Chưa đến 11 giờ, Tô Nhuệ Dương đã bảo quản gia Dư ra ngoài cửa đợi.
Bản thân thì đứng trên sân phơi tầng hai, chống gậy liên tục nhìn xuống lầu.
“Ông Dư.” vừa xuống xe, Diệp Bạc Hâm đã tươi cười chào hỏi.
Tập Vị Nam đóng cửa xe lại, đứng bên cạnh Diệp Bạc Hâm.
Ánh mặt trời... từ một bên Tập Vị Nam chiếu đến, ánh nắng màu cam nhạt, phát họa nên lông mi dài cong vuốt của Tập Vị Nam... ngũ quan đầy đặn, gần như thẩm thấu qua làn da của anh, khiến màu da anh trở thành màu bánh mật, khỏe khoắn... quyến rũ, đan xen trong ánh nắng... đôi mắt sâu hút như bầu trời đêm rộng lớn... trời xanh hạ xuống, sóng bạc cuồn cuộn...
Trên đỉnh đầu của Tập Vị Nam... là bầu trời xanh thẳm, mây trắng giống như làn khói cuồn cuộn, hình như phông nền của Tập Vị Nam... khiến anh càng toát lên vẻ rắn rỏi trầm lặng.
Quản gia Dư gần như nín thở, mặc dù đã theo Tô Nhuệ Dương hơn 40 năm, nhưng người đàn ông khí chất ngút trời như vậy, ông ấy nhìn thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người đàn ông này, tuổi đời không lớn, nhưng đôi mắt như đã trải qua nhiều thăng trầm, nhìn thấu tất cả.
Tiểu thư sao lại tìm người đàn ông như thế?
Kiểu đàn ông này, thân thế ở địa vị cao, có tiền có quyền, thói hư tật xấu cũng rất rõ ràng, phụ nữ, trong thế giới của bọn họ chẳng qua chỉ là đồ chơi. Người càng đứng ở đỉnh cao Kim Tự Tháp, tình cảm hôn nhân chẳng qua chỉ là bàn đạp để thành công của họ mà thôi.
Bọn họ trưởng thành chính chắn, bày mưu tính kế, là thu hút ánh mắt những cô gái trẻ tuổi nhất.
Trò chơi tình ái, tiểu thư sao lại có thể là đối thủ của anh ta?
“Ông Dư.” Nét cương nghị trên khuôn mặt Tập Vị Nam dịu đi bớt, cùng Diệp Bạc Hâm gọi một tiếng.
Quản gia Dư khẽ gật đầu với Tập Vị Nam, lúc quay qua Diệp Bạc Hâm, trong ánh mắt biểu lộ sự lo lắng, “Tiểu thư.”
“Ông ngoại đâu?” Diệp Bạc Hâm mắt hướng về phía cửa, dưới đầu tóc xõa tung, làn da trắng trẻo mịn màng, dường như mềm mại đến mức có thể nhỏ cả nước ra.
Chàng trai cao lớn rắn rỏi, cô gái mảnh khảnh điềm đạm... cảnh tượng vô cùng mãn nhãn.
“Lão tiên sinh vẫn đang ở trên lầu, tiểu thư, chúng ta vào nhà trước đã.”
Tập Vị Nam đi vòng qua xe, từ sau cốp xe lấy hộp quà ra.
Người giúp việc thấy thế liền đi lên trước đón lấy hộp quà.
“Đi thôi.” Diệp Bạc Hâm kéo tay áo Tậ Vị Nam, dường như những tia sáng chói lóa toàn bộ đều bị thu jết vào dôi mắt sâu thẳm của Tập Vị Nam, ánh sáng óng ánh.
Tập Vị Nam dắt tay Diệp Bạc Hâm, đi được mấy bước, ngẩng đầu... trên lầu một tà áo dài trắng tung bay...
Đồng thời, Tô Nhuệ Dương đứng trên lầu chứng kiến mọi chuyện xảy ra bên dưới, đầu chân mày hơi chau lại.
Tô Nhuệ Dương cùng quản gia Dư suy nghĩ giống nhau, người trẻ tuổi này, sẽ không thể là công tử hào môn bình thường, đôi mắt ấy quá sắc bén.
...
Bên trong biệt thự sửa sang nghiêng về phong cách Trung Hoa, cổ điển thanh lịch.
Trên tường treo bức tranh sơn thủy nổi tiếng, góc tường bài trí chậu hoa bằng sứ men xanh cao cỡ nửa thân người, cây cảnh tươi tốt xanh mướt.
Người giúp việc nữ bê trà đến.
Quản gia Dư sai người đặt hộp quà lên bàn trong nội sảnh.
Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam ngồi trên sofa, cô cười trong trẻo, nắm lấy anh anh, nhẹ giọng hỏi: “Có căng thẳng không?”
Người này trước giờ luôn điềm tĩnh, hiếm khi mất bình tĩnh, khả năng tự chủ mạnh mẽ đến đáng sợ.
Cô rất tò mò, anh bây giờ đang có tama trạng thế nào.
Đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, Tập Vị Nam nhìn sang, suýt chút ngây dại rồi.
“”Có chứ.” nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, Tập Vị Nam yết hầu chuyển động, nói nhỏ bên tai Diệp Bạc Hâm.
Đôi mắt quan sát phong cách trong phòng cách của căn biệt thự.
Anh cũng biết nhát gan, lo lắng không nhận được sự đồng ý của người mà cô quan tâm, chỗ mẹ và cậu của cô, anh đã thua rồi, còn bên này ông ngoại cô, anh lại không tự tin.
Nếu đến ông ngoại cô cũng phản đối bọn họ, cô sẽ phải làm sao đây?
Tập Vị Nam không muốn khiến cô rơi vào tình huống lưỡng nan.
...
Tô Nhuệ Dương cố ý lê chầm chậm thật lâu, mới chống gậy đi xuống lầu.
Ông ấy đứng trên cầu thang, nhìn thấy dưới lầu hai tiểu bối không coi ai ra gì đang trò chuyện, cháu ngoại của ông ấy bị chọc cười, hai người tư thế thân mật.
Tô Nhuệ Dương lồng ngực lấ đầy bởi cơn giận tích tụ, lên không được, xuống không xong.
Cháu ngoại ông ấy đã bị người ta bắt đi rồi.
Thứ cảm giác này, một chút cũng không dễ chấp nhận.
Vốn dĩ đã không vừa ý thái độ lạnh lùng cố chấp trên người tên nhóc này, bây giờ càng ghét thêm nữa.
“E hèm...”
Một tiếng ho đột nhiên vang lên, kèm theo là tiếng gậy gõ trên mặt sàn.
Diệp Bạc Hâm buông nhẹ tay Tập Vị Nam ra, vội vàng đứng dậy.
“Ông ngoại...” Diệp Bạc Hâm cười nhanh trí, đi tới kéo lấy cánh tay Diệp Nhuệ Dương.
Ánh mắt Tập Vị Nam dừng lại hai giây trên bàn tay của cô đang kéo lấy cánh tay Tô Nhuệ Dương, rồi đứng bật dậy, đi đến trưíc mặt Tô Nhuệ Dương, hơi cuối đầu, “ông ngoại.”
“Ông ngoại, anh ấy là... “Diệp Bạc Hâm vừa muốn giới thiệu, nhưng Tô Nhuệ Dương lại coi như không nhìn thấy Tập Vị Nam, kéo Diệp Bạc Hâm đi ra sau nhà, “Đi, ông ngoại vừa nhận được một giống hoa hồng mới, 3 ngày trước vừa chuyển từ Hà Lan về, cùng ông ngoại đi ngắm hoa nào...”
Tô Nhuệ Dương và Diệp Bạc Hâm đều là người yêu hoa, quý hoa, đối với mọi giống hoa đều yêu thích đến mức si mê.
“Ông ngoại... “Diệp Bạc Hâm không định đi, vẻ mặt ái ngại ngoảnh đầu nhìn Tập Vị Nam.
Cô đoán không ra ông ngoại rốt cuộc nghĩ thế nào, bước vào cửa đều là khách, như ông ngoại từng dạy thì không được lạnh nhạt với khách.
Ông ấy nhất định là cố ý, cố ý gây khó dễ cho Tập Vị Nam.
Thành kiến của Tập Nhuệ Dương đối với anh, Tâp Vị Nam sao lại có thể nhìn không ra?
“Không sao cả, em cùng ông ngoại đi ngắm hoa trước đi.” Tập Vị Nam nở nụ cười, nhìn cô vì lo lắng mà chau cả mày lại, khóe môi nhếch lên, đôi mắt như hồ nước sâu hút không đáy gần như không nhìn ra được một gợn sóng nào.
Diệp Bạc Hâm im lặng, cô cũng biết lúc này mà làm phật ý của ông ngoại, thì chỉ khiến ấn tượng vủa ông ngoại đối với Tập Vị Nam càng tệ hơn.
Đành vậy... Cô gật đầu nhẹ.
Tô Nhuệ Dương dừng chân, nhếch môi, những nếp nhăn trên mặt vẫn không thể làm giảm đi phong độ của ông ấy, lại nhiều thêm mấy phần đắc ý.
Tô Nhuệ Dương lôi Diệp Bạc Hâm từu cửa đi ra khỏi phòng khách
Trong phòng khách yên tĩnh, cuối cùng chỉ thừa lại một mình Tập Vị Nam.
Anh cuối mắt nhìn lòng bàn tay vì căn thẳng mà toát cả mồ hôi lạnh, bất giác cười cay đắng.
Tập Vị Nam, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, từ khi bước vào trang viên, tim anh đã bắt đầu đập thình thịch, anh không biểu hiện ra bình tĩnh như vậy, trong lòng sớm đã thế mạnh như nước rồi.
...
Trong vườn hoa.
Trời đã vào thu, chợt bắt gặp cơn gió lướt qua, làm động đậy những cánh hoa, hương thơm thiang thoảng khắp vườn
Tô Nhuệ Dương trong tay cầm chiếc kéo, cuối người cắt tỉa nhánh cây.
Hoa hồng?
Làm gì có hoa hồng nào?
Cả vườn hoa đều không có hoa hồng.
Diệp Bạc Hâm trề môi, ngón tay khảy khảy vào bụi hoa dâm bụt màu sắc rực rỡ.
Tô Nhuệ Dương không hề ngẩn đầu lên, hừ một tiếng, “Đừng phá hoại hoa của ông.”
Diệp Bạc Hâm ngượng ngùng thu tay lại, “ông ngoại, ông thế này là ý gì? Làm gì có ai lần đầu đến nhà đã để người ta ở phòng khách, còn mình đi ngắm hoa, đây chính là cách đón khách của ông sao?”
“Cậu ta cũng tính là khách sao?” Tô Nhuệ Dương dừng tay lại một chút, nghiêng mắt lạnh lùng nhìn cô một cái, “Nếu cháu muốn bảo ông xem cậu ta như khách đến để được đón tiếp, vậy được thôi, bây giờ ông sẽ đi tiếp khách.”
Tô Nhuệ Dương trên tay vẫn cầm kéo, làm ra vẻ định xoay người đi.
“Ông ngoại... ông đừng... cháu sai rồi, còn chưa được sao?” cô nghe ra rồi, Tô Nhuệ Dương căn bản chính là cố ý.
Diệp Bạc Hâm kéo tay áo Tô Nhuệ Dương, Tô Nhuệ Dương cũng không định đi thật, chỉ là hù dọa cô thôi.
Thấy cô căng thẳng như thế, liền bất giác cười phá lên.
Xem ra nha đầu này chưa lún sâu, không biết là tốt hay xấu đây?
Lần này, ông ấy nhìn không vừa mắt rồi.
Để mất hạnh phúc của con gái, không thể lại để cháu ngoại phạm sai lầm.
“Tên nhóc ấy làm nghề gì, gia cảnh thế nào? Nhà còn những người nào, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?” những câu hỏi mà Tô Nhuệ Dương hỏi, Diệp Bạc Hâm trên đường đến đây đã nghĩ sẽ trả lời thế nào hết rồi.
Những cái khác đều tốt, chỉ có gia thế của Tập Vị Nam... cô lo lắng ông ngoại và Tô Uyển giống nhau, vì anh là người của Tập gia mà phản đối hai người.
Diệ Bạc Hâm chỉ nói anh là quân nhân, gia cảnh cũng không tệ, anh trai có mở một công ty, mấy câu hỏi sau đó của Tô Nhuệ Dương, cô đều trả lời vanh vách
Ải này, gắng gượng xem như là đã qua được.
Cô cũng xem như là lừa gạt, chỉ là nói ssi sự thật về gia cảnh của anh.
“Quân nhân? Sợ là cậu ta không đơn giản như thế đâu!” Tô Nhuệ Dượng không tin mấy lời mơ hồ của cô, một quân nhân bình thường trên người có thể có sát khí lạnh lùng như thế ư? Mặc dù anh cố gắng che giấu, nhưng... Tâm huyết trên người làm thế nào mà che đậy được.
Diệp Bạc Hâm cuối mắt, lông mi rung nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa gầy vừa trắng, nhìn rõ sự yếu ớt.
Tô Nhuệ Dương không nỡ chỉ trích cô, than thở một hơi, “Mẹ cháu năm đó nhìn sai người, lựa chọn cái thứ không phải con người như bố cháu, ông ngoại không hy vọng cháu sẽ nối bước mẹ cháu.”
Diệp Viễn Đông sao lại có thể đem ra so sánh với Tập Vị Nam được?
Diệp Bạc Hâm bất giác cãi lại, “sẽ không đâu ông ngoại, anh ấy rất tốt với cháu, cháu tin anh ấy.”
“Năm đó ta cũng nghĩ rằng bố cháu là người đàn ông tốt có chí cầu tiến, đáng để mẹ cháu giao phó cả cuộc đời, ai biết được... Haizzzzz” đôi mắt Tô Nhuệ Dương khó giấu nỗi niềm áy náy, nhiều năm như vậy rồi, cuộc hôn nhân thất bại của con gái luôn dằn vặt trong tim ông.
“Sẽ không đâu.” Diệ Bạc Hâm cắn môi, sắc mặt tái bệch, cuộc hôn nhân thất bại của Tô Uyển ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô, cô cho rằng bản thân đủ tun tưởng Tapạ Vị Nam, nhưng... đến khi nói ra thì lại không kiên định như vậy, cả đời đã lớn đến vậy rồi, cô thực sự không dám chắc chắn, Tô Uyển và Diệp Viễm Đông, ai có thể nói bọn họ năm ấy yêu đến điên cuồng, cuối cùng vẫn không phải đường ai nấy đi sao?
Tô Nhuệ Dương một hồi lâu đều không nói chuyện, bên chân rơi xuống mấy nhánh cây bị cắt loạn xạ.
“Ta thấy cậu ta không hợp với cháu, cháu giữ không nổi cậu ta.”
...
Tô Nhuệ Dương nằm trên ghế mây dưới tán cây ngủ thiếp đi.
Diệp Bạc Hâm ngồi bên sau người ông ấy, ngón tay vuốt trên vai ông, nhẹ nhàng giúp ông ấy massage.
Nhưng tâm trí cô lại để trong phòng khách.
Không biết Tập Vị Nam bây giờ thế nào rồi? Có mất kiên nhẫn không?
Ngón tay hơi dừng lại, nghe thấy tiếng thở trầm đều đều của người già, Diệp Bạc Hâm hỏi nhỏ: “ông ngoại, ông ngủ rồi à?”
Đợi một lúc, Tô nhuệ Dương đều không có phản ứng, Diệp Bạc Hâm thở nhẹ một cái, rón rén đứng dậy.
“Đứng lại.” Tiếng Tô Nhuệ Dương lạnh tanh vang lên.
Diệp Bạc Hâm xoay người, thấy ông ấy vẫn đang nhắm mắt, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải quay về chỗ ngồi.
“Ông ngoại...”
“Tiếp tục đi!” Giọng Tô Nhuệ Dương như cấm cô trả lời lại.
Diệp Bạc Hâm hớt miệng, nghe lời tiếp tục đấm vai.
Tô Nhuệ Dương he hé mắt, khóe miệng khẽ cười mỉm.
“Mấy trò bịp bợm này của cháu, có thể qua mắt được ông ngoại sao? Đúng là con gái lớn muốn giữ cũng không giữ được nữa.”