Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 233: Chương 233




Sau khi lên xe, Tập Vị Nam khép mắt lại, sốt mặc dù đã hạ rồi, nhưng đầu vẫn có chút đau.

Lục Tiễn Tây đưa cho anh một số thuốc sau khi hạ sốt, sau khi uống xong cả người nặng trĩu, vẫn luôn thấy buồn ngủ.

Quý Giản Ninh vừa lái xe, vừa cẩn thận liếc mắt nhìn thần sắc của anh, thấy anh vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ rồi, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

“Lão đại, lúc nãy người đàn ông kia là ai vậy, anh có thể để anh ta dưới mí mắt đem chị dâu về?”

Tập Vị Nam rủ mắt, nói một tiếng, giọng nói vừa khàn đặc lại trầm thấp.

“Anh vợ.”

Ánh sáng từ trên mặt anh lướt qua, đường nét càng thêm sâu sắc mê người.

Quý Giản Ninh hơi sững lại, suýt chút nữa giẫm phanh.

Tập Vị Nam mặt không biểu tình, nhẹ nhàng ấn xuống huyệt thái dương xoa xoa, “Lái xe đi”.

Trên đoạn đường giao thông cao tốc, Quý Giản Ninh gần như theo không kịp.

Anh nuốt nuốt nước bọt, “Anh vợ? Anh vợ của anh đâu ra vậy, chị dâu chẳng phải chỉ có một em trai ruột thôi sao? Lão đại, anh ngàn vạn đừng để bị lừa, làm nghề như chúng ta, cả năm không ở nhà, đừng để có ngày nào đó trên đầu đội một chiếc mũ xanh cũng không biết.”

Tập Vị Nam lười biếng mở mắt ra, đột nhiên liếc nhìn Quý Giản Ninh một cái.

“Trên đầu cậu bây giờ không phải đội mũ xanh sao?”

Quý Giản Ninh hơi khựng lại, một lúc sau mới nhận thức ra, lão đại nói một câu trêu đùa lạnh lùng.

Anh lấy mặt mũi cười ha ha hai tiếng.

“Lão đại, anh còn có tâm trạng nói đùa sao, tôi nói thật mà.” Quý Giản Ninh gấp gáp, anh rõ ràng hơn ai hết sự tồn tại của Diệp Bạc Hâm đối với Tập Vị Nam là như thế nào.

Tập vị Nam đã từng nói, cô ấy là cứu cánh của anh.

Không có cô, cả đời này anh đều sống trong đen tối.

Tập Vị Nam không vui chau mày, “Khép miệng quạ của cậu lại.”

Anh nhẫn không được khi người khác nói xấu cô.

Cho dù là không hại tới đại thể, anh cũng tha thứ không được.

Quý Giản Ninh còn muốn nói gì đó, nhìn thấy sắc anh trầm xuống, cuối cùng chỉ buồn phiền thở dài một hơi.

Nghe hai người đối thoại, Ưng Hy nhạt nhẽo cười.

Nhớ tới lúc anh đối diện với Diệp Bạc Hâm, trong ánh mắt u ám của anh phảng phất tình ý, còn có khóe mắt lông mày đều chứa ý cười, Ưng Hy cuối cùng cũng hiểu ra.

Anh không phải lạnh lùng nhạt tình, chỉ là tình cảm dịu dàng đều cho người khác rồi, vì vậy rất hà tiện cho người khác một phần ấm áp.

...

Chiếc Ferrari dừng lại bên ngoài sân bay.

Diệp Bạc Hâm tháo dây an toàn, vội vàng chạy tới vành đai xanh một bên, gập cong người lại, liếm miệng, suýt chút nữa nhổ ra.

HỨa Như Sơ chậm chạp xuống xe, cởi kính dâm ra, nhìn cô một cái, cười lên tiếng.

Diệp Bạc Hâm sắc mặt trắng bạch bước qua, ánh mắt như dao, hận không thể xẻ anh ra trăm ngàn mảnh.

Người đàn ông này vì sao xấu xa như vậy, một đường vượt tất cả các xe.

“Anh không mang theo trợ lý, hành lý cũng không mang?”

Hứa Như Sơ nhún vai “Không mang.”

“Quần áo tối hôm qua anh thay ra đâu?”

“Vứt rồi.” Đối với Hứa Như Sơ mà nói, ra khỏi đường kéo theo hành lý theo thực sự rất bất tiện, không bằng ra trung tâm mua sắm mua một bộ về thay

Diệp Bạc Hâm nhẫn không được trợn trắng mắt, đại thiếu gia có tiền chính là tính này sao.

Áo sơ mi và quần tây mấy vạn nới vứt là vứt.

Hứa Như Sơ ấn núi khóa xe, chìa khóa đưa cho Diệp Bạc Hâm, “Chiếc xe này để lại cho cô.”

“Tên phá của.” Diệp Bạc Hâm giơ tay nhận lấy, trừng mắt nhìn anh.

Hạ gia là phú gia hàng đầu ở thành phố S, xe sang của Hứa Như Sơ để trong gara nhiều đến mức đếm không hết, dưới tên của anh còn có một câu lạc bộ siêu xe, chiếc xe hơn trăm vạn mới có thể gia nhập hội viên

Hai tay Hứa Như Sơ bỏ vào túi quần, một thân nhàn nhã bước vào trong sảnh sân bay, nghe câu này, xem thường nhìn cô một cái, “Ha! Ông đây có tiền, ghen tỵ sao?”

Diệp bạc Hâm bĩu môi, ném chìa khóa trong tay, “Anh cho tôi cũng vô dụng a, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đi xe sang tới công ty, để mọi người vây lại bàn tán à?”

Hưa Như Sơ cầm lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Ài, tôi nói não cô bị ngựa đá à? Diệp Thị bây giờ chính là một cái vỏ không, cô bỏ qua Tô Thị không vào, lại khăng khăng vào Diệp Thị lãng phí thời gian. Còn nữa a, Tập gia nhà lớn sự nghiệp to, thương nghiệp Tập gia đại thiếu lớn nhất nước, Này, cô cùng Tập Vị Nam đúng cùng đầu gió, giám dốc bộ phận không cần nói, tùy tiện một vị trí cũng mạnh hơn vị trí của cô bây giờ.

Hứa Như Sơ hận luyện gang không thành thép trừng mắt nhìn cô, đầu ngón tay muốn gõ vào đầu cô, nghĩ gì đó lại rụt tay về.

“Nếu không, cô tới lăn lộn với tôi cũng được a, tôi đem nghiệp vụ trong Kinh Thành giao lại cho cô quản lý.”

“Thôi vậy, năng lực tôi có hạn, cảm ơn Hứa gia coi trọng.” Diệp Bạc Hâm mỉm cười, vẫn dựa vào cột trụ đá, nheo mắt nhìn Hứa Như Sơ lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra thẻ chứng minh nhân dân, đặt thẻ lên máy tự động.

“Muốn để tôi một ngày tới tối bán mạng cho anh, tôi mới không có ngốc như vậy.”

Hứa Như Sơ lấy ra vé máy bay, ngón tay kẹp lấy thẻ chứng minh, cười nói: “Này, đầu óc cô vẫn còn minh mẫn.”

Còn hơn hai tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ bay, Hứa Như Sơ tìm một quán cà phê gần đó, kéo Diệp Bạc Hâm vào trong.

Diệp Bạc Hâm rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi nói chuyện cùng anh.

Vừa gọi một campuchino và một ly latte.

Hứa Như Sơ biết cô thích campuchino, nhưng xấu xa trêu chọc cô ly latte và ly campuchino cho cô.

Diệp Bạc Hâm trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng đổi lại.

Trong khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, Hứa Như Sơ nhìn thấy ngoài cửa sổ đi qua một bóng người quen thuộc.

“Này, kia không phải dì sao?” Hứa Như Sơ nheo mắt, chân dưới bàn đá chân Diệp Bạc Hâm một cái.

Diệp Bạc Hâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, “Ở đâu?”

Cô đã mấy ngày không về nhà, từ sau khi Tập Vị Nam rời đi, cô cũng về nhà một lần, lần đó Tô Uyển không ở nhà.

Nghĩ tới ngày thường vì công ty, trong nước ngoài nước bay tới bay lui, oán giận trong lòng cũng giảm đi vài phần.

Sắp một tuần không gặp rồi, cô cũng nhớ Tô Uyển rồi.

Hứa Như Sơ tức giận rút miệng, ánh mắt lại có chút cổ quái, ánh sáng lấp lánh như bát quái.

Tô Uyển mặc một áo sơ mi lụa màu xanh đậm, quần tây rộng ống màu đen, mái tóc đen mun dài buộc lên, bước chân lên nền nhà màu đen trên đôi guốc cao.

Dáng vẻ gọn gàng linh hoạt, bước đi vội vàng, lại không mất đi sự thanh nhã.

Đôi kính đen che khuất hết nửa khuôn mặt, nếu như không phải người quen, có lẽ cũng nhạn không ra.

Thân hình cô rất cao, làn da chăm sóc mịn màng, trên người lại có khí chất, nhìn thấy giống như người phụ nữ ở tuổi ba mươi.

Đáng nghi là, đi sát cạnh cô có một người đàn ông, trên mặt người đàn ông đó đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt linh hoạt.

Thân hình cao thẳng có khí chất, bước đi rất có phong thái.

Anh cách Tô Uyển rất gần, dường như dính sát bên cạnh Tô Uyển.

Còn sau lưng hai người, còn có hai người bảo vệ.

Một nhóm bốn người, bước ra khỏi sảnh sân bay.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng bên ngoài, một người đàn ông trẻ đeo cặp kính gọng vàng kim mở cửa xe ra, vòng qua đầu xe bước qua.

Người đàn ông đeo mặt nạ một tay đút túi quần, kéo cửa xe ra, để Tô Uyển ngồi vào trong.

“Người đàn ông kia là ai?” Hứa Như Sơ dường như không có gì vuốt vuốt cằm, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Ông ta không phải ngôi sao điện ảnh Lạc Diêm Thành sao? Vì sao đi cùng với mẹ cô, còn lên một chiếc xe nữa?”

Một màn đó, Diệp Bạc Hâm cũng nhìn thấy rồi.

Trong lòng mặc dù có nghi ngờ, nhưng không muốn cùng Hứa Như Sơ đoán bừa.

Ánh mắt nhìn bóng lưng, cô liền nhận ra Tô Uyển.

“Anh hoa mắt rồi phải không? Mẹ tôi đang làm một công việc kinh doanh cao cấp, không liên quan gì tới ngành giải trí phim ảnh và truyền hình.”

Tô Uyển thường nói, cô ghét nhất truyền hình, ghét giới giải trí hỗn loạn, công ty cần minh tinh đại diện cho sản phẩm, đều là bộ phận quảng cáo đi đàm thoại, Tô Uyển chưa từng lộ mặt.

HỨa Như Văn khuấy động ly cà phê trong tay, lông mày nhướn lên, “Mắt ông không mù, người kia là mẹ cô, có lẽ mẹ cô cũng theo đuổi các ngôi sao.”

Anh nói một lý do mà ngay cả bản thân cũng không dám tin.

Chiếc xe đã rời đi rồi, Diệp Bạc Hâm mới thu lại tầm mắt, khinh thường nhìn Hứa Như Sơ một cái.

“Này, anh có gan đi tới trước mặt mẹ tôi nói câu này xem.”

Hứa Như Sơ trả tiền, hai người cùng bước ra khỏi tiệm cà phê.

“Nói thật, mẹ cô nhiều năm như vậy cũng không tái hôn, cô cũng nhẫn tâm nhìn mẹ cô đơn độc một mình đến già sao? Hay là, chúng ta giới thiệu đối tượng cho dì ấy, đợi bản thân dì bận rộn với tình cảm của mình rồi, còn có thời gian đi quản việc của cô sao?”

Hứa Như Sư càng nghĩ càng thấy có lý, liên tục gật đầu.

Khoé miệng Diệp Bạc Hâm hơi co rút, “Ý tưởng tồi. Mẹ tôi cũng không phải không có người theo đuổi, bà ấy nếu có tâm muốn tái hôn, không cần chúng ta làm mai, bà ấy móc móc ngón tay, bao nhiêu đại thúc trưởng thành trầm tĩnh tùy cho bà ấy chọn.”

“Dường như cũng đúng.” Hứa Như Sơ làm như có thật gật đầu.

“Nếu anh có lòng, còn không bằng giới thiệu một cô gái cho cậu tôi đi, ngườ hơn ba mươi tuổi rồi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương, thật sự khiến người khác lo lắng. Cậu ấy bây giờ cả ngày ở trong quân đội, bên cạnh toàn là đàn ông, không biết chừng ngày nào đó cũng cong rồi.”

Hứa Như Sơ cười “Khúc khích”, “Này, cái này dễ nói, lát nữa tôi đi nói với Cậu.”

Diệp Bạc Hâm nhún vai, cô mới không sợ Tô Cảnh Sâm.

“Tùy anh.”

Hứa Như Sơ vui vẻ, “Tôi nói cô bây giờ có phải cậy có Tập Vị Nam chống lưng, ai cũng không sợ rồi?”

Diệp Bạc Hâm chớp mắt, bước chân dừng lại, đôi mắt dứt khoát nhìn Hứa Như Sơ.

“Hứa gia, tôi cũng rất tò mò, Tập Vị Nam lúc nãy nói gì với anh rồi? Nói ra đi, mọi người cùng vui vẻ.”

“Biến!” Hứa Như Sơ đen mặt đẩy cô ra, rảo bước về phòng an ninh kiểm vé, quay lưng với cô vẫy tay, “Đi đây, không tiễn.”

...

ở bên ngoài sân bay, chiếc Rolls-Royce vừa chạy ra vài mét đã dừng lại.

“Lạc Diêm Thành, anh làm gì vậy?” Tô Uyển cảm xúc kích động, lại có chút nghĩ mà sợ, liên tục nhìn về phía sau đầu.

Có người đuổi theo sau, cô mới thở phào một hơi.

“Lái xe, tôi phải về công ty.” Cô giương cao âm lượng, ánh mắt nhìn người tài xế nghe mệnh lệnh của Lạc Diên Thành dừng xe.

“Không được phép lái.” Lạc Diêm Thành tháo xuống mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú quỷ dị, đường nét giống như trải qua được chạm khắc tinh xảo, gần năm mươi năm tuổi nhưng không có dấu vết của nếp nhăn, toàn cơ thể toát ra một hơi thở lười biếng.

Anh dựa vào sau ghế, hai tay thỏa mái gối ra sau đầu, nghiêng đầu nhìn đôi mắt oán giận của Tô Uyển.

“Đi vội như vậy, trốn tránh ai sao?”

Từ sân bay đi ra, bước chân của cô luôn vội vàng, sắc mặt có chút căng thẳng, dường như sợ ai nhìn thấy.

Sợ bị những tay săn ảnh chụp lén, cùng anh lên tiêu đề của giải trí sao? Không thể nào, lúc trước cùng đi ra với anh nhiều lần như vậy, cũng không thấy cô thất thái qua, vậy lúc nãy gặp người cô không muốn gặp phải, hoặc là nói, sợ bị nhìn thấy ở cùng Lạc Diêm Thành anh.

Tô Uyển hít một hơi sâu, ngón tay ấn vào trong ghế, “Lạc Diêm Thành, anh chơi đủ chưa vậy?”

Vì sao có thể trêu chọc tới loại ác quỷ này?

Lạc Diêm Thành chính là một tên biến thái, đồ thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.