cô bây giờ lại nâng niu hoa mà Hứa Như Sơ tặng như thế?

Diệp Bạc Hâm cuối đầu, không hề nhìn thấy lửa giận và sự hung bạo trong ánh mắt Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam cuối cùng nhịn không nỗi nữa, giật lấy bó hoa đỏ rực trong lòng cô, lưng qua về thùng rác, vung tay lên, bó hoa phác họa ra một vòng cung hoàn mỹ trong không trung, “Bịch” một tiếng đã nằm gọn trong thùng rác.

Động tác dứt khoát, đến Diệp Bạc Hâm cũng nhìn không rõ.

Anh cuối mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh thật sâu, giống như bao hàm rất nhiều chân tình phức tạp mà cô không nhìn ra được.

“Anh...” Diệp Bạc Hâm lùi lại một bước, hơi thở trren người anh khiến cô khó chịu.

Tập Vị Nam nhìn thẳng vào mắt cô, giơ tay mở cửa chỗ ghế lái, khom người ngồi vào trong.

“Lên xe!” anh hạ kính cửa sổ xuống, nói với người phụ nữ đứng dưới ngọn đèn đường.

Tập Vị Nam cố bình tĩnh lại, Diệp Bạc Hâm vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế đằng trước.

Tập Vị Nam trì trệ chưa lái xe, mũ tập luyện màu đen được anh đặt trên bàn điều khiển, ngón tay thon dài đặt lên vô-lăng.

Bên mặt lạnh lùng lại trầm tĩnh, con ngươi đen nhánh u tối, anh hơi nhếch môi, hơi thở nặng nhọc.

Diệp Bạc Hâm ngồi bên cạnh anh, muốn đợi anh mở miệng trước, cô yên lặng nhìn tòa cao ốc lấp lánh dưới ngọn đèn neon, ngón tay trắng ngần đan chặt vào nhau, đặt lên trên đầu gối.

Lúc trước rõ ràng rất lo cho anh, bây giờ gặp được anh, trong lòng lại vô cùng cay đắng.

Tập Vị Nam lấy từ trong hộp ra bao thuốc, rút một điếu đưa lên miệng, bật lửa cầm bên tay, cuối đầu, châm thuốc...

Anh hình như sẽ không hút thuốc trước mặt cô, nhưng bây giờ, anh sợ không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Hút mấy hơi, ngả đầu dựa lưng ra sau, khói thuốc từng làn từ miệng bay ra.

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, những đường nét sau làn khói lượn lờ hết sức lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, như vực sâu khó dò.

Anh rất khó chịu, tâm trạng rất tệ. Diệp Bạc Hâm có thể cảm giác được.

Anh hút liền hai điếu, cả hộp xe đều đầy mùi khói thuốc, Diệp Bạc Hâm mới không nhịn nổi, mở miệng, “Đừng hút nữa!”

Tập Vị Nam gảy gảy tàn thuốc, tay đang vân vê chiếc bật lửa ngừng lại.

Con ngươi đen nhánh lướt xuống người cô, xa lạ lại lạnh nhạt.

Anh cười lạnh tanh, “Em quản tôi?”

Anh rất ít khi dùng kiểu ngữ khí chế nhạo để nói chuyện với cô, cô lập tức cạn lời, liền ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.

Sự trầm tĩnh của cô đã chọc giận Tập Vị Nam, mấy ngày nay lửa giận tích tụ lại một khi bộc phát thì không thể kiểm soát được.

Lúc trước là Hạ Dã Nhuận, bây giờ lại xuất hiện một Hứa Như Sở, Diệp Bạc Hâm cô biến anh thành cái gì rồi?

Tay trái kẹp điếu thuốc đã châm lửa, anh ném chiếc bật lửa trong tay, đầu ngón tay bóp chặt cằm của cô, xoay mặt cô lại, ép cô ngước đầu lên.

Anh giống như con sư tử đực đang buồn bực cáu tiết, trong đôi mắt hằn rõ gân máu, cuối đầu, đôi môi mỏng dán lên môi cô, cầm chặt cằm cô, gằng giọng: “Diệp Bạc Hâm! Thực ra có lúc tôi rất hận em, hận người phụ nữ không có trái tim như em! Hận em quên hết tất cả những gì từng có giữa hai chúng ta, tôi hận sự tự nhiên của em, hận sự vô tình ủa em!”

Anh giọng nói lạnh lùng, ánh mắt đã đau khổ lại còn tuyệt vọng.

Diệp Bạc Hâm cảm giác hàm bị anh bóp mạnh muốn vỡ ra, cô đau đến mức tim đều thắt chặt lại.

“Đừng có dùng cái ánh mắt vô tội để nhìn tôi, sẽ khiến tôi không kiềm được mà muốn đập nát em ra!”

Trong xe không mở đèn, ngọn đèn đường loe loét rọi vào, phản chiếu gương mặt u sầu của anh.

Diệp Bạc Hâm cả người run rẩy một hồi, cô muốn nói chuyện, nhưng cả cằm đều bị anh bóp chặt, không cử động được.

Tập Vị Nam cười lạnh tanh, ánh mắt đầy tuyệt vọng, hút một hơi, rồi vùi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, nâng mặt cô lên, cuối đầu hôn cô.

Anh phả khói thuốc vào trong miệng cô, vồ chặt lấy đầu lưỡi của cô, giống như muốn xé toạc cô ra.

Trên gò má trắng nõn, bị anh bóp đến gằn vết đỏ.

Cả người bị anh đè chặt ra ghế tựa, má kề má, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.

Cô giơ tay lên, dùng hết sức bình sinh đám vào vai anh.

Không một chút hứng thú, đau, hoàn toàn chỉ có đau.

Hơi thở của cô không ổn định, cho rằng lúc nghẹt thở, Tập Vị Nam mới nhả môi cô ra.

Cô toàn thân thảm hại, cánh môi đỏ tươi, mấy sợi tóc lõa xõa rơi xuống bên má.

Cô mở miệng hít lấy hít để không khí trong lành.

Trong khoang mũi, ngoài mùi của anh ra, còn có cả mùi thuốc nồng nặc.

Tập Vị Nam cười lạnh lùng, giọng anh rất trầm, có mấy phần nham hiểm, “Ghét không? Nhưng tôi bị nghiện rồi, thích mùi vị thế này, phải làm sao đây?”

Thứ anh nói là mùi thuốc lá, hay là mùi của cô, cô cũng không hiểu.

Diệp Bạc Hâm mắt đỏ hoe, lạnh lùng đối diện với ánh mắt của anh.

“Tập Vị Nam, đã chạm vào người phụ nữ khác rồi, đừng có chạm vào tôi, tôi ghê tởm!”

Hai má đau đớn nóng ran, người này hạ thủ không nặng không nhẹ, cô như sắp phát điên lên.

Sau khi lên xe đều rất im lặng, không một câu giải thích, anh vì sao lại cùng Đặng Thụy Tây từ trong khách sạn đi ra? Cô không muốn nghi ngờ anh, nhưng sự việc rõ rành rành như ban ngày phơi bày trước mắt cô, sự thật chứng minh, một người đàn ông nhìn xa trông rộng cũng sẽ có lúc mắc sai lầm.

Còn lời anh hạ nhục cô, đều khiến cô không ngăn được miệng nữa.

Không biết là giận dỗi hay là thăm dò.

Nói xong câu này, cô hối hận rồi.

Tập Vị Nam hơi thở càng trở nên nặng nề, sắc mặt hung tợn.

Trong lúc Diệp Bạc Hâm nghi ngờ anh có bấu cô tới chết hay không, thì anh lại nhẹ nhàng buông cô ra, thái độ thay đổi trong chớp mắt, sau cùng biến thành đặc vẻ tự giễu.

Anh nói: “Diệp Bạc Hâm, em không tin tôi.”

Trái tim Diệp Bạc Hâm như bị bàn tay vô hình bóp chặt.

Tin?

Lấy cái gì để tin?

“Anh mấy ngày nay không thấy bóng dáng, điện thoại không liên lạc được, đến một câu nhắn nhủ cũng không có, lại đêm hôm đột nhiên cùng người phụ nữ từ trong khách sạn đi ra! Tập Vị Nam, anh nói tôi tin anh thế nào đây? Tôi sao lại biết được các người đã làm chuyện gì rồi?”

Tập Vị Nam mở mắt ra, giọng khàn khàn gào lên, “Vậy còn em? Em cùng người đàn ông khác xuất hiện ở cửa khách sạn, em đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”

Cổ họng Tập Vị Nam giống như bị lửa đốt, khô đến mức bốc khói.

Gào lên xong, hình như giọng càng khàn đi.

Diệp Bạc Hâm im lặng, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của người đàn ông.

Hứa Như Sơ?

Hứa Như Sơ là anh họ của cô, cô tự nhận mình và anh ta không có gì cả.

Nhưng Đặng Thụy Tây là vị hôn thê của anh, cô làm sao có thể không nghĩ nhiều cho được?

Diệp Bcạ Hâm biết anh đã hiểu lầm quan hệ của cô và Hứa Như Sở, chỉ là không ngờ Hứa Như Sở trước khi rời đi còn hãm hại cô một lần nữa, không giải thích rõ quan hệ giữa họ, còn làm ra một mớ nhập nhằng.

Tập Vị Nam bực dọc kéo kéo vạt áo, liếc thấy cằm của cô bị anh bóp đến hằn cả vết đỏ mà đau lòng, trong lòng run rẩy.

Rất muốn hỏi cô có đau không, nhưng kéo mặt lại không được.

“Tôi và Hứa Như Sơ không phải như anh nghĩ, anh ta là...”

“Tôi cứ nghĩ em hiểu, tôi không phải người bình thường, mà là một quân nhân, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu nhận được mệnh lệnh, vì nhiệm vụ mà ra đi, nhiều năm trôi qua như vậy, không phải đều như thế sao?” giọng anh chậm lại, nét ảm đạm trên khuôn mặt cũng tan ra không ít, giọng lại khàn khàn khiến người khác vô cớ buồn lây.

“Tôi không hề trách móc ý của anh...” Diệp Bạc Hâm cắn môi, ngước mắt nhìn qua bên mặt anh.

“Ngày rời đi, tôi đã liên lạc với anh, luôn gọi điện cho anh, nhưng không có ai nghe máy.” trong đầu hiện ra ngày hôm đó, cô và Hạ Dã Nhuận ngồi trên xe, dù nói với anh ấy mọi chuyện đã qua rồi, mà anh ấy giống như kẻ ngốc vậy, cho rằng cô đã xảy ra chuyện, liền lái xe như bay đến nhà cô.

Điều làm cô đau lòng chính là, cô nói ra ba chữ ly hôn đi với anh mà không có phản ứng gì, người ta phạm tội tử hình chết thế nào vẫn còn có tên tuổi, anh đến bản thân vì sao bị loại cũng không biết.

Sao đó anh từng nghĩ, tin nhắn có khả năng không phải la cô gửi, nhưng mầm mống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, sẽ mọc rễ nảy mầm, một khi đã phát triển thì không còn kiểm soát được.

Mấy ngày nay anh cố gắng thuyết phục bản thân, cô không phải cô ý cho anh leo cây. Nhưng tối hôm nay nhìn thấy cô và Hứa Như Sở thái độ thân thiết, anh đố kị điên cuồng, sợ giống như một con rắn, quấn chặt lấy trái tim nah, không ngừng vặn chặt.

Tập Vị Nam cười tự giễu, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Cô chính là độc của anh, anh bị nghiện rồi.

Rất sớm từ sớm, anh đã bị nghiện, ngấm đến tận xương tủy, không cách nào cai được.

Anh thân là đại đội trưởng của đại đội đặc chủng, căn cứ đặc chủng có 800người, mỗi một đặc chủng binh đều là tinh anh tinh hoa cả, rất ít nhiệm vụ cần anh ra tay, nhất định là vô cùng nguy hiểm, vì để giảm bớt tổn thất của căn cứ, anh thường tự mình đi hoàn thành.

Lần này là từ điều tra về ba nhà khoa học về thuốc bị những phần tử buôn ma túy bắt cóc, tổng bộ chiếm đóng của bọn chúng là lân cận rừng amazon, hoản cảnh nguy hiểm, anh hình như ngã rồi.

Quý Giản Ninh cùng anh đi làm nhiệm vụ, mà lúc anh ấy đang thực hiện nhiệm vụ, đột nhiên xuất hiện ảo giác, suýt chút nữa đã mất mạng.

Anh ấy bây giờ bệnh cứ phát đi phát lại nhiều lần, đến Lục Tiễn Tây cũng bó tay.

Vào lúc này cô lại ly hôn với anh, anh hình như có thể dự đoán được tương lại đen tối.

“Không phải muốn ly hôn sao? Em còn để ý đế tôi và người phụ nữ khác đi tiwf khách sạn ra mà?” giọng anh rất nhẹ, hình như đến phút cuối đã dùng hết chút sức lực còn lại.

Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của anh, vừa nãy còn bóp chặt lấy cô, bây giờ tự nhiên dựa ra sau ghế, khuôn mặt mơ hồ ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.